La Chinh vừa mới xuyên qua động băng không lâu, hai con Ngưng Băng Nô đã đuổi theo vào độngNếu là Ngũ Hành Linh Nô khác thì không thể nào di chuyển trong nhiệt độ cực thấp như thế này, nhưng nhiệt độ của Ngực Băng Nô vốn đã cực thấp, có thể đi lại dễ dàng trong hoàn cảnh này.
Ngưng Băng Nô vốn trong suốt lóng lánh, sau khi xông lên cánh đồng băng tầng trên, ngoài thân chúng ngưng tụ một lớp sương trắng. Chúng vốn linh hoạt dị thường nhưng khi vào hoàn cảnh này cũng trở nên chậm chạp.
“Đi theo bọn họ!”
“Triệu tập Ngũ Hành Linh Nô khác bao vây tiêu diệt bọn họ!”
Bởi vì kết cục của con Huyễn Lôi Nô kia nên hai con Ngưng Băng Nô thông minh không lựa chọn ra tay mà chỉ theo sát đằng sau La Chinh.
La Chinh vừa lao về phía trước vừa đánh giá động tĩnh đằng sau.
“Chúng cứ đi theo như vậy là có ý gì?” Lý Bôi Tuyết hỏi.
“Đây mới là chuyện phiền toái nhất” Phượng Nữ lắc đầu.
Nếu La Chinh cắt đuôi được bọn chúng thì có thể tìm một chỗ chờ cát Đoạn Hồn trên người Phượng Nữ mất đi hiệu lực, ba người lại yên lặng rời khỏi Bỉ Ngạn, vậy là có thể thoát khỏi kiếp nạn trước mắt, sau đó làm sao tiến vào Tam Thập Nhất Trọng Thiên thì phải tính toán lâu dài.
Nhưng chúng cứ bám đuôi như vậy, căn bản không có cơ hội thoát khỏi Bỉ Ngạn!
“Phải nghĩ cách giải quyết bọn chúng!”
La Chinh trầm giọng nói.
Hắn chạy về phía trước được một đoạn, đột nhiên dừng bước.
“Két…”
Ngay khi vừa đứng vững trên mặt băng, hắn lập tức lao về phía hai con Ngưng Băng Nô ở hướng ngược lại.
Hai con Ngưng Băng Nô này cũng vô cùng cảnh giác. Ngay khi La Chinh vừa dừng lại, chúng cũng dừng lại theo. Thấy La Chinh lao về phía mình, chúng cũng giang cánh vội vàng lùi lại đằng sau, luôn duy trì khoảng cách trăm trượng, không xa không gần.
La Chinh thấy mình đuổi không kịp, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể vòng trở lại…
Cùng lúc đó, lớp băng ở một nơi khác tại tầng băng phía trên đột nhiên sụp đổ, gió lạnh vù vù thổi vào, một cái động băng to lớn xuất hiện.
“Soạt!”
Một bàn tay lửa to lớn vươn ra từ trong động băng, dùng sức đè vào rìa hang động, sau đó một thân hình khổng lồ nhảy ra, toàn thân nó bốc lên ngọn lửa màu xanh biếc, là một con Nguyệt Hỏa Nô.
“Ôi! Lạnh quá!”
Nguyệt Hỏa Nô rùng mình một cái.
Hoàn cảnh trên Ngọc Thắng Thiên cực lạnh, trời sinh đã không hoan nghênh Nguyệt Hỏa Nô, cho nên Nguyệt Hỏa Nô muốn leo lên tầng hai của cánh đồng băng thì phải trang bị phòng hộ đặc biệt. Áo giáp trên người nó giống như Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo, chỉ cần rót vào một lượng lửa nhất định là có thể đối phó với nhiệt độ lạnh buốt cùng cực ở đây.
Cho dù có áo giáp bảo vệ, nhưng nhiệt độ khắc nghiệt vẫn khiến Nguyệt Hỏa Nô cảm thấy phiền chán. Nhưng mệnh lệnh đã hạ xuống, thằng nhóc loài người mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi đã chạy trốn tới cánh đồng băng tầng trên, đây là kết quả mà không ai dự đoán được. Chỉ cần bắt được thằng nhóc kia, hoàn thành nhiệm vụ thì chúng sẽ không phải ở lại đây lâu hơn nữa…
Đám Nguyệt Hỏa Nô với thân hình to lớn liên tục chui ra khỏi động băng hình vuông. Sau khi xác định phương hướng, chúng lập tức chạy tới mục tiêu. Một đám Nguyệt Hỏa Nô chạy như điên, tầng băng dày hàng trăm trượng cũng phải rung lên như gặp động đất…
Một vị trí khác thuộc cánh đồng băng tầng trên bỗng xuất hiện một động băng nhỏ bằng miệng bát.
“Đì đùng!”
Những tia sét to bằng miệng bát chui ra từ hang động. Huyễn Lôi Nô như một con rắn lượn lờ giữa không trung, nhanh chóng hóa thành một hình người vừa kỳ quái vừa trừu tượng.
Đám Huyễn Lôi Nô đều rất yên tĩnh, sau khi xác định được phương hướng thì lập tức lao tới phương hướng đó. Từng Huyễn Lôi Nô như một con rắn dài ngoằng, quấn vào nhau, nổ vang, đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Hai Ngưng Băng Nô không ngừng gửi vị trí của La Chinh cho đồng bọn của mình, đám Ngũ Hành Linh Nô hình thành một vòng vây thật lớn, vây tới từ bốn phương tám hướng.
“Đì đùng, đì đùng…”
Lần thứ hai nghe được một tiếng nổ lôi đình, sắc mặt La Chinh chợt trầm xuống. Liếc mắt sang bên trái, từng tia sét ở đằng xa chắc chắn là Huyễn Lôi Nô đang nhanh chóng tới gần.
“Rầm rầm rầm…”
Cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu chấn động theo quy luật, những con Nguyệt Hỏa Nô thân hình to lớn ở bên kia cũng đuổi theo…
Quy mô của đám Ngũ Hành Linh Nô càng ngày càng lớn, đường lui của nhóm người La Chinh cũng càng ngày càng hẹp.
Hắn lại lao về phía trước một đoạn, thấy được những Lãnh Ngục trải rộng hơn mười dặm.
Trái, phải, đằng sau đều bị Ngũ Hành Linh Nô bao vây, đằng trước lại là Lãnh Ngục giống như cấm địa, ba người bọn họ đã không còn đường lui.
“Làm sao bây giờ…” Lý Bôi Tuyết cắn chặt môi.
Nàng còn trẻ, không muốn chết, cũng không muốn dương hồn của mình bị nhốt ở Ngọc Thắng Thiên.
La Chinh cau mày, không đáp lời Lý Bôi Tuyết, chỉ nhíu mi dựa lưng vào Lãnh Ngục, chậm rãi lui về sau.
Đúng lúc này, giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên vang lên: “La Chinh, tới gần Lãnh Ngục kia!”
“Tới gần Lãnh Ngục?” Ánh mắt La Chinh bỗng khựng lại.
Người khổng lồ đầu trọc bị giam giữ trong Lãnh Ngục này cũng không dễ chọc, chỉ bàn về thực lực thì người khổng lồ đầu trọc còn đáng sợ hơn cả Ngũ Hành Linh Nô! Tự tiện đến gần Lãnh Ngục sẽ bị người khổng lồ đầu trọc tấn công, vậy chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết?
“So với ngươi, người khổng lồ đầu trọc còn ghét tộc Nguyên Linh hơn đấy” Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp.
Nghe nói như vậy, lông mày La Chinh đột nhiêu nhíu chặt.
Trước mắt đã là đường cùng, cho dù dựa vào Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ sợ cũng khó mà địch lại nhiều Ngũ Hành Linh Nô như vậy…
Nếu giả thiết của Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự thành lập thì thật ra có thể liều một phen!
Theo như văn minh Thiên Chấp đã nói, người khổng lồ đầu trọc hẳn là bị văn minh Nguyên Linh bắt tới, nhất định rất thù hận tộc Nguyên Linh.
La Chinh khẽ vuốt cằm, lập tức nói với bóng người xanh lục: “Giúp ta mở trung tâm Thiên Chấp, ta muốn nhìn thấy tình trạng bên trong Lãnh Ngục!”
Hắn vừa dứt lời, trung tâm Thiên Chấp ở đằng xa lại khởi động lần nữa.
Bởi vì trước đây văn minh Thiên Chấp đã giải mã đốm sáng trong Lãnh Ngục, lần thứ hai giải mã cũng ngựa quen đường cũ, sau đó hai đường sáng xanh lao vào đồng tử của La Chinh, hình ảnh trong Lãnh Ngục đã rõ ràng ngay trước mắt.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thấy La Chinh đã lập tức hoảng sợ. Người khổng lồ đầu tróc kia ghé sát vào rìa Lãnh Ngục, đôi mắt như chuông đồng trợn trừng lên, khom người về phía trước, hai tay căng chặt, nhìn như có thể lao ra bất cứ lúc nào!
Hẳn là Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đoán đúng, người khổng lồ đầu trọc này cực hận văn minh Nguyên Linh, từng giây từng phút đều muốn xé nát tộc Nguyên Linh, bây giờ nhìn thấy Ngũ Hành Linh Nô, trong lòng chỉ muốn nhai sống bọn chúng.
Đám Nguyệt Hỏa Nô nhìn không hiểu những đốm sáng trong Lãnh Ngục, không biết trong đó có một tồn tại mạnh mẽ như hổ rình mồi, chúng chỉ biết đằng sau La Chinh là đường cùng, muốn lui cũng không thể.
“Thằng nhóc Nhân tộc, ngươi đã hết đường lui, ngoan ngoãn theo bọn ta trở về, còn có thể giữ cho ngươi một cái mạng” Con Nguyệt Hỏa Nô gần nhất ngay trước mặt nhe răng cười nói.
Con Nguyệt Hỏa Nô này đã tính toán khoan một cái động băng ở đây để đi xuống cánh đồng băng tầng dưới, nhiệt độ thấp ở đây khiến người ta thật sự chán ghét.
La Chinh không trả lời mà tiếp tục lùi lại đằng sau. Người khổng lồ đầu trọc bị xiềng xích trói buộc, chỉ có thể tấn công trong phạm vi ba trăm trượng bên ngoài Lãnh Ngục. Hiện tại La Chinh đã tiến vào phạm vi ba trăm trượng này, người khổng lồ đầu trọc vẫn không nhúc nhích, xem ra không coi hắn là mục tiêu.