Hầu Linh Vương ở trong “Mộng” ý thức được tình cảnh của bản thân thì bắt đầu điên cuồng giãy giụa. Nó chưa thức tỉnh không có nghĩa là không làm gì đượcTrên thực tế, mỗi khi răng sói xuất hiện là Hầu Linh Vương sẽ phản ứng kịch liệt, huống chi lần này còn có tới mười ba chiếc răng sói. Nhưng hành động giãy giụa của Hầu Linh Vương cực kỳ rối loạn. Nó không có cách nào khống chế được thân thể của bản thân, chỉ có thể chịu sự khống chế của Song Kỳ Đại Xà. Điều này khiến thân thể Quỷ Quyệt của Hầu Linh Vương vừa khôi hài vừa mâu thuẫn.
Chỉ khổ cho đám dị tộc trên đảo Dạ Kiến…
Nhưng động tĩnh càng lúc càng lớn, các dị tộc cũng nhìn thấy “ngọn núi lớn” biết di động này, bọn chúng đã rời khỏi nơi ở của mình trước một bước, bỏ chạy tứ tán.
Vẻ mặt của Song Kỳ Đại Xà vô cùng nghiêm túc. Nó cố gắng hết sức làm Hầu Linh Vương có thể duy trì phương hướng một cách chính xác, lảo đảo đi tới lối đi ở đảo Dạ Kiến.
Hành động giãy giụa của Hầu Linh Vương là trở ngại nhưng chung quy vẫn có thể khắc phục được. Bất kể lăn lộn hay nhảy lên thì vẫn di chuyển từng chút một. Mỗi khi đám Hầu Chủ muốn tiếp cận, Song Kỳ Đại Xà luôn mượn sức mạnh của Hầu Linh Vương để đánh bay từng tên một.
“Vèo, vèo!”
Đám A Hỏa, A Từ vốn đợi ở bên ngoài cũng vội vàng tới gần. Hai bọn họ cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống ngoài dự liệu như thế này. Nhưng bất kể thế nào Mục Linh đại nhân cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, bây giờ họ chỉ cần chạy theo là được.
Hầu Linh Vương này như bị điên nên cả hai cũng không dám tới quá gần, chỉ dám đuổi theo ở một khoảng cách không xa mà thôi.
Đương nhiên A Hỏa đã phát hiện ra La Chinh ở gần đó. Bên cạnh La Chinh còn có vài chục người, trong đó có bốn vị Đại Quỷ Tế.
Bây giờ, La Chinh không tới tìm hai người gây chuyện đã là may lắm rồi. Đương nhiên vào lúc này, bọn họ không dám đi trêu chọc hắn.
“Hầu Linh Vương sắp tới lối ra ở giữa hồ rồi” Chúc Dung nói.
“Chúng ta không có năng lực để can thiệp, đợi Hầu Linh Vương bị đưa đi thì chúng ta cũng len lén rời đi” Đế Tuấn nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa bản tôn không lên tiếng. Điều bọn họ suy xét tới là vấn đề có cấp độ sâu hơn nữa. Đó cũng là vấn đề kéo dài từ bảy mươi bảy vòng kỷ nguyên Hỗn Độn tới giờ.
Làm thế nào để đối kháng với văn minh Nguyên Linh?
Đương nhiên, bây giờ còn cộng thêm một Thông Thiên giáo chủ đứng đầu tộc Vô Không nữa. Phía sau hai thế lực lớn này chính là Tứ Linh Môn…
Nhân tộc lấy cái gì để đối kháng với họ? Nhân Linh Môn ư?
Dựa vào trí nhớ của khí hồn trong cơ thể La Chinh, bọn họ biết được Nhân Linh Môn cũng là thế lực sau lưng văn minh Nguyên Linh. Một số anh kiệt Nhân tộc vẫn còn khá thờ ơ, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa bản tôn có tâm tư nhạy bén lại cực kỳ thất vọng.
Bọn họ ở trong núi quỷ nhiều năm như vậy nên cũng biết qua về Tứ Linh Môn thông qua việc tiếp xúc với đám Hầu Chủ. Đồng thời, họ cũng biết trong Tứ Linh Môn có Nhân Linh Môn, nó thuộc về Nhân tộc.
Trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa bản tôn vẫn luôn có một kỳ vọng, hy vọng sẽ có một ngày Nhân Linh Môn xuất hiện, đồng thời kiên định đứng sau lưng họ. Bây giờ xem ra đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Nếu Hầu Linh Vương tỉnh lại, có lẽ họ có thể thuyết phục nó để Hầu Linh Môn đứng sau lực Nhân tộc. Nhưng bây giờ Hầu Linh Vương lại bị văn minh Nguyên Linh bắt cóc. Điều chết tiệt hơn là bọn họ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, chẳng thể làm gì được…
Ngay cả đám Hầu Chủ có thực lực cường đại đến mức khó tưởng tượng cũng đều bị Hầu Linh Vương đánh bay chỉ bằng một cái tát, chứ huống gì những người này.
“Rầm, rầm, rầm!”
Lại có ba Hầu Chủ bị đánh bay ra ngoài.
Sức mạnh ẩn chứa trong cái tát này của Hầu Linh Vương quá đáng sợ, có thể đánh bay ba Hầu Chủ ra khỏi phạm vi của đảo Dạ Kiến.
“Xèo, xèo, xèo!”
Thân thể Quỷ Quyệt của ba Hầu Chủ bị con sâu nhỏ vô hình cắn xé sạch sẽ, biến mất trong Hư Trần.
Chung quy thân thể Quỷ Quyệt có thể phục sinh vô số lần, Nhân tộc lại không có năng lực này.
Lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn còn đang do dự thì La Chinh đột nhiên nói: “Không được, chúng ta phải ngăn Hầu Linh Vương lại. Chúng ta cần sự trợ giúp của nó”
Đế Tuấn nhìn La Chinh với ánh mắt sâu thẳm: “Cản? Lấy cái gì để cản?”
Đám anh kiệt này của Nhân tộc cũng là người vô cùng thông minh. Mặc dù bọn họ chưa từng nghĩ sâu về vấn đề này, nhưng ngay lập tức đã hiểu ý của La Chinh. Tuy nhiên, đám Hầu Chủ không cản được thì bọn họ càng không cản được…
“Làm đứt Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên là được” La Chinh nói.
Khi nghe hắn nhắc nhở như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào phần ngực của Hầu Linh Vương. Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên đang đeo trên cổ Hầu Linh Vương, phần đầu của dây thừng ba màu thì chui vào phía sau ót của nó.
“Nhưng e rằng thực lực của chúng ta kém quá xa…” Xi Vưu lắc đầu nói.
“Quả thật Quỷ Quyệt cấp Hận rất mạnh, nhưng khi đối đầu với bọn chúng thì vẫn quá yếu” Chúc Dung cũng tán đồng.
Bốn vị Đại Quỷ Tế Nhân tộc đã dung hợp bốn Quỷ Quyệt cấp Hận nên luận thực lực thì họ được xem như những tồn tại mạnh nhất trong các anh kiệt. Vì thế, đương nhiên mọi người cần bốn bọn họ ra tay rồi.
“Vì sao không sử dụng tín vật Bỉ Ngạn?” La Chinh hỏi.
Lời này vừa ra khỏi miệng La Chinh, đám anh kiệt lập tức sửng sốt. Trước khi dung hợp Quỷ Quyệt, ngoài huyết mạch của bản thân thì tín vật Bỉ Ngạn chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ. So với thân thể Quỷ Quyệt và huyết mạch thì năng lực của tín vật Bỉ Ngạn quỷ dị hơn nhiều lần…
Nhưng họ ở trong núi quỷ quá lâu nên quả thật bọn họ đã quên mất tín vật Bỉ Ngạn.
Mắt của Nữ Oa bản tôn sáng rực lên. Mọi người ở đây đều có tín vật Bỉ Ngạn lấy từ Thượng Thanh Thiên, thậm chí có tín vật Bỉ Ngạn còn tới từ Ngọc Thanh Thiên. Tuy những tín vật Bỉ Ngạn này không thể mạnh bằng lúc Nhân tộc cường thịnh, nhưng phối hợp lại thì tuyệt đối không yếu.
“Ta có thể giúp bất cứ người nào tới gần Hầu Linh Vương!” Đế Tuấn nói.
Ông ta khẽ lắc hai vai một cái, một đôi cánh chim trong suốt xòe ra. Dường như cánh chim trong suốt này được chế tạo từ kim cương, toàn bộ cánh trong suốt, lấp lánh ánh hào quang sáng chói.
Đây là Vô Điểu Dực, hai cánh của Vô Điểu trong Ngọc Thanh Thiên. Loài chim này có tốc độ bay nhanh tới mức không ai có thể bắt giữ được. Chỉ cần có người tới gần loài chim trong suốt này là chúng sẽ lập tức biến mất.
Không thể dùng thời gian để đo lường thời điểm chúng bay từ địa điểm này tới địa điểm khác, điều này có nghĩa là chúng đột nhiên biến mất, vì thế loài chim này mới tên là Vô Điểu.
Trên mặt lý thuyết, đây có thể xem như một loại dịch chuyển không gian, nhưng nó đã vận dụng không gian tới cực hạn.
Nhược điểm là sau mỗi lần sử dụng Vô Điểu Dực phải đợi mấy ngày nó mới khôi phục lại được. Muốn bắt Vô Điểu thì cần ép nó sử dụng năng lực một lần, sau đó mới có thể bắt được.
“Sao ngươi không tự đi?” Hậu Nghệ im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên trừng Đế Tuấn.
“Ta sợ chết!” Đế Tuấn đáp với giọng điệu đương nhiên.
“Đưa ta tới đó đi” Nữ Oa bản tôn đề nghị.
“Để ta tới đó” Xi Vưu trợn tròn mắt.
“Đừng tranh nhau nữa” Phục Hy bản tôn đứng trước mặt mọi người: “Để ta tới đó”
Trong tay Phục Hy có thêm một cái kéo màu đen, đó là kéo Sa Mệnh.
Mặc dù đây là tín vật Bỉ Ngạn tới từ Thượng Thanh Thiên nhưng vật này có thể trực tiếp cắt đứt không gian.
“Đừng quên ta còn có một quả trứng phục sinh” Phục Hy bản tôn nói.
Quả trứng phục sinh kia của Phục Hy bản tôn cực kỳ kiếm có, năng lực của nó cũng rất đơn giản, đó là giúp Phục Hy bản tôn có hai mạng sống. Nhưng qua nhiều kỷ nguyên Hỗn Độn tới nay, Phục Hy bản tôn vốn chẳng có cơ hội dùng tới nó. Vì thế, bây giờ là thời điểm thích hợp để hắn ta đi mạo hiểm.