Thật ra La Niệm biết rõ họ không thể về được, chỉ vì sợ quá nên mới hỏi vậyTiết trưởng lão không nói một lời, ông chăm chú quan sát mấy thứ màu xám trong thể nước kia.
Ông thật sự không ngờ ở độ cao hai trăm mét trong tháp Liệt Duy sẽ đó vật như vậy. Giờ phút này, trong lòng ông ngược lại vô cùng phẳng lặng, đủ loại giả tưởng lướt qua trong đầu. Câu châm ngôn tám chữ “Mạnh dạn giả thuyết, cẩn thận chứng thực” năm xưa trong Đại Sai Tưởng viện chính là do ông đưa ra.
“La Niệm, ngươi có thấy khí tức của mấy thứ này hơi quen không?” Tiết trưởng lão hỏi.
“Khí tức quen thuộc?” La Niệm lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chúng.
Tiết trưởng lão suy nghĩ một lúc rồi đưa luôn đầu mình vào trong thể nước.
“Soạt!”
Lúc ông tiến vào trong thể nước, thứ màu xám trong đó nhanh chóng bơi lài gần, mở ra hàm răng bén nhọn cắn về phía ông.
Có điều Tiết trưởng lão chỉ đưa đầu vào thôi, lúc nó còn chưa kịp cắn trúng thì ông đã rút đầu ra rồi.
“Soạt!”
Thứ màu xám này không thể nào rời khỏi thể nước, nó chỉ đành mở rộng miệng một lúc trên mặt nước rồi từ từ lùi về.
Dường như Tiết trưởng lão rất thích trêu chọc thứ này, đợi nó vừa mới bơi đi, ông lại đưa đầu vào trong thể nước lần nữa và thu hút thứ màu xám ấy tới.
Trò chơi này lặp đi lặp lại đến bốn, năm lần…
“Tiết trưởng lão, sao ông làm vậy?” La Niệm thật sự tưởng là ông đang trêu chọc thứ đồ trong thể nước kia.
“Ta đang cảm nhận khí tức của chúng, tiếc là thể nước đã chặn lại hầu hết khí tức rồi nên cảm nhận rất khó. Vì vậy ta muốn xác nhận thêm vài lần” Tiết trưởng lão suy ngẫm rồi nói.
“Rốt cuộc là khí tức gì vậy?” La Niệm thực sự không nghĩ ra.
Tiết trưởng lão cười cười: “Ta biết rồi” Dứt lời, ông chỉ vào đầu mình: “Ý thức đã tiến vào trong đầu chúng ta ban nãy, khí tức của nó rất giống với chúng!”
Nghe Tiết trưởng lão nói vậy, La Niệm lập tức hứng thú: “Thứ trong thể nước kia có khí tức rất giống ý thức…”
“Rất có thể đây chính là linh hồn của tộc nhân Dưỡng tộc” Giả thiết của Tiết trưởng lão càng lớn mật hơn.
“Linh hồn của tộc nhân Dưỡng tộc…” La Niệm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấy không tin tưởng lắm. Cậu hỏi: “Nhưng sao chúng lại đặt linh hồn ở đây? Chỉ để đánh lén chúng ta à?”
Tiết trưởng lão nhìn chằm chằm thứ màu xám trong thể nước, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Ta không chắc lắm, rất có thể là một loại ban thưởng?”
“Ban thưởng?” La Niệm không biết nên khóc hay cười.
Vị tộc nhân Hung tộc kia vừa mới bị nổ đầu chết thảm ngay trước mặt họ, cái này sao liên quan tới phần thưởng được chứ?
Hơn nữa, mấy ngày trước hai tộc nhân Hung tộc cũng đạt được tới độ cao này và cũng phải dừng bước tại đây.
Tiết trưởng lão không hề để ý đến vẻ mặt trào phúng của La Niệm mà tiếp tục phân tích: “Dưỡng tộc sẽ không thiết lập nên một chướng ngại không thể nào vượt qua”
“Chẳng qua là do chúng ta chưa tìm ra phương pháp thôi, nhưng không thể là phần thưởng được…” La Niệm vẫn giữ vững lập trường.
Lúc này Tiết trưởng lão bỗng nhìn chằm chằm La Niệm và nói: “Ngươi cảm thấy một kẻ có năng lực tương đương ngươi hay thậm chí yếu hơn ngươi đi vào tháp Liệt Duy thì xác suất thông qua sáu thử thách vừa rồi có lớn không?”
La Niệm không biết vì sao Tiết trưởng lão hỏi như vậy, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Xác suất rất lớn!”
Mấy thử thách kia không quá khó, nếu là phụ thân cậu hay là Thiên Mệnh thúc thúc vào đây thì tuyệt đối sẽ thông qua trăm phần trăm…
“Nhưng trong vô số năm qua, số tộc nhân của sáu đại chủng tộc Thâm Không đi vào tháp Liệt Duy phải có hơn hai triệu, vậy mà chỉ có ta và ngươi cùng ba tộc nhân Hung tộc đi đến nơi này, ngươi không cảm thấy lạ à?” Tiết trưởng lão lại hỏi.
Đúng là La Niệm không suy nghĩ nhiều vậy, nhưng nghe Tiết trưởng lão nói thế, La Niệm lẩm bẩm: “Vậy có phải sáu đại chủng tộc Thâm Không này hơi ngu quá rồi không…”
Đối với loài người, dù đặt họ trong một vùng đất hoang vu thì cùng lắm là vài chục nghìn năm sau họ sẽ có trí tuệ, rồi tiếp mấy nghìn năm nữa là văn minh ra đời, sau đó nhanh chóng phồn vinh hưng thịnh.
Sáu đại chủng tộc Thâm Không đã ra đờn từ rất lâu rồi, thậm chí Hung tộc còn được Tiết trưởng lão dạy cho mà bây giờ vẫn có vẻ ngu dốt không chịu nổi, đúng là hơi cạn lời thật.
“Sau khi Thâm Không vỡ vụn, nó đã mất đi điều kiện để sinh ra văn minh cao cấp. Sáu đại chủng tộc Thâm Không này giống như con giun con kiến sinh sống trong lòng đất vậy, ngay từ lúc sinh ra là chúng đã bị hạn chế bởi tầm nhìn và ý nghĩ rồi, cho nên dù ta có cố gắng dạy chúng thế nào thì cũng vô ích. Trong rất nhiều chuyện, biểu hiện của chúng vẫn vô cùng ngu dốt…” Tiết trưởng lão nói xong thì hỏi tiếp: “Nếu ngươi đưa một tia thần hồn vào trong đầu của con kiến con giun thì sẽ thế nào?”
“Bị nổ đầu?” La Niệm hỏi dò. Cậu chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán như thế.
“Đúng vậy” Tiết trưởng lão chỉ chỉ mớ tro bụi trên mặt đất, nói: “Đứng ở góc độ của Dưỡng tộc thì Hung tộc chính là đám côn trùng, là con kiến con giun trong lòng đất, chúng không thể chịu nổi linh hồn của tộc nhân Dưỡng tộc nên mới bị nổ đầu”
“Vậy Tiết trưởng lão cảm thấy chúng ta… sẽ không bị nổ đầu à?” La Niệm hỏi.
“Ngoại trừ thử mạo hiểm một lần thì không còn sự lựa chọn nào khác!”
“Soạt!”
Tiết trưởng lão chui luôn vào trong thể nước trong suốt.
Mặc dù ông mang thân thể của tộc nhân Hung tộc, nhưng linh hồn vẫn là một Nhân Linh tuy đến từ Chủ Giới và ông vẫn tự tin rằng mình mạnh hơn tộc nhân Hung tộc.
“Vù…”
Thứ màu xám nhanh chóng mọc ra từng cái “răng” rồi cắn Tiết trưởng lão, sau đó không ngừng chui vào trong đầu ông. Cảnh tượng này trông cực kỳ đáng sợ.
Hai mắt Tiết trưởng lão trợn trắng, thân thể thì co quắp rung giật…
La Niệm nhìn cảnh này mà căng thẳng đến mức không biết nên để hai tay ở đâu, cậu chỉ sợ đầu Tiết trưởng lão sẽ nổ tung ngay giây tiếp theo.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…
Sau khoảng chừng hai mươi hơi thở, Tiết trưởng lão vốn đang run lên bần bật rốt cuộc cũng bình thường trở lại. Ông thản nhiên lượn lờ trong thể nước trong suốt, đôi mắt khi nhìn La Niệm có thêm vẻ thâm thúy sâu xa, đồng thời ông ngoắc ngón tay về phía cậu.
“Chịu nổi thật kìa!”
La Niệm hưng phấn reo lên một tiếng rồi định chui vào trong thể nước, nhưng cậu chỉ vừa đến gần thể nước thôi là bỗng ngừng chân lại.
Cậu quên mất, cậu và Tiết trưởng lão không giống nhau. Tiết trưởng lão là Nhân Linh, hơn nữa còn là cường giả mạnh nhất trong Nhân Linh, còn La Niệm là con người của thế giới hỗn độn, tu vi chỉ mới đạt tới Chân Thần, độ chênh lệch này quá lớn.
Tiết trưởng lão có thể chịu được như cậu thì chưa chắc.
“Tiết trưởng lão, hay là để ta ở lại đây chờ ông đi. Khi nào ông lấy được Hoàn Trượng rồi thì cứu ta ra” La Niệm cười hì hì, nói.
Ai ngờ Tiết trưởng lão bên trong thể nước bơi thẳng lại phía cậu, vươn một tay ra và túm lấy cổ La Niệm, sau đó kéo cậu vào trong thể nước.
“Lục bục, lục bục…”
Ngay khoảnh khắc khi La Niệm vừa chui vào trong thể nước, một thứ màu xám khác đã hướng thẳng về phía cậu. Cậu như trông thấy một bông hoa màu xám đang nở ra thật nhanh, cánh hoa bọc kín đầu cậu lại rồi chui hết vào trong đầu cậu.
“Soạt!”
Một giây sau, La Niệm chợt cảm thấy căng đau, cậu cảm nhận được một sức mạnh linh hồn rất mạnh đang chui vào trong đầu cậu.
Sức mạnh linh hồn này vô cùng tinh khiết, không có bất kỳ một dấu ấn nào, hoàn toàn là vật vô chủ nên đương nhiên La Niệm hấp thu rất thuận lợi.
Trong lúc hấp thu, cậu cũng cảm nhận được một cảm giác đau đớn vì căng trướng lên, sức mạnh linh hồn hùng mạnh ấy như sắp nhồi đầy khiến đầu cậu muốn nứt ra.