Đông Phương Thuần Quân hơi ngạc nhiên khi thấy La Chinh chặn Âm Dương Sinh Diệt Kiếm của mình, song chỉ một thoáng sau ông ta đã phản ứng kịp. Âm Dương Sinh Diệt Kiếm chợt xoay, tránh khỏi Thừa Ảnh kiếm của La Chinh như một con rắn linh hoạt, sau đó lao thẳng vào đầu La ChinhLa Chinh vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, trở tay nhấc Thừa Ảnh kiếm lên đẩy nhát đâm của Đông Phương Thuần Quân ra.
“Keng keng keng keng…”
Vào lúc này, hai người bắt đầu chiến đấu khoảng cách gần.
Chiêu kiếm của La Chinh cực kỳ kiên cường và quyết đoán, còn chiêu kiếm của Đông Phương Thuần Quân lại mềm mỏng và không ngừng tiến tới.
Dù Đông Phương Thuần Quân có thể nhìn thấu tương lai, nhưng La Chinh lại có thể thấy rõ từng chiêu từng thức của ông ta thông qua cách đọc lửa ký ức. Vì vậy, chiêu kiếm của hai người tới lui không ngừng như đã được thiết lập sẵn, phối hợp nhau một cách khăng khít như hai người bạn lâu năm đang so tài kiếm thuật với nhau vậy.
Người xung quanh đều trợn mắt há mồm vì tưởng rằng hai người chỉ đang so tài bình thường thôi.
“Vù…”
Mỗi lần La Chinh vung kiếm, trong thân kiếm đều pha lẫn năng lượng dung đạo nên uy lực cực kỳ đáng sợ, hơn nữa sen đỏ còn không ngừng bay quanh thân kiếm.
Tất nhiên là Âm Dương Sinh Diệt Kiếm rất lợi hại, nhưng mỗi lần nó va chạm với kiếm Thừa Ảnh thì ánh sáng trên cặp kiếm trắng đen ấy lại hơi rung lên rồi tối đi một chút.
Nếu tiếp tục va chạm như vậy thì sớm muộn gì Âm Dương Sinh Diệt Kiếm cũng sẽ tan rã!
Trái ngược với Đông Phương Thuần Quân, La Chinh càng đánh càng hăng.
Đông Phương Thuần Quân hơi nhíu mày, tuy vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng nội tâm đã ngập tràn lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Âm Dương Sinh Diệt Kiếm sẽ tan biến mất.
Sen đỏ không đáng sợ, nhưng khi nó kết hợp với đạo uẩn mà La Chinh nắm giữ thì lại quá khó đối phó!
Đúng là gặp quỷ mà, hắn dựa vào cái gì chứ?
La Chinh biết suy nghĩ trong lòng Đông Phương Thuần Quân nên tấn công càng hăng hơn!
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Ba nhát kiếm liên tiếp bổ ra một cách hoành tráng, cho dù Đông Phương Thuần Quân đã chặn nhát ở giữa nhưng hai nhát còn lại vẫn khuếch tán với tốc độ khó tin.
Đông Phương Thuần Quân liên tục lùi lại, Âm Dương Sinh Diệt Kiếm trong tay cũng ngày càng nhạt đi!
Cứ tiếp tục như vậy thì thua chắc rồi.
Chuyện này…
Đông Phương Thuần Quân không tin tuyệt học mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo lại không địch nổi tên nhóc La Chinh.
“Vù…”
Đúng lúc này, cuối cùng Hoa Thiên Mệnh cũng hoàn thành việc dung hợp với cô bé mắt xanh. Hắn ta khẽ nâng tay, những đóa hoa băng tinh xảo lan tỏa khí lạnh khiếp người bay phất phới quanh cổ tay hắn ta.
“Cô bé mắt xanh này khiến năng lượng ngừng lại và rơi vào nhiệt độ thấp tuyệt đối…” Hoa Thiên Mệnh nhìn chăm chú đóa hoa băng, miệng khẽ thì thào.
“Thiên Kiếm! Giúp ta!”
Đông Phương Thuần Quân vừa thấy Hoa Thiên Mệnh thì mắt sáng ngời.
Đám thánh nhân, á thánh và chân thần đại viên mãn còn lại không thể giúp được gì ông ta vì họ đã bị uy lực đốt cháy của sen đỏ dọa cho sợ vỡ mật. Tuy nhiên, Hoa Thiên Mệnh đã dung hợp thân thể Chân Ma mắt xanh nên có thể chống lại La Chinh!
Hoa Thiên Mệnh vừa nghe Đông Phương Thuần Quân kêu mình bèn quay đầu sang nhìn, ánh mắt toát lên vẻ kỳ quái.
Cô gái kia thấy thế liền căng thẳng không thôi. Tên nhóc tên Thiên Kiếm này được trời xui đất khiến dung hợp với cô bé mắt xanh, nếu hắn ta hợp sức với Đông Phương Thuần Quân thì sao La Chinh có thể địch lại?
Hàm Thanh Đế luôn im lặng quan sát Đông Phương Thuần Quân và La Chinh. Vì cô gái kia theo dõi ông ta suốt nên ông ta khó có thể tìm được cơ hội, nhưng một khi cơ hội xuất hiện thì ông ta sẽ dứt khoát ra tay ngay tức khắc!
Hoa Thiên Mệnh bay về nơi hai người đang chiến đấu, đồng thời khẽ lắc tay phải để lộ ra cánh tay của mình. Hóa ra trên cánh tay phải của hắn ta có từng vòng băng vải màu vàng được cột lại, trên băng vải có khắc những thần văn huyền ảo.
Hoa Thiên Mệnh đã mời người tại Thần vực khắc thần văn lên cho mình.
Hắn ta đến Thần vực một mình, lại còn mang theo Đằng Xà kiếm nên rất dễ bị người ta chú ý. Sau khi lẻn vào gia tộc Đông Phương, hắn ta lại càng dễ bị bại lộ bởi thanh kiếm ấy nên mới phải phong ấn nó trên cánh tay phải của mình.
Khi băng vải trên cánh tay Hoa Thiên Mệnh dần được tháo bỏ, một hơi thở mênh mông lập tức bộc phát ra.
Khí thế tỏa ra từ bát quái khổng lồ trên hư không mạnh thật, nhưng hơi thở mênh mông vừa xuất hiện này lại không hề thua kém chút nào!
Lúc cánh tay phải lóe ánh sáng vàng thì Đằng Xà kiếm đã nằm trong tay hắn ta rồi.
Ánh sáng vàng lóa mắt như một mặt trời mọc vậy!
“Thanh kiếm kia…”
“Ta chưa từng thấy Thiên Kiếm lấy bảo vật này ra!”
“Lẽ nào kiếm này cũng là một món báu vật tín ngưỡng?”
Một vài người cảm nhận được khí thế từ Đằng Xà kiếm của Hoa Thiên Mệnh thì mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu gì cả.
Tuy rằng Thiên Kiếm được Đông Phương Thuần Quân trọng dụng nhưng chung quy cũng chỉ là một chân thần đại viên mãn của Đông Phương gia mà thôi, địa vị của hắn ta còn không bằng Đông Phương Thái Thanh nữa là.
Tên này lấy đâu ra món bảo vật đó thế?
Đông Phương Thuần Quân vừa thấy Đằng Xà kiếm thì vẻ mặt liền cứng lại.
Thừa Ảnh kiếm trong tay La Chinh đã khác biệt và lợi hại đến nỗi có thể đối kháng với Âm Dương Sinh Diệt Kiếm của ông ta rồi, thế mà thanh kiếm Thiên Kiếm vừa lấy ra lại còn phi phàm hơn kiếm của La Chinh ư?
“Vù!”
Hoa Thiên Mệnh cầm Đằng Xà kiếm, thân hình bay vút trong hư không rồi dừng lại giữa hai người.
“Ngươi và ta cùng hợp sức đánh chết tên nhóc này rồi cướp lấy thân thể Chân Ma trên người hắn, đến lúc đó hai thân thể Chân Ma sẽ hợp làm một và thuộc về ngươi hết!” Đông Phương Thuần Quân nói.
Đông Phương Thuần Quân không thể kế thừa thân thể Chân Ma, do đó ông ta đã chọn hai thí sinh lý tưởng nhất để kế thừa nó là Đông Phương Thái Thanh và “Thiên Kiếm”.
Hoa Thiên Mệnh khẽ rung Đằng Xà kiếm rồi chỉ về phía La Chinh. Những làn sương lạnh không ngừng bốc lên từ bề mặt Đằng Xà kiếm, thậm chí còn ngưng kết ra những đóa hoa băng nhỏ.
La Chinh nhìn chăm chăm vào Hoa Thiên Mệnh, lông mày khẽ nhướng lên.
Quả thật Hoa Thiên Mệnh mà đánh chết hắn thì sẽ được kế thừa thân thể Chân Ma hoàn chỉnh, nếu hắn quyết định phản bội trong thời khắc này thì e là hậu quả sẽ khó lường!
Đông Phương Thuần Quân cười khẽ, đang định hợp tác với “Thiên Kiếm” thì chợt thấy Hoa Thiên Mệnh xoay người, đồng thời đổi hướng chỉ của mũi kiếm về phía mình.
Những người khác trong hư không đều không hiểu ra sao, bao gồm cả Hàm Thanh Đế và cô gái kia.
Đương nhiên tâm trạng mỗi người mỗi khác.
“Thiên Kiếm? Tại sao hắn ta lại chỉ kiếm vào Đông Phương Thuần Quân?”
“Chẳng phải hắn ta là chân thần đại viên mãn của Đông Phương gia à?”
“Đông Phương Thái Thanh đã sớm nghi ngờ hắn ta, nói xuất thân và lai lịch của Thiên Kiếm có vấn đề… Không ngờ sự nghi kỵ này lại thành sự thật”
Mục Huyết Dung và Đông Phương Thái Thanh có quan hệ rất tốt nên biết rõ chuyện bí ẩn trong đó, chẳng qua đây là chuyện nhà Đông Phương gia nên người ngoài không hỏi được. Hiện giờ Đông Phương Thái Thanh đã bỏ mạng, còn tên “Thiên Kiếm” này thì lại có vấn đề thật.
“Thiên Kiếm, thế này là sao?”
Đông Phương Thuần Quân sầm mặt, bỗng dưng nghĩ đến Đông Phương Thái Thanh.
Trước đây Thái Thanh luôn nghi ngờ lai lịch của “Thiên Kiếm” nhưng ông ta lại không nghĩ vậy, ông ta chỉ cho rằng Đông Phương Thái Thanh cảm thấy địa vị của mình bị dao động vì Thiên Kiếm, đố kỵ Thiên Kiếm nên mới xa lánh hắn ta.
Mấu chốt là, Đông Phương Thuần Quân cho rằng mình có thể đàn áp Thiên Kiếm bất kể lai lịch của hắn ta là gì đi nữa, dù sao Thiên Kiếm cũng chỉ là một chân thần đại viên mãn mà thôi.
Đừng nói là đại viên mãn, Đông Phương Thuần Quân còn có năng lực kiểm soát cả á thánh lẫn thánh nhân nữa kìa!
Song, Đông Phương Thuần Quân tính trời tính đất nhưng lại không tính ra được mình sẽ rơi vào tình cảnh này…