Tuy Lưu Diễm màu xanh lam kia nhìn có vẻ cực kỳ lợi hại, nhưng La Chinh không trông mong nó sẽ mang đến cái gì cho thân xác mìnhCon Thi Linh Kim Ô kia vừa dừng phun Lưu Diễm lại, cùng lúc đó thân thể La Chinh đột nhiên nhảy lên, bay thẳng về phía nữ yêu họ Tần kia!
Nữ yêu họ Tần vốn tưởng La Chinh chết chắc rồi, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào một tên Thần Tướng khác.
Ngay khi ả ta ung dung đập cánh, định trở lại trên lưng Thi Linh Kim Ô, La Chinh đã lao thẳng với.
Nữ yêu họ Tần hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện La Chinh còn có thể bình yên vô sự sống sót trong Lưu Diễm màu xanh lam kia!
Biểu cảm trên mặt ả ta vừa mới hiện lên vẻ kinh ngạc, trường kiếm của La Chinh đã đâm vào ngực ả họ Tần, Hồn Nguyên Chi Linh của ả ta lúc trước đã bị La Chinh tiêu hao một lần, bây giờ Hồn Nguyên Chi Linh mới chỉ khôi phục ba phần.
Một kiếm này của La Chinh chỉ gặp chút cản trở nho nhỏ đã xuyên qua ngực ả ta.
“Ngươi không sợ lửa?” Nữ yêu họ Tần dùng hết sức lực toàn thân nói.
“Đương nhiên là không sợ” La Chinh gật đầu.
“Xoẹt…”
Dứt lời, La Chinh đột nhiên kéo trường kiếm ra, ánh kiếm lóe lên, chia nữ yêu Thần Sào này ra làm hai nửa.
Sau khi giết chết nữ yêu họ Tần, ánh mắt của La Chinh lại rơi xuống người con Thi Linh Kim Ô kia.
Dưới tình huống mất đi người điều khiển, Thi Linh Kim Ô như vật vô chủ vậy.
Con Thi Linh Kim Ô kia căn bản giống như một con rối, cần người khống chế mới có thể nhúc nhích…
La Chinh xoay đầu lại, bỗng nhiên nghĩ tới Văn Minh Chi Khí của nhân loại, hắn lại nhớ ra bên trong Văn Minh Chi Khí trừ khí hồn của Nguyên Thủy Thiên Tôn còn có khí hồn của Đế Tuấn!
Mặc dù những khí hồn này không phải bản thể của họ, nhưng chung quy cũng có ký ức và hơi thở của bản nhân.
Sau khi tiện tay xóa sổ mười mấy con Kim Ô tới gần, một suy nghĩ vừa lóe lên, La Chinh đã tiến vào thế giới bên trong cơ thể, kêu gọi Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Sau khi tiếp nhận Văn Minh Chi Khí của nhân loại, thế giới trong cơ thể La Chinh đã có thay đổi không nhỏ, Nguyên Thủy Thiên Tôn và đám khí hồn của ông vẫn luôn tiến hành cải tạo thế giới trong cơ thể của La Chinh, tạo ra vài thứ kỳ quái.
Văn Minh Chi Khí đã dung nhập vào trong cơ thể La Chinh, ngược lại La Chinh tin tưởng bọn họ. Trong khoảng thời gian cải tạo này, ngay cả Thanh Ngọc Chi Linh cũng thường xuyên đi theo sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi lung tung này kia…
Sau khi những gì La Chinh gặp phải và suy nghĩ của hắn truyền đến thế giới trong cơ thể, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhướng mày, chỉ khẽ đưa tay chỉ vào cuốn sách giữa không trung.
Cuốn sách kia lật vài trang, sau đó một người đàn ông có dung mạo tuấn tú có thể sánh ngang với phụ nữ xuất hiện, chính là bản nhân Đế Tuấn.
“Cái gì? Thi Linh Kim Ô?” Trên mặt Đế Tuấn hiện lên vẻ bất ngờ: “Mặc dù chuyển thân của ta phản bội Đạo Chung Yên nhưng bản lĩnh cũng không nhỏ, ngay cả Thi Linh Kim Ô hắn cũng lấy ra…”
“Không biết Đế Tuấn tiền bối có thể khống chế con Thi Linh Kim Ô kia không?” Giọng nói của La Chinh lại truyền vào thế giới bên trong cơ thể.
Câu trả lời của Đế Tuấn khiến trong lòng La Chinh khẽ động: “Đương nhiên chỉ là việc cỏn con!”
Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu La Chinh hiện ra ảo ảnh của một cuốn sách, cuốn sách đang lật trang, ảo ảnh đầu Đế Tuấn đã hiện ra trên trang sách, thông qua Văn Minh Chi Khí, Đế Tuấn ở cách hơn nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn, lại một lần nữa dò xét thế giới này…
Nhưng sau khi thấy cảnh tượng hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn sau, ông ta cảm thấy rất không vui.
Kim Ô che khuất bầu trời đang chém giết cùng nhân tộc, gợi lên một vài ký ức không hề tốt đẹp của ông ta.
“Đế Tuấn tiền bối, ta đang nói tới con Thi Linh Kim Ô kia” La Chinh chỉ về phía trước.
Những nữ yêu khác đang chém giết với các Thần Tướng, không có ai đặt sự chú ý lên trên người La Chinh.
“Ngươi cứ lên đi” Đế Tuấn nói.
La Chinh không nói thêm gì, thân thể nhảy lên một cái đã giẫm lên lưng Thi Linh Kim Ô.
Lúc bước lên lưng Thi Linh Kim Ô, một cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ nháy mắt truyền đến, hắn không chỉ điều khiển được con Thi Linh Kim Ô này, thậm chí có thể nắm giữ tín vật Bỉ Ngạn bên trong cơ thể Thi Linh Kim Ô: “Con Thi Linh Kim Ô này tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn, hơn nữa tín vật Bỉ Ngạn…”
Tín vật Bỉ Ngạn kia hình con thoi, dường như là một cái hạt.
“Coi như một món chí bảo tín ngưỡng” Mặt Đế Tuấn không cảm xúc nói: “Là Yêu Tinh Đạo Quả, tổng cộng có hơn một trăm quả, ta đặt ở trong Tam Thập Nhất Trọng Thiên, không ngờ “ta” lại tìm ra chúng…”
Chí bảo tín ngưỡng ở thế giới mẹ vốn có thể tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn, nhưng phần lớn chí bảo tín ngưỡng đều khó có thể tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn cấp cao, đầu tiên là không theo kịp cường độ. Coi như “Yêu Tinh Đạo Quả” này có thần quân lực cường đại, những con Thi Linh Kim Ô kia sao có thể gánh nổi…
Bây giờ không phải lúc để tìm hiểu ngọn nguồn vấn đề, La Chinh đứng sau lưng Thi Linh Kim Ô, nhìn từng đám Kim Ô cách đó không xa, khóe miệng cong lên, một ý nghĩ chợt lướt qua.
Thi Linh Kim Ô ở dưới chân há miệng, phun ra Lưu Diễm màu xanh lam hướng về phía trước.
“Phừng…”
Uy lực của Lưu Diễm màu xanh lam kia lớn đến mức nào?
Những con Kim Ô kia chẳng qua chỉ là thân thể bình thường, chỉ bị ngọn lửa khẽ lướt qua đã hóa thành tro bụi.
“Bên này!”
“Bên trái, lại đốt!”
“Phừng…”
Thi Linh Kim Ô dưới chân La Chinh tung cánh bay, không ngừng phun lửa về bốn phương tám hướng, mỗi một luồng Lưu Diễm màu xanh lam phun ra là có hàng nghìn hàng vạn Kim Ô bị đốt thành tro bụi.
Cách đó không xa, Nguyệt Bạch Hạo và đám Bỉ Ngạn cảnh đang chạy như điên.
Những tồn tại như Thần Tướng và Thái Nhất Vệ năm sao, đánh chết những con Kim Ô kia đương nhiên không khó.
Nhưng thực lực của đám người Nguyệt Bạch Hạo họ như vậy, lúc đối mặt với hàng nghìn hàng vạn con Kim Ô, ngoài chạy trốn ra thật sự không làm được quá nhiều.
“Những con Ngột Kim Ô kia bay xuống kìa!”
“Nằm xuống hết mau!”
“…”
Ở phía trên bọn họ, vô số con Ngột Kim Ô giống như những tia chớp bắn nhanh xuống bên dưới.
Nguyệt Bạch Hạo nằm xuống đất theo phản xạ, hai tay co lại.
Đối mặt với Ngột Kim Ô có tốc độ rất nhanh, gã căn bản không có cách nào phản kích!
“Phập phập phập phập…”
Mấy chục người bị Ngột Kim Ô xuyên qua, có người bị thủng một lỗ to trên bụng, có người bị chém đứt đôi đầu.
Máu tươi nóng bỏng bắn ra, rơi xuống đầy đầu Nguyệt Bạch Hạo!
Một lượt tấn công của Ngột Kim Ô, nhóm hơn ba trăm người bọn họ trực tiếp chết một nửa.
“Ta liều mạng với bọn chúng!”
Trong lúc sợ hãi, có người gọi tín vật Bỉ Ngạn ra.
Nhưng tín vật Bỉ Ngạn đến từ Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên khó mà phát huy tác dụng, đừng nói gì đến chuyện tốc độ của Ngột Kim Ô căn bản không thể nào bắt được.
Những người định liều mạng kia vừa mới gọi tín vật Bỉ Ngạn ra, đã có Ngột Kim Ô lao qua cổ hắn ta.
Nhìn những người xung quanh ngã xuống từng người từng người một, trong lòng Nguyệt Bạch Hạo chỉ có tuyệt vọng.
“Cục diện như vậy, sợ rằng kỳ chủ đại nhân cũng khó mà… sống sót nhỉ?”
Lúc bản thân còn khó mà bảo toàn, Nguyệt Bạch Hạo vẫn nghĩ về La Chinh, có lẽ trong nội tâm gã còn hơi mong đợi kỳ chủ có thể cứu mình, nhưng lý trí lại nói với gã rằng điều đó là không thể…
“Phừng…”
Ngay khi Nguyệt Bạch Hạo ngơ ngác suy nghĩ, một luồng sóng nhiệt bỗng đập vào mặt.
Gã chỉ thấy một luồng ánh sáng màu xanh lướt qua đỉnh đầu, sau đó một con Kim Ô thân hình khổng lồ đậu xuống ngay bên cạnh mình.
“Mau lên đây!” La Chinh đứng trên lưng Kim Ô la lên.
Đôi mắt Nguyệt Bạch Hạo thẫn thờ chớp chớp, bây giờ gã vẫn không thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.