Trên không trung, mấy chục luồng chân nguyên khẽ dao động. Đám chân thần đại viên mãn ở xung quanh La Chinh sử dụng chân nguyên truyền âm để nói chuyện với nhau“Vẫn chưa ra tay à? Chúng ta chỉ còn cách Xà Linh vực khoảng hai nghìn dặm nữa thôi!”
“Với tốc độ hiện giờ, hắn chỉ cần một nén nhang là có thể tới được Xà Linh vực rồi, tới lúc đó e rằng tên nhãi này lại trốn mất tăm mất tích!”
“Mục Huyết Dung, ngươi còn e ngại cái gì nữa, chúng ta có nhiều người như vậy, nếu chúng ta cùng xông lên, dù Á Thánh cũng không thể địch lại được!”
Những chân thần đại viên mãn này rất buồn bực.
Có lẽ danh tiếng của La Chinh rất vang dội, nhưng hắn cũng chỉ là một người vừa đột phá tới đại viên mãn mà thôi. Vì sao Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu lại như gặp phải kẻ địch lớn, bảo mọi người bao vây nhưng không tiến công?
Nhóm chân thần đại viên mãn trong liên minh các gia tộc quyền thế thường coi Đông Phương Thái Thanh là người dẫn đầu. Nhưng lúc Đông Phương Thái Thanh không có ở đây, họ sẽ nghe theo sự chỉ huy của Mục Huyết Dung, mấy năm nay lang bạt ở cấm địa, thường thường đều là như vậy.
Tuy nhiên, bây giờ những chân thần đại viên mãn này lại bắt đầu nghi ngờ Mục Huyết Dung.
“Các ngươi muốn ta lặp lại một lần nữa à?” Gương mặt Mục Huyết Dung rét lạnh, môi khẽ mấp máy: “Đường Khuyết, Đường Thất liên thủ với nhau mà còn bị La Chinh đánh chết chỉ trong một hiệp kìa! Nếu các ngươi muốn chết, ta cũng không cản!”
Một số chân thần đại viên mãn không biết chuyện, sau khi nghe thấy câu này của Mục Huyết Dung thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong ánh mắt nhìn về phía La Chinh có thêm vẻ e dè.
Trong đám chân thần đại viên mãn, Đường Khuyết và Đường Thất là hai người có thực lực không hề yếu, đa phần đại viên mãn ở đây chưa chắc đã thắng được hai huynh đệ kia. Thế mà hai người họ lại bị La Chinh đánh chết trong vòng một hiệp?
Nếu không phải chính miệng Mục Huyết Dung nói ra chuyện này, bọn họ khó mà tin được.
Mục Huyết Dung hiểu và muốn giết La Chinh hơn nhiều so với những chân thần đại viên mãn khác. Chính vì vậy, nàng ta mới có thể kiềm chế được bản thân…
Mục Huyết Dung đã từng bỏ qua cơ hội giết chết La Chinh, vì thế nàng ta cực kỳ chán nản. Nhưng lần này, nàng ta đã cố gắng để mọi chuyện không xảy ra bất cứ sai sót gì.
“Nhưng chúng ta cũng không thể cứ chống mắt lên nhìn hắn chạy trốn chứ?” Một đại viên mãn trong nhóm vẫn bất mãn như lúc đầu.
“Đông Phương Thái Thanh đã tiến vào Hải Mãnh vực rồi, chờ ông ta tới đây chủ trì đại cuộc đi” Mục Huyết Dung lạnh lùng nói.
Trong đám Thánh Nhân của liên minh các gia tộc quyền thế này, Đông Phương Thuần Quân là một người có quyền thống trị tuyệt đối. Còn trong đám đại viên mãn, Đông Phương Thái Thanh chính là nhân vật đóng vai trò tương tự.
Khi Mục Huyết Dung không nắm chắc, tất cả hy vọng đều được gửi gắm trên người Đông Phương Thái Thanh…
Những sóng chân nguyên dao động kia liên tục truyền qua lại ở xung quanh La Chinh.
Mặc dù La Chinh không có cách nào biết được nội dung mà bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng khóe miệng của hắn vẫn hơi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Chắc hẳn đám người kia đang bàn bạc làm thế nào để đối phó mình.
Bây giờ, ngoài cách mở một con đường máu, La Chinh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chuyện này cũng do Minh Vi cậy mạnh, cứ muốn xây dựng lối đi không gian ở đỉnh của Thần vực. Nếu đổi thành nơi khác có lẽ cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Trong lúc đang suy tư, mắt La Chinh đột nhiên sáng lên, ở phía xa xa trước mặt hiện lên một vệt xanh lá nhạt, cuối cùng cũng tới điểm cuối của con đường ven biển dài tới trăm nghìn dặm này rồi!
“Đó là giao điểm của ba vực, Phương Thiên Vực và Hải Mãnh vực đều bị phong tỏa rồi, có lẽ vực thứ ba này vẫn còn hy vọng!”
Nghĩ tới đó, đôi cánh sét sau lưng La Chinh bỗng nhiên mở ra, tốc độ lại tăng gấp hai lần.
Khi La Chinh vừa mới tăng tốc độ lên, đột nhiên phía trước lại xuất hiện mấy điểm đen nhỏ.
Những điểm đen nhỏ này đi ngược với hướng của La Chinh, tốc độ di chuyển cũng cực nhanh.
“Lại có thêm vài tên chân thần đại viên mãn nữa…” Chỉ trong chớp mắt, La Chinh đã thấy rõ dáng dấp của kẻ dẫn đầu, hắn khẽ cau mày: “Đông Phương Thái Thanh?”
“Trước đây ta để cho ngươi một cơ hội để kéo dài hơi tàn, không ngờ chỉ trong vòng mười năm ngươi lại có thể từ chân thần cấp thấp đột phá tới đại viên mãn. Chắc hẳn mười năm nay ngươi cũng gặp được vô số cơ duyên, quả thật là người rất may mắn! Nhưng ngươi thử đoán xem bây giờ ngươi có may mắn chạy thoát khỏi tay của ta không?”
Đông Phương Thái Thanh vẫn còn cách La Chinh mấy trăm dặm nữa, nhưng giọng nói hùng hậu đã truyền tới rồi.
Trên cánh tay bằng sắt của ông ta hiện lên hào quang màu bạc, từng luồng sức mạnh kỳ lạ không ngừng lưu chuyển trên cánh tay bằng sắt kia.
“Có may mắn như thế hay không, thử sẽ biết thôi!” La Chinh lạnh nhạt đáp lại, hắn vẫn duy trì tốc độ bay vun vút như trước, định cưỡng chế xông ra ngoài.
La Chinh vừa nói xong, ánh mắt lại chuyển về phía sau của Đông Phương Thái Thanh. Lông mày hắn khẽ nhíu, không ngờ hắn lại nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh.
Ở phía sau Đông Phương Thái Thanh, trong đôi mắt của Hoa Thiên Mệnh cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc…
Hắn ta không ngờ rằng mục tiêu mà đám chân thần đại viên mãn trong liên minh các gia tộc quyền thế dốc hết toàn lực muốn bắt được lại là La Chinh!
Sau khi Hoa Thiên Mệnh tiến vào đảo nổi, hắn ta cũng từng lặng lẽ điều tra tung tích của những đạo tử khác, nhưng chẳng có chút tin tức nào. Chỉ có La Chinh cực kỳ có “tiếng tăm” ở đảo nổi, hỏi bất cứ ai cũng biết.
Hắn dùng tu vi võ giả chứng thần liên tiếp thắng vượt cấp, bắt được vài chân thần đại viên mãn ở cấm địa biển Thời Gian, cuối cùng chạy trốn cùng với á thánh của Hàm gia…
Hoa Thiên Mệnh cũng phải líu lưỡi với các lời đồn về La Chinh.
Nhưng mười năm trước, những lời đồn này đột nhiên ngừng lại. Từ đó về sau, Hoa Thiên Mệnh không điều tra được bất cứ tin tức nào của La Chinh nữa.
Điều này khiến Hoa Thiên Mệnh cảm thấy lo lắng, có khi nào La Chinh đã bỏ mạng ở nơi nào rồi không? Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được La Chinh trong tình huống như thế này. La Chinh lại chính là mục tiêu mà nhóm bọn họ muốn bắt lấy!
Lúc này, trong lòng Hoa Thiên Mệnh cũng rất lo lắng. Trong tình huống như thế này, La Chinh làm sao có thể chạy trốn được?
Ở trước mắt bao nhiêu người, hắn ta cũng không có cách nào ra tay giúp La Chinh được. Suy cho cùng, Hoa Thiên Mệnh vất vả lắm mới lẻn được vào Đông Phương tộc, mấy năm nay cố gắng giành lấy sự tín nhiệm của Đông Phương Thuần Quân. Hắn ta có sứ mệnh quan trọng hơn phải làm.
Thấy La Chinh và Đông Phương Thái Thanh càng lúc càng gần nhau, trong lòng Hoa Thiên Mệnh cũng càng lúc càng xoắn xuýt, nhưng mặt hắn ta vẫn bình tĩnh như nước, không nhìn ra chút khác thường nào.
Trong quá trình rút ngắn khoảng cách ở nơi này, trên thanh đoản kiếm màu máu trong tay của Mục Huyết Dung tản ra từng luồng khí tức hung bạo, vầng sáng màu đỏ sẫm như máu làm đỏ rực một góc trời. Trong trường kiếm của Phương Hận Thiếu thì tạo ra một luồng kiếm quang sắc bén liên tục xoay quanh mũi kiếm của hắn ta.
Trên mặt Đường Vãn tràn đầy sát ý, gã vác kiếm và khiên của gã, bộc phát ra hơi thở nặng nề.
Đám chân thần đại viên mãn vây xung quanh La Chinh đều đang âm thầm chuẩn bị chiến đấu…
“Động thủ!” Đông Phương Thái Thanh ra lệnh.
Từng luồng sức mạnh thần đạo cực kỳ hùng hậu bỗng nhiên bộc phát ra.
“Thần Duyên Ngũ Linh Thể!”
“Phong Khư!”
“Táng Thiên Giai Nhân!”
“…”
Những chân thần đại viên mãn này đều phát huy thần đạo mà mình lĩnh ngộ được tới cực hạn.
Chỉ cần thi triển một trong những thần thông của cấp viên mãn này đã đủ để hủy diệt trời đất rồi, chứ nói gì tới hơn hai mươi đại viên mãn đồng thời thi triển?
Ầm ầm…
Trong nháy mắt, tất cả các thần thông kia đều hội tụ trên người của La Chinh.
Những thần thông này kết hợp với nhau tạo thành từng luồng năng lượng chói lóa, luồng năng lượng khổng lồ này gần như bao phủ hoàn toàn phạm vi vạn trượng xung quanh La Chinh.
Những sinh linh bên trong chu vi ấy, kể cả người có tu vi á thánh, e rằng cũng khó mà may mắn thoát được!
Chỉ với sóng dao động tản ra từ bên trong luồng năng lượng này đã làm nước biển trong phạm vi vạn dặm xung quanh bị bốc hơi gần hết. Dãy núi dài mấy nghìn dặm ở bên còn lại trong Phương Thiên vực cũng biến thành bột mịn…