Quỷ Quyệt điều khiển cơ thể La Chinh leo thật nhanh lên đỉnh của Tháp Sơn, sau đó lại trượt xuống theo một con đường ở phía sau Tháp Sơn“Vụt…”
Khi trượt đến sườn Tháp Sơn, Quỷ Quyệt bỗng nhiên ngừng lại.
Trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn tràn đầy vẻ hưng phấn, giọng nói cũng kích động hơn: “Chính là chỗ này, đúng, chính là chỗ này!”
“Nhưng ở đây không có gì cả…” La Chinh nghi ngờ lên tiếng.
Mới được nửa câu, hắn đã thấy Quỷ Quyệt điều khiển cơ thể hắn đập mạnh về một phía của Tháp Sơn.
“Oành!”
Mặc dù những Tháp Sơn này là núi đá, nhưng trên bề mặt đã đóng một lớp bụi đất màu xanh thật dày qua năm tháng. Cái đập của Quỷ Quyệt khiến lớp bụi đất mỏng manh ở tầng ngoài bị chấn động rơi lả tả, để lộ ra một mâm tròn màu đồng đỏ thật lớn ở bên dưới, trên bề mặt mâm tròn có khắc hoa văn rất phức tạp.
“Ù…”
Lúc ánh sáng chiếu lên mâm tròn màu đồng đỏ, trên bề mặt mâm tròn lập tức phát ra vầng sáng mờ ảo, tạo thành một màn sáng bọc xung quanh.
“Bước tiếp theo nên làm gi?” La Chinh hỏi trong đầu mình: “Phải đánh ngã ngọn Tháp Sơn này thật à?”
“Đương nhiên” Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ mỉm cười và nói: “Tổng cộng cần đánh ngã bốn ngọn Tháp Sơn, lúc trước để tìm ra bốn Tháp Sơn này mà bọn ta đã tốn không ít công sức”
Trong lúc nói chuyện, Quỷ Quyệt đã điều khiển cơ thể La Chinh húc thật mạnh vào mâm tròn màu đồng đỏ.
Màn sáng bọc ngoài mâm tròn đồng đỏ vô cùng kiên cố, chỉ một cú va chạm tùy tiện của Quỷ Quyệt thôi mà đã đạt đến một triệu thần quân lực, song màn sáng ấy vẫn chưa bị vỡ.
“Ầm!”
Cơ thể va chạm vào mâm tròn đồng đỏ làm sinh ra sóng xung kích thật mạnh. Sóng xung kích khuếch tán ra ngoài đánh thẳng vào những Tháp Sơn xung quanh.
Sắc xanh của những ngọn Tháp Sơn này cũng là vì lớp đất xanh phủ lên. Sau khi khiến lớp đất xanh bên ngoài Tháp Sơn bị chấn động rơi rớt, Tháp Sơn liền trở về trạng thái trần trụi nguyên bản của nó, đó là từng ngọn tháp cao đúc từ kim loại màu đồng đỏ!
“Những ngọn Tháp Sơn này đều được đúc từ kim loại ư?” La Chinh nhìn những ngọn Tháp Sơn đúc bằng đồng này, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù bàn tay của thiên nhiên vô cùng vĩ đại, nhưng cũng không thể đúc ra nhiều ngọn Tháp Sơn bằng kim loại hoàn chỉnh và nhẵn bóng như thế.
“Ngọn Tháp Sơn nào cũng đều như vậy hết” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu nói: “Những ngọn Tháp Sơn này không phải hình thành một cách tự nhiên mà do người ta rèn đúc ra. Mục đích là gì thì không rõ, cả việc ai đã tạo ra chúng cũng không rõ…”
Đương nhiên, bất cứ một thứ gì không thể giải thích được trong Tam Thanh Thiên đều sẽ được người ta quy chụp lên đầu văn minh Khoảnh Khắc…
Cú đập vừa rồi của Quỷ Quyệt khiến ngọn Tháp Sơn khổng lồ hơi nứt ra một đường.
Ngọn Tháp Sơn bằng kim loại này quá to, muốn đánh ngã hoàn toàn cũng không phải chuyện dễ.
“Ầm!”
“Ầm!”
Ngay sau đó, Quỷ Quyệt tiếp tục húc lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…
Mỗi một lần húc, Tháp Sơn lại nghiêng đi một chút. Khi Tháp Sơn đã nghiêng đến một mức độ nhất định, La Chinh mới kinh ngạc phát hiện ra rằng dưới chân Tháp Sơn lộ ra hai cái bánh răng to lớn. Thì ra Tháp Sơn được gắn trên đất bằng bánh răng, mà dưới chân Tháp Sơn thì chôn ba cái bánh răng, một lớn hai nhỏ. Trong đó, hai cái bánh răng nhỏ được gắn chặt với bánh răng của Tháp Sơn.
“Dưới mặt đất Ức Vạn Tháp Sơn sao lại có mấy thứ này…” La Chinh càng nhìn càng kinh ngạc.
“Tinh xảo lắm đúng không?” Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: “Trong Ức Vạn Tháp Sơn bao la hùng vĩ này chôn giấu từng bánh răng to nhỏ đủ loại. Chúng đều được chế tác vô cùng khéo léo, nhưng tác dụng thì chỉ để mở cửa mà thôi. Đối với văn minh Khoảnh Khắc, bọn họ hoàn toàn có cách mở cửa đơn giản và trực tiếp hơn nhưng cứ lại thích tiêu tốn thời gian và công sức để làm ra món đồ vừa tốn công lại không mang lại kết quả gì như này”
La Chinh nhìn thoáng qua nơi xa, chỉ thấy vô số ngọn Tháp Sơn đứng sừng sững, nhìn bằng mắt thường thì không thấy được điểm cuối. Hắn nói: “Cả một khu vực khổng lồ như vậy đều do điêu khắc tỉ mỉ mà thành. Đây quả thực…”
“Đơn giản là hành động ăn no rửng mỡ không biết làm gì” Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp lời La Chinh: “Tựa như những phạm nhân trong tù ấy, làm vậy chỉ để giết thời gian”
“Ý của tiền bối là…” Hai mắt La Chinh hơi sáng lên.
“Văn minh Khoảnh Khắc bị nhốt ở đây” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Mặc dù La Chinh biết được một vài chân tướng, nhưng dù gì cũng không thể suy nghĩ chu toàn như mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ở trong Tam Thanh Thiên này, cứ hễ Nhân tộc phát hiện ra một chi tiết nhỏ nào cũng sẽ ngồi suy đoán và tìm về gốc rễ, hy vọng từ đó đào xới ra được càng nhiều tin tức hơn. Hiển nhiên về mặt này, Nguyên Thủy Thiên Tôn mạnh hơn La Chinh rất nhiều.
“Ầm, ầm, ầm, ầm…”
Dưới từng đợt va chạm thật mạnh, cuối cùng Tháp Sơn to lớn cũng bị đánh ngã ra đất.
Từ bên trong Tháp Sơn ở đằng sau Tháp Sơn bị đánh ngã kia vang lên tiếng “cạch cạch két két”, đó là âm thanh của các cơ quan đang hoạt động.
“Ở dưới chân Tháp Sơn có bộ máy lò xo rất lớn, những lò xo này sẽ đàn hồi và đẩy ngược Tháp Sơn về lại chỗ cũ, cả quá trình ấy dài mười sáu canh giờ” Không đợi La Chinh đặt câu hỏi, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã giải đáp cho hắn.
Muốn đi vào hầm thì nhất định phải đánh ngã cả bốn ngọn Tháp Sơn trong vòng mười sáu canh giờ, nếu để lố thời gian thì ngọn Tháp Sơn đầu tiên sẽ đàn hồi trở về đúng chỗ.
“Đúng là quá tinh vi” La Chinh thở dài.
Lúc này, Quỷ Quyệt đứng yên tại chỗ quan sát một hồi rồi đi tiếp về hướng Bắc.
“Tháp Sơn thứ hai ở ba nghìn dặm về phía Bắc, sau đó tiến một nghìn năm trăm dặm về phía Đông” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Như Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, Quỷ Quyệt chạy đủ ba nghìn dặm về phía Bắc xong thì bắt đầu đi theo hướng Đông, ở vị trí cách một nghìn năm trăm dặm tìm ra một Tháp Sơn khác.
Ngọn Tháp Sơn đầu tiên vô cùng to lớn, chỉ liếc mắt đã thấy không tầm thường. Nhưng còn Tháp Sơn thứ hai thì không có điểm nào thần kỳ cả, muốn tìm được nó trong vô số Tháp Sơn quả là chuyện không dễ.
Vậy mà Quỷ Quyệt giống như có thể cảm ứng được, cứ thế leo lên Tháp Sơn này một cách rất tự nhiên.
Cũng giống Tháp Sơn đầu tiên, Quỷ Quyệt húc ầm ầm vào mặt sau Tháp Sơn và đánh ngã Tháp Sơn ra đất.
Sau khi ngọn Tháp Sơn thứ hai bị đánh ngã, Quỷ Quyệt lại khống chế cơ thể La Chinh chạy một mạch về hướng Đông Bắc, tìm kiếm Tháp Sơn thứ ba.
Ba ngọn Tháp Sơn này đều được tiến hành một cách thuận lợi, thậm chí thuận lợi đến mức kỳ lạ.
Trong Ức Vạn Tháp Sơn vô cùng hoang vu, không có dị tộc mà cũng không có bất cứ hung vật nào.
Lúc Quỷ Quyệt đánh ngã những ngọn Tháp Sơn này, rốt cuộc Dực Vương cũng bay qua đầm lầy máu.
Dưới sự trợ giúp của Dực Vương, cả nhóm không sợ đỉa Linh Hồn và Tích Trùng trong đầm lầy máu.
Nhưng Dực Vương cũng không dám bay quá cao…
Ba vị thợ săn Bất Hủ vô cùng quen thuộc đối với đầm lầy máu, trong đây có một loại ác điểu sinh sống, khi phát hiện ra mục tiêu trong không trung sẽ dốc toàn lực để săn. Vì vậy, Dực Vương vẫn luôn duy trì độ cao khá thấp, gần như lướt sát đầm lầy máu mà bay đi.
Trên đường đi họ cũng gặp vài phiền phức nhưng đều tránh thoát được, không có nguy hiểm gì đáng kể.
Sau khi rời khỏi đầm lầy máu, Dực Vương kết nối với Thanh Ngọc Chi Linh thông qua Văn Minh Chi Khí lần nữa. Nó vừa xác định được vị trí của La Chinh bèn tiến thẳng đến Ức Vạn Tháp Sơn.
“Ức Vạn Tháp Sơn này chắc là khu vực an toàn nhất trong Thượng Thanh Thiên. Bọn ta từng thăm dò nơi đó rồi, trong đó toàn là từng ngọn núi đồng to lớn mà thôi, hình như cũng không có gì thần kỳ cả” Phục Hy nói.
Nữ Oa chỉ im lặng. Lần trước lúc tiến vào Ức Vạn Tháp Sơn, nàng đã cảm nhận được khu vực này rất đặc biệt, trực giác nói với nàng rằng nhất định có thứ gì đó được giấu ở đó. Nàng và Phục Hy còn từng hao phí hết sức chín trâu hai hổ đề đánh xuyên qua một ngọn Tháp Sơn trong đó, song vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.