Thái Nhất Thiên Cung là một trong những thế lực lớn chính thống của Nhân tộc. Thế lực này có rất nhiều nhánh, gần như không đếm xuể và những nhánh này cũng có mạnh có yếuTrên lý thuyết, Đạo Kiếm Cung cũng là một nhánh của Thái Nhất Thiên Cung, nhưng nó thuộc nhóm yếu nhất. Những năm gần đây, có một số nhánh phát triển, thậm chí mơ hồ còn có xu thế ngang hàng với Thái Nhất Thiên Cung, đứng đầu là núi Thái Ất tọa lạc ở bên cạnh Thái Nhất Thiên Cung.
Nghe nói năm xưa, núi Thái Ất còn cao hơn núi Thái Thiên mà Thái Nhất Thiên Cung đang tọa lạc, che mất ánh nắng buổi sớm của Thái Nhất Thiên Cung. Sau đó Đông Hoàng Thái Nhất đã đích thân ra tay, chém đứt khiến núi Thái Ất khiến nó chỉ còn cao khoảng ba trăm năm mươi nghìn mét. Còn núi Thái Ất phát triển huy hoàng cũng là chuyện của sau này.
Lâm Chiến Đình chính là người tài ba nổi bật trong núi Thái Ất!
Thu Hàn Yên nghĩ thật kỹ, ký ức mấy trăm năm trước của nàng càng lúc càng hiện rõ. Nàng nói: “Ta nhớ ra rồi, Lâm Chiến Đình không phải Thái Nhất Vệ”
Thu Dịch và các đệ tử học cung nghe thấy Thu học cung nói như vậy thì trên mặt lập tức tràn đầy vẻ thất vọng, nhất là Thu Dịch. Gã cảm thấy không còn hy vọng gì nữa bèn nói với giọng điệu quái gở: “Lâm Chiến Đình còn chẳng phải là Thái Nhất Vệ nữa. Đừng nói là năm ngày, dù năm năm nữa cũng chẳng chạy tới được. Đến lúc đó, thi cốt của chúng ta đã về với đất mẹ rồi, viện quân như vậy thì cầu cũng bằng không!”
Nguyệt Bạch Thành lại cười nói: “Nhân vật mà Thu học cung biết thì không phải là hạng người vô danh đâu”
Thu Hàn Yên liếc Thu Dịch một cái, sau đó nói với La Chinh: “Lâm Chiến Đình không phải nhánh chính của Thái Nhất Thiên Cung… Đương nhiên sẽ không gia nhập Thái Nhất Vệ. Hơn nữa, với thực lực của mình, Lâm Chiến Đình cũng không thể nào là Thái Nhất Vệ được”
“Thực lực quá kém sao?” Thu Thắng Thủy hỏi.
Nếu đã như vậy thì đúng là khiến người ta phải thất vọng. Dù sao với thiên phú của mình, Thu Thắng Thủy chỉ cần cố gắng hơn một chút, vào Thái Nhất Thiên Cung và nghiên cứu sâu thêm một chút thì cũng có thể gia nhập Thái Nhất Vệ.
“Không phải vậy…” Thu Hàn Yên khẽ mỉm cười, nói: “Lâm Chiến Đình là nhân vật nổi danh ngang với lão tiền bối Thu Âm Hà. Bảo Lâm Chiến Đình gia nhập Thái Nhất Vệ… và làm một Thái Nhất Vệ Ngũ Tinh… vốn chẳng có chút ý nghĩa nào!”
Lời này vừa dứt, con ngươi Thu Thắng Thủy hơi co rụt lại, những đệ tử học cung kia cũng trợn tròn mắt nhìn La Chinh.
Thu Âm Hà chẳng khác nào một vị thần trong lòng tất cả mọi người, ông là người khai sáng và là lãnh tụ tinh thần của mọi người. Dù Đạo Kiếm Cung gặp nạn, Thu Âm Hà không thèm ra tay nhưng bọn họ cũng không trách ông. Nhân vật như vậy vốn không thể ở lại trấn giữ Thất Tinh Châu chỉ vì Đạo Kiếm Cung này được!
Nhân vật nổi danh tương đương Thu Âm Hà…
“Ha ha ha, La Chinh, không phải ngươi chạy lung trung trong biển Chân Ý, sau đó hỏi bừa tên một người rồi chạy tới lừa gạt chúng ta đấy chứ?”
Đương nhiên Thu Dịch cũng muốn có người tới cứu mình, nhưng gã rất ghen ghét với La Chinh. Ấn tượng ban đầu vẫn còn nên hiển nhiên gã sẽ hoài nghi động cơ của La Chinh.
La Chinh nhìn thoáng qua Thu Dịch, trong đáy mắt lóe lên sát ý. Hắn đột nhiên bay vút qua, một tay chụp lấy cổ Thu Dịch, một luồng sát ý lạnh lẽo truyền tới. Thu Dịch cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả thân thể lẫn linh hồn đều trở nên cứng ngắc.
“Ngươi là cái quái gì mà đáng để ta lừa gạt? Nếu ngươi đã không muốn sống nữa, thế thì ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!” La Chinh nói với giọng lạnh lùng, đồng thời lực tay cũng càng lúc càng lớn.
Nếu bàn về thiên phú, Thu Dịch còn kém xa La Chinh. Nếu nói về thực lực thì hai người cũng chẳng phải cùng cấp bậc, gã làm sao mà thoát ra được?
Trong hoàn cảnh bình thường, hành động này của La Chinh sẽ bị đệ tử học cung khác ngăn cản, nhưng bây giờ dù là Thu Hàn Yên hay Thu Thắng Thủy đều bàng quan.
Sau khi bị nhốt ở đây, tên Thu Dịch này luôn nói hươu nói vượn. Chỉ có điều đang trong giây phút nguy nan nên mọi người mới không tính toán với gã mà thôi.
Mặt mũi của Thu Dịch đỏ bừng, gã cảm thấy cánh tay của La Chinh chẳng khác nào kìm sắt. Lực tay của hắn càng lúc càng lớn, đầu gã gần như bị vặn đứt đến nơi rồi.
“Học cung… Thu học cung… Cứu ta…” Thu Dịch cầu xin bằng giọng khàn khàn.
Gã là đệ tử học cung ưu tú nhất, Thu học cung không thể nào mặc kệ không để ý tới. Thế nhưng Thu Hàn Yên và Thu Thắng Thủy chỉ nhìn Thu Dịch với vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không tỏ ra là có ý cứu giúp.
Về phần mấy người Thu Tư Nguyên, Lại Hoa Bắc cũng cảm thấy tên này đáng chết!
Thấy La Chinh lại tăng lực bóp, mơ hồ có tiếng xương vỡ vụn truyền ra, Nguyệt Bạch Thành mới đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay của hắn, khuyên nhủ: “La Chinh đại ca, Thu Dịch có tính cách cực đoan, hắn đúng là tự tìm đường chết. Nhưng bây giờ chúng ta đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, xin huynh hãy tha cho hắn một lần. Dù sao hắn cũng không có ý xấu…”
La Chinh rất thích tính cách của Nguyệt Bạch Thành. Trong hai ngôi sao ưu tú của học cung thì Nguyệt Bạch Thành hơn Thu Dịch rất nhiều về phương diện đối nhân xử thế.
“Bịch!”
La Chinh đột nhiên đẩy một cái, sức mạnh khổng lồ lập tức khiến Thu Dịch bị lún sâu xuống đất. Gã cảm thấy thân thể mình như vỡ thành từng mảnh, cổ cũng bị vỡ xương, nằm trên mặt đất không thể động đậy được.
“Nếu còn nói nhảm nữa, chết!” La Chinh thản nhiên nói.
Không ai nhìn Thu Dịch lấy một cái, Thu Hàn Yên cũng coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nàng tiếp tục hỏi: “Không biết La Chinh… sao có thể thuyết phục nhân vật như vậy…?”
Thu Hàn Yên không kích động giống như những người khác, bởi vì trong lòng nàng vẫn còn hơi nghi ngờ. Nhân vật cao cao tại thượng bậc này sao có thể mời dễ dàng như vậy được?
“Ta không thể nào nói cho Thu học cung biết cụ thể về quá trình này. Nếu Thu học cung không tin thì mấy ngày nữa là biết thôi. Ta vốn chẳng có lý do gì mà lừa các người” La Chinh nghiêm mặt nói.
La Chinh không thể nói cho bọn họ biết chuyện trong biển Chân Ý một cách chi tiết được.
“Không phải ta không tin…” Thu Hàn Yên hơi chột dạ.
Mấy ngày sau đó là khoảng thời gian giày vò nhất mà họ phải chịu đựng. La Chinh đưa tới một hy vọng cực lớn với họ, nhưng cả đám lại sợ hy vọng này như tan biến như bọt nước, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Dường như cuộc chiến bên Đạo Kiếm Cung đã kết thúc từ lâu, người của bộ tộc Hắc Nhung tới đây càng ngày càng nhiều. Ngoài Thu Quân Sơn ra, người của tộc Hắc Nhung tên “Tà Sơn” kia cũng xuất hiện.
Cái “ô” đang che trên đầu mọi người cũng càng lúc càng mờ dần. Tùy nó vẫn có thể chịu được những đòn tấn công liên tục của người tộc Hắc Nhung, nhưng cả hai bên đều biết bí giả thần thông không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
“Ta còn tưởng bí giả thần thông này có thể bảo vệ ngươi mười ngày nửa tháng, nhìn tình trạng này thì thêm một ngày nữa là sẽ phá được thôi” Thu Quân Sơn nhìn chằm chằm Thu Hàn Yên, cười lạnh lùng nói.
Thu Hàn Yên vẫn tỏ ra lạnh nhạt, dù Thu Quân Sơn có nói gì nàng vẫn giữ im lặng.
“Quân Sơn lão ca, cô gái loài người này đúng là xinh đẹp. Đợi bí giả thần thông này bị phá, chúng ta không giết nàng mà chỉ phế đan điền của nàng thôi được không?” Tà Sơn đột nhiên lên tiếng.
Thu Quân Sơn liếm môi một cái: “Chuyện nhỏ. Đương nhiên ta có thể thỏa mãn Tà Sơn lão đệ rồi!”
Nghe thấy cuộc đối thoại này, trên khuôn mặt tái nhợt của Thu Hàn Yên thoáng ửng đỏ, sâu trong đôi mắt là vẻ phẫn nộ.
Trong lòng nàng đã có dự định, nếu thực sự rơi vào tình trạng ấy thì dù phải chịu sự đau đớn khi thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn, nàng cũng sẽ không sống tạm trên cõi đời này.
Đúng lúc này, một người của tộc Hắc Nhưng sử dụng dịch chuyển không gian tới, bẩm báo gì đó với Tà Sơn bằng ngôn ngữ kỳ lạ của chúng.