Cơ thể vốn đang cứng đờ của dì Lan bỗng run lên. Nàng ta nhìn chằm chằm Lăng Sương, nói: “Tiểu Sương, con có biết mấy năm qua dì Lan sống như thế nào không? Có một vài việc không thể mang ra đùa”Lăng Sương cũng biết rất rõ, chuyện này nếu không phải tự bản thân mình trải qua thì người ngoài khó mà tin được.
Nàng liền nói: “Mấy năm qua dì Lan ít ra ngoài, chắc không biết Tiểu Sương đã gặp được một người có thể dùng thân xác tiến vào biển Chân Ý”
“Dùng thân xác tiến vào biển Chân Ý?” Hai hàng lông mày của dì Lan hơi nhíu lại.
Dì Bình cũng giải thích: “Hơn một năm trước, lúc Tiểu Sương mới vào biển Chân Ý đã gặp được người này. Nghe nói hắn tên La Chinh, có thể bơi lội trong biển Chân Ý”
“Nếu thể xác có thể tiến vào biển Chân Ý thì chẳng phải hắn không cần sợ bị xoáy nước cuốn đi nữa?” Dì Lan hỏi.
Thời gian qua, nàng ta cũng thông qua đủ mọi con đường để tìm hiểu về nguồn gốc của xoáy nước. Dù không biết xoáy nước sinh ra như thế nào, song nàng ta vẫn hiểu khá rõ về nó.
Nàng ta nhớ phu quân mình từng nói, điểm khó của xoáy nước là dương hồn không thể nào chạm vào nước biển Chân Ý. Nếu có dương hồn không sợ biển Chân Ý mới có thể phá tan xoáy nước.
Nhưng người như thế đã biến mất từ thời kỳ Thượng Cổ rồi, sao có thể tìm ra?
Vì vậy, khi nghe được những lời Lăng Sương nói, niềm hy vọng trong lòng dì Lan lập tức được nhóm lên!
Lăng Sương gật đầu: “Lúc con mới bị rơi vào xoáy nước cũng vô cùng tuyệt vọng, giống Minh Hiên ca vậy”
Để dì Lan tin tưởng, nàng chỉ đành kể lại mọi chuyện mình gặp phải thêm một lần nữa.
Dì Bình ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Lan muội, Tiểu Sương không phải đứa bé hay khoác lác. Huống chi con bé cũng không cần tìm chuyện khiến muội buồn lòng thêm”
Mãi đến khi Lăng Sương kể xong, dì Lan vẫn cứ ngây ra tại chỗ, trên mặt là vẻ vui sướng không sao tả xiết. Một lúc thật lâu sau nàng ta mới vỗ nhẹ lên tay mình.
Một thân hình như âm hồn lặng lẽ hiện ra bên ngoài tiểu đình: “Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì?”
“Dẫn Minh Hiên đến đây” Dì Lan từ tốn nói.
“Nhưng Minh Hiên thiếu gia…” Người này hơi do dự. Mấy năm qua tính tình của Minh Hiên thiếu gia hết sức nóng nảy, nếu không ở trong tình trạng say như chết thì chính là như phát điên. Tất cả người hầu trong phủ đều sợ tiếp xúc với hắn.
“Không cần biết bây giờ nó đang làm gì, cứ túm nó đến đây là được!” Trên mặt dì Lan là nụ cười vắng bóng đã lâu.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
La Chinh vừa ra khỏi biển Chân Ý thì bên ngoài lập tức vang lên tiếng gõ cửa vội vã.
“La Chinh!” Ngoài cửa vọng đến tiếng gọi của Lại Hoa Bắc.
La Chinh giải trừ kết giới xung quanh rồi mở cửa mật thất tu luyện ra, lập tức trông thấy Lại Hoa Bắc đang vô cùng hốt hoảng.
“Sao thế? Sao lại hốt hoảng vậy?” La Chinh dò hỏi.
“Có chuyện lớn rồi! Đám Đại Thực Yêu Hoa ở Thiên Đô Châu đã giết tới Thất Tinh thành!” Lại Hoa Bắc nói.
Lại Hoa Bắc chính là người dân chính gốc của Thiên Đô Châu, tuy đám Đại Thực Yêu Hoa kia chiếm giữ phần lớn đất đai của châu này nhưng suốt bao năm qua, dù chúng cấu kết với Sa dân làm chuyện xấu, mê hoặc và ăn không ít người trong sa mạc nhưng vẫn chưa từng xâm chiếm vào thành lớn của Thiên Đô Châu. Bởi vậy những năm qua cuộc sống của họ cũng vẫn bình an vô sự.
Bây giờ Đại Thực Yêu Hoa lại liều lĩnh đánh vào Thất Tinh Châu, chỉ sợ Thiên Dung thành cũng khó thoát khỏi kiếp số.
“Đại Thực Yêu Hoa giết tới Thất Tinh thành?” Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Thất Tinh Châu có Đạo Kiếm Cung trấn giữ, lại được Tham Thiên Đại Kiếm bảo vệ nên rất ít đại yêu dám xâm lấn đến đây.
Lúc La Chinh đi cùng Thu Hàn Yên ngang qua Sa quốc, Chúa tể Đại Thực Yêu Hoa cũng không dám ra tay tấn công, vậy mà bây giờ dám giết tới Thất Tinh thành sao?
Nghe được tin này, trên mặt La Chinh cũng đầy vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy! Đã đến tận chân núi rồi! Đạo Kiếm Cung đang triệu tập tất cả đệ tử học cung! Chúng ta đi mau!” Lại Hoa Bắc nói.
La Chinh vốn định hỏi thăm kỹ hơn một chút nhưng ngay lúc này, mặt đất dưới chân hắn bỗng rung lên bần bật.
“Đi thôi!”
Cảm nhận được cơn chấn động dữ dội này, La Chinh cũng biết được tình hình đang rất nghiêm trọng.
Hai người rời khỏi mật thất tu luyện, tung người bay lên và phóng thẳng về phía Thất Tinh thành.
Lúc La Chinh bay lượn trên không, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng xuống bên dưới, đôi đồng tử lập tức co rụt lại.
Núi Thất Tinh là một ngọn núi to lớn hùng vĩ danh xứng với thực, cao tới hàng chục triệu mét. Những căn nhà, các tòa kiến trúc… xây dọc theo triền núi chắc phải dùng số lượng hàng chục triệu mà tính. Ấy vậy mà giờ đây, ngay dưới chân núi Thất Tinh, sáu sợi dây leo khổng lồ đã phá vỡ mặt đất và đang trườn dọc theo dãy núi, bò lên trên đỉnh!
Cơn chấn động mà La Chinh cảm nhận được ban nãy đến từ chính những dây leo này.
“Ầm ầm!”
Sáu dây leo khổng lồ đi đến đâu, toàn bộ kiến trúc đều bị đổ nát tan hoang, không biết bao nhiêu chân thần bị vùi lấp ở bên dưới.
Không những thế, trên sợi dây leo to lớn ấy lại còn có vô số Đại Thực Yêu Hoa bám chi chít. Chúng ồ ạt rơi xuống khỏi dây leo và xông vào Thất Tinh thành, nuốt sạch thần dân trong đó.
Những chân thần cấp cao biết bay vẫn còn chưa đến nỗi, chứ những chân thần và thần dân khác thì căn bản không thể nào thoát khỏi, chỉ có thể hét lên từng tiếng đầy thảm thiết rồi biến thành thứ lấp đầy bụng cho đám Đại Thực Yêu Hoa!
Dưới góc nhìn của La Chinh, những Đại Thực Yêu Hoa tách ra khỏi sợi dây leo khổng lồ chẳng khác nào cơn đại hồng thủy màu lục, thoáng chốc đã bao trùm lên khắp Thất Tinh thành. Chỉ trong khoảnh khắc, hàng chục triệu thần dân đã trở thành món thịt ngon cho đám Đại Thực Yêu Hoa này nhấm nuốt.
Lúc La Chinh thấy được cảnh này, hắn thậm chí phải dừng lại giữa không trung, trên gương mặt toàn là vẻ chấn động.
“La Chinh huynh! Đừng ngây ra đó nữa! Nếu huynh không đi thì sẽ không kịp đâu!” Lại Hoa Bắc thúc giục.
Sau khi nhận được tin tức, toàn bộ đệ tử trong học cung đều lũ lượt rút đi, chỉ có Lại Hoa Bắc là can đảm chạy đi báo cho La Chinh.
Trong ấn tượng của La Chinh, bất cứ lúc nào Nhân tộc cũng luôn chiếm địa vị và quyền khống chế tuyệt đối. Vô luận là yêu thú hay hung thú thì cuối cùng cũng chỉ có hai kết quả: Hoặc là bị Nhân tộc kiểm soát, hoặc là bị Nhân tộc tàn sát.
Năm xưa khi còn ở vũ trụ, La Chinh đã từng nhìn thấy vô số Nhân tộc bị Thượng Cổ Vu tộc giết hại, nhưng khi truy ngược về nguồn gốc thì Thượng Cổ Vu tộc vẫn là chủng tộc do Mục Hải Cực sáng tạo ra, nên đây cũng chỉ là cuộc nội chiến giữa Nhân tộc và Nhân tộc mà thôi.
Bây giờ thấy loài người bọn họ bị đám cây yêu này nuốt sống, đương nhiên hắn khó mà tiếp thu được.
“Ầm ầm ầm…”
Một bên núi Thất Tinh bị một sợi dây leo khổng lồ cuốn lấy và quấn lại thật chặt khiến gần một nửa triền núi bị sụp đổ. Những căn nhà xây dọc trên đó cũng bị sụp xuống, không biết lại có bao nhiêu thần dân phải bỏ mạng đợt này.
Vào thời điểm hiện tại, dù là chân thần hay thần dân thì tính mạng của họ đều như cỏ rác.
“Không phải Đạo Kiếm Cung không sợ Chúa tể Đại Thực Yêu Hoa kia sao? Vì sao không thấy người nào thuộc Đạo Kiếm Cung ngăn cản hết?” La Chinh hỏi.
“Sao ta biết được chứ! Bây giờ chạy trốn giữ mạng mới là quan trọng nhất!” Lại Hoa Bắc cất giọng hơi nghẹn ngào. Hắn ta cũng chỉ là đệ tử học cung mà thôi, sao biết được dự định của Đạo Kiếm Cung như nào?
Tốc độ trườn bò của mớ dây leo khổng lồ kia cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến nơi sườn núi cách họ không xa. Thậm chí họ còn có thể thấy rõ đám Đại Thực Yêu Hoa cắm rễ chi chít trên dây leo!
“Oa oa, oa oa…”
Đúng lúc này, La Chinh nghe được một tiếng khóc vừa to vừa rõ.
Hắn nhìn theo hướng tiếng khóc ấy phát ra, liền trông thấy một đứa bé đang ngồi bệt trên con đường ở bên dưới, gào khóc thê thảm. Thần dân xung quanh ốc còn không mang nổi mình ốc nên chỉ vội vàng đổ xô theo dòng người, lũ lượt vượt qua đứa bé ấy mà bỏ chạy.
“Hoa Bắc huynh! Huynh đi trước đi!”
La Chinh nói rồi hơi nghiêng người xuống phía dưới, vọt thẳng về phía con đường kia.