Ma Ha từ trên cao nhìn xuống, thu hết toàn bộ tiên thành Thất Tuyệt vào đáy mắtTầm mắt của hắn nhanh chóng thu hẹp lại, tập trung vào ao máu ở thành Đông. Hắn tiếp tục nhìn lướt qua, cuối cùng tập trung vào La Chinh!
Lúc này La Chinh cũng ngước nhìn, không do dự gì mà nghênh đón ánh mắt của Ma Ha.
Trong vũ trụ Đại Cực, Ma Ha có địa vị cực cao. Thân là Đạo Tử đứng đầu của vũ trụ Đại Cực, bản tính hắn hết sức ngạo mạn, ngay cả Thiên Tôn của vũ trụ Đại Cực hắn cũng không coi ra gì.
Bây giờ hắn đang đứng trên cao nhìn xuống La Chinh, giống như nhìn một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
Khí thế hắn thô bạo và ngang tàng, khí khái như muốn giết sạch người làm vướng chân hắn trong thiên hạ.
Vẻ kiêu hùng trời sinh chính là nói về loại người này.
Khí thế kia nhe nanh múa vuốt ập xuống, giống như một con thú dữ đói khát, cả người đang đầy vết thương, trước giờ vẫn luôn ẩn núp, nay bỗng bắt được thời cơ tốt nhất, định nuốt chửng La Chinh…
Khí thế kia phóng ra nhằm vào La Chinh.
Nhưng khí thế này vốn có trạng thái phóng xạ, trừ phi tiến hành công kích linh hồn, nếu không thì không thể nhắm chính xác vào một người nào đó được.
Ở ven con đường dài rộng rãi bên cạnh ao máu này còn có bảy tám trăm nghìn người phàm đang tập trung lại một chỗ.
Pháp trận Huyết Chú đã bị La Chinh phá, sức hút không thể chống cự kia cũng đã biến mất. Nhưng mấy trăm nghìn người chen chúc một chỗ thì dù có muốn chạy trốn cũng rất khó mà chạy được nhanh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thậm chí có khi còn xảy ra hiện tượng giẫm đạp lên nhau.
Để chạy thoát thân, những người phàm này đã không còn rụt rè nữa. Cho dù có phải đạp nát thi thể đồng bạn thì họ cũng phải cố hết sức để chạy khỏi nơi đây. Mà nhóm võ giả Thánh tộc cũng không hề ra tay ngăn cản.
Một phần nhỏ khí thế mà Ma Ha tỏa ra lan đến bên này, làm đoàn người rối loạn mà lui về phía sau.
Đám người phàm cảm nhận được khí thế không thể kháng cự này thì linh hồn yếu đuối của bọn họ lập tức sa sút như rơi vào mùa đông giá lạnh. Mọi người cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, lập tức ngã xuống đất, ngất đi…
So với việc Ma Ha vừa xuất hiện đã mang đến cho người ta cảm giác bị áp bách mãnh liệt thì La Chinh lại khiêm tốn hơn rất nhiều.
Dưới khí thế khiêu khích của Ma Ha, hắn vẫn bất động như núi, giống như một tảng đá cứng đầu vô danh. Hai con ngươi thâm sâu như hai cái giếng cổ, không nổi lên một gợn sóng.
Nhưng trong hai giếng cổ này lại mơ hồ có nhuệ khí ẩn không phát ra ngoài…
Ngoại trừ nhuệ khí kia thì còn có một khí chất bá đạo còn mạnh mẽ hơn! Nhuệ khí kia là do linh hồn của La Chinh lắng đọng một cách tự nhiên mà thành, được nuôi dưỡng từ chính khí chất của bản thân hắn. Còn bá khí là từ con dấu Đế Hồn được khắc trong linh hồn hắn.
La Chinh biết mình và Ma Ha chắc chắn sẽ phải đánh một trận, nhưng không phải bây giờ.
“Vù!”
Trong tiên thành Thất Tuyệt, một tia sáng hẹp dài bắn ra. Nó lượn vòng theo hình xoắn ốc với tốc độ cao, bay vút về phía thú ăn thế giới.
“Ma Ha ca ca!” Thi Không Vũ nhào vào lòng Ma Ha.
Xung quanh ao máu cũng không thiếu võ giả cấp thấp của Thánh tộc. Cường giả cấp Giới Chủ đánh nhau, họ vốn không có cơ hội nhúng tay vào nên chỉ có thể ẩn nấp.
Nhìn thấy Thi Không Vũ nhào vào lòng Ma Ha như vậy, đa số võ giả phái nam trong Thánh tộc đều tỏ vẻ hâm mộ.
Nhìn từ góc độ của Nhân tộc, Thi Không Vũ trông hơi đẫy đà. Nhưng trong mắt người Thánh tộc thì nàng chính là cô gái đẹp nhất trong tộc bọn họ. Huyết thống cao quý, thiên phú mạnh mẽ, tu vi cao thâm, nàng là nữ thần trong lòng vô số võ giả Thánh tộc.
Đáng tiếc, người ưu tú thì dù sao cũng sẽ thuộc về người càng ưu tú hơn. Thi Không Vũ đã thuộc về một mình Ma Ha…
Người ngoài thì chỉ có thể thèm muốn mà thôi.
Trong mắt võ giả Thánh tộc, chỉ có chàng tai tuấn kiệt như Ma Ha mới có tư cách có được Thi Không Vũ.
Tay phải Ma Ha ôm Thi Không Vũ, ngay sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy một cái, nhanh chóng rơi xuống phía ao máu. Sau khi đến độ cao nhất định, hắn lập tức dừng lại.
Hắn đứng ở chỗ cao hơn La Chinh một trượng, như vậy tiện cho hắn duy trì trạng thái nhìn xuống La Chinh. Hắn rất thích cảm giác cao hơn người một bậc này.
“Người đứng đầu trong mười Đạo Tử của vũ trụ Đại Diễn, La Chinh!” Trí nhớ của Ma Ha chuẩn xác kinh người, nói thẳng ra tên của La Chinh. “Ba năm trước, khi gặp ta thì những Đạo Tử các ngươi mới chỉ là Thần Cực Cảnh mà thôi, bây giờ đã là Giới Chủ rồi. Cưỡng ép nâng cao tu vi của Đạo Tử như thế… vị Cưu Thánh trong cấm địa Luyện Thần kia muốn phế các ngươi hay sao?”
La Chinh vẫn ngẩng đầu, ngước nhìn Ma Ha mà nói: “Có phế đi hay không, chẳng phải thử là biết ngay sao?”
Ma Ha lắc lắc đầu: “Nếu như có thể khống chế được Đạo Tử đứng đầu của vũ trụ Đại Diễn thì khá có lợi đối với tình hình chiến sự của chúng ta. Dù sao, một vị Đạo Tử còn sống có tác dụng hơn một người chết nhiều. Ngươi…” Ma Ha chìa ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ vào La Chinh phía dưới. “Quỳ xuống, thần phục ta, làm người hầu của ta. Ta có thể tha cho ngươi một mạng, thậm chí còn có thể đưa ngươi tiến vào Thần Vực, ban cho ngươi một vận may không cách nào tưởng tượng được trước khi vũ trụ Đại Diễn này sụp đổ!”
Nghe Ma Ha nói vậy, La Chinh bỗng nhiên cười phá lên…
Ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén. Nhuệ khí của hắn giống như một thanh đao nhọn, lặng lẽ phá vỡ không gian.
“Vì sao ta phải thần phục ngươi?” La Chinh hỏi ngược lại. Tu luyện trong tháp tu luyện bản tâm đã khiến hắn quen với việc bất cứ lúc nào cũng sẽ phải đối mặt với những lời khiêu khích, thế nên tâm cảnh của hắn không dễ dàng dao động nữa.
“Ha ha ha…” Ma Ha cũng cười to: “Ngươi cho rằng Thất Tuyệt giới này là chỗ nào? Ngay cả Thiên Tôn Nhân tộc các ngươi còn không dám đích thân tới đây đấy! Ngươi đã tới rồi thì sao có thể đi? Cho nên, thần phục ta thì ngươi sẽ được lợi lớn, và đó cũng là lựa chọn duy nhất của ngươi!”
Nghe thấy câu này, ý cười trên mặt La Chinh càng đậm hơn. “Ngươi cho rằng ta không thể rời khỏi đây?”
“Đương nhiên!”
Ma Ha vừa dứt lời, giữa không trung lại có hai khe hở thời gian đột nhiên tách ra.
Từ trong khe hở thời gian này lại có hai bóng dáng lách ra ngoài…
“Thiên Tôn Thánh tộc?” La Chinh hơi nheo mắt lại.
Hai vị Thiên Tôn Thánh tộc xuất hiện khiến khí thế trên vùng trời tiên thành Thất Tuyệt đột nhiên bị đè nén vô cùng, mà tất cả áp lực này đều chĩa về phía La Chinh.
Trong vũ trụ Đại Cực có tổng cộng một trăm năm mươi sáu vị Thiên Tôn, nhiều hơn vũ trụ Đại Diễn hai mươi tám vị.
Trong hai vị trước mắt, một vị chính là U Ám Thiên Tôn, vị còn lại chính là Vạn Độc Thiên Tôn. Hai người đều là Thiên Tôn trung cấp của vũ trụ Đại Cực, thực lực không thể coi thường.
Sau khi xuất hiện, U Ám Thiên Tôn nhẹ nhàng phất tay. Một chùm tia sáng hình nón chiếu lên trên người La Chinh. Ngay sau đó, vị Thiên Tôn này chắp tay nói với Ma Ha: “Đạo Tử điện hạ, ta đã đánh dấu lên người tên này, hắn có mà chạy đằng trời!”
Giới Chủ ngộ ra dịch chuyển không gian thì có thể lập tức di chuyển đến cự ly mấy trăm dặm, chút khoảng cách này lại không đủ để Giới Chủ vượt qua Đại Giới chỉ trong nháy mắt! Thế nên Giới Chủ muốn truy sát Giới Chủ thì hết sức khó khăn, nhưng Thiên Tôn mà muốn truy sát một vị Giới Chủ thì lại dễ như bỡn.
“Bây giờ ngươi còn cho rằng mình có khả năng rời đi nữa không?” Ma Ha càng cười lớn hơn. Giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi, trong đó lộ ra một chút ma tính. “Chuyện duy nhất ngươi có thể làm bây giờ chính là thần phục ta!”
“Thần phục ta!”
“Thần phục ta!”
“Thần phục ta!”
Giọng nói kia liên tục vang vọng, sau khi chồng lên nhau thì giống như có thể thấm vào trong linh hồn La Chinh!
“Bịch bịch!”
“Bịch bịch!”
“…”
Các võ giả Thánh tộc phía dưới lập tức quỳ xuống.
Một số người phàm còn tỉnh táo cũng dồn dập quỳ rạp xuống đất. Không phải họ sợ áp lực của Ma Ha, mà là họ không thể chống lại lực khống chế trong giọng nói của hắn.
“Thuật Đại Thống Trị!”
Bên cạnh Ma Ha xuất hiện những ảo ảnh.
Những ảo ảnh này lần lượt phát ra khí thế không thể kháng cự, hung hăng áp xuống, làm cho mỗi người ở đây đều không tự chủ được mà thần phục!
Trong vũ trụ Đại Cực, vị điện hạ Thánh tộc này sở hữu quyền uy tuyệt đối, thậm chí ngay cả Thiên Tôn cũng bằng lòng nghe lệnh hắn, che chở cho hắn!
Trong ba nghìn thần đạo, thuật Đại Thống Trị là thuật có thể lọt vào tốp ba mươi. Tu luyện thuật này tới cực hạn thì có thể không chế người khác, nói sao họ sẽ làm vậy, không cần ra tay mà vẫn có thể điều khiển tư duy và cách nghĩ của sinh linh, khiến cho chúng sinh thần phục.
Tuy Ma Ha còn chưa bước vào cảnh giới của thần, nhưng hắn cũng chỉ còn một bước nữa là ngưng kết được thần cách rồi. Hiệu quả từ thuật Đại Thống Trị do hắn thi triển ra cũng rất kinh người.
Khi cảm nhận được khí thế này, ngay cả tâm tình của Xích Ma Đông và Mã Tán cũng dao động mãnh liệt. Tuy chưa quỳ mọp xuống mặt đất, nhưng họ cũng đã cúi đầu, trong lòng không tự chủ được mà sinh ra suy nghĩ hoàn toàn phục tùng.
Còn La Chinh vẫn cười nhạt, trơ ra như đá, gần như không có phản ứng gì trước thuật Đại Thống Trị của Ma Ha.