“Diệt…”Tiếng của Huân bay ra từ trong bàn luân hồi, vang vọng trong không gian này.
“Vù vù vù…”
Diệt thu trường thương trong tay về, sau đó quỳ một chân xuống ở ngay giữa không trung, trong mắt đầy vẻ sâu xa.
“Ngô Vương”
Hắn mặc một bộ quần áo trắng hơn tuyết, tóc dài màu xám bạc tung bay sau lưng, vẻ mặt kia còn xanh đẹp hơn nữ nhân ba phần.
Trong bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục, ngoại trừ Diệt là nam nhân ra thì ba người khác đều là nữ nhân.
Sau khi Diệt quỳ xuống trên không trung, ba người Tuyệt, Sát, Lục cũng đồng thời quỳ xuống.
Ở trong bàn luân hồi, Huân kinh ngạc nhìn bốn người, hờ hững hỏi: “Các ngươi… vẫn khỏe chứ?”
Chỉ là một câu thăm hỏi sức khỏe nhẹ nhàng, vậy mà thân thể của bốn người lại hơi run lên, tâm tư liền bay về ký ức năm xưa.
Bảy trăm năm trước, trời giáng hiện tượng lạ xuống vũ trụ, Thiên Đạo vốn đang hoàn hảo lại nứt ra một đường, một thi thể rơi từ trong đó xuống sao Tử Huyền.
Nghe đồn đó là thân xác của thần…
Khi hơn mười nghìn tộc trên Thượng Giới nghe tin này liền lập tức hành động, phái võ giả trong tộc đi về phía sao Tử Huyền để điều tra xem thi thể kia ở nơi nào. Bởi vì việc này không phải chuyện đùa, nên liền phái bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục đi về phía sao Tử Huyền.
Ngày đó Huân còn ở Tỏa Không Điện của mình, đích thân tiễn bốn người rời đi.
Tuy rằng đi tới sao Tử Huyền một chuyến sẽ phải đối mặt với sự tranh giành giữa các cường giả trong các tộc lớn, nhưng Huân lại rất tin vào bốn người. Nếu bốn người bọn họ hợp sức lại thì Thiên Tôn cũng không đánh thắng nổi.
Trong thiên hạ, Thiên Tôn rất ít khi ra tay, mà nhiệm vụ lần này cũng không mang tới cho bốn người bọn họ áp lực gì lớn.
Nhưng ngay sau khi bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục rời đi không lâu, Huân ở trong Tỏa Không Điện lại cảm thấy hơi bất an. Nàng có một dự cảm xấu, nhưng lại không biết nó đến từ đâu.
Bình thường khi xuất hiện cảm giác này, Huân sẽ xin Thiên Tôn trong tộc chỉ bảo, suy tính một phen. Nhưng lần này Thần Tiễn Thiên Tôn còn đang bế quan, nên nàng cũng không tiện quấy rầy…
Nhưng vào đúng lúc này, Huân liền nghe thấy một tiếng xích đung đưa, sau đó Dao khoác bảo giáp Trường Không màu xanh thẳm, cầm Thánh Lôi Liên Chùy trong tay xuất hiện ở cổng Tỏa Không Điện.
Bảo giáp Trường Không, Thánh Lôi Liên Chùy chính là hai món thần khí chí tôn trong tộc, thuộc tốp năm mươi hạng đầu trên bia hoàn vũ vạn linh. Trong nháy mắt, Huân liền hiểu việc Dao xuất hiện ở trước mặt mình với võ trang đầy đủ có nghĩa là gì.
Cũng trong nháy mắt này, Sát Lục Thánh Thương liền xuất hiện trong tay Huân. Cùng lúc đó, trên hồ tín ngưỡng của Huân bắt đầu hơi gợn sóng. Nàng bắt đầu lấy hồ tín ngưỡng của mình ra để nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu…
Ở thời kỳ toàn thịnh, dựa vào hồ tín ngưỡng, kết hợp với Thánh Thương của mình, Huân thậm chí còn có thể đánh chết cả Thiên Tôn! Bởi vì nàng chính là thanh kiếm mạnh nhất của Yêu Dạ tộc!
Nhưng dự cảm trong lòng nàng vẫn rất tệ, Dao không hề ra tay trước, Thánh Lôi Liên Chùy chỉ nhẹ nhàng đung đưa trong tay ả, từng tia chớp không ngừng xoay quanh Liên Chùy kia giống như những con rắn nhỏ. Những tia chớp này chỉ có kích thước bằng ngón tay, nhưng quy tắc hệ Lôi tầng tám ẩn chứa bên trong lại cực kỳ sâu xa, đồng thời còn có cả luật nhân quả trí mạng.
Chỉ có võ giả đã nếm thử Thánh Lôi Liên Chùy này mới biết được đó là mùi vị gì, song tất cả các võ giả được thử nghiệm nó đều đã chết.
Mười nhịp thở trôi qua…
Khắp toàn bộ Tỏa Không Điện vẫn yên tĩnh, trên mặt Huân bắt đầu xuất hiện vẻ bối rối. Từ khi được phong Vương tới nay, nàng chưa bao giờ lấy hồ tín ngưỡng ra, nhưng ngày đó, Huân bỗng nhiên phát hiện mình không thể lấy lực tín ngưỡng ra khỏi đó.
“Phong ấn hồ tín ngưỡng!”
“Trong Yêu Dạ tộc, đây chính là tội chết…”
“Trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Dao không nói gì, ả đi từng bước một về phía Huân, đôi ủng cao gót đầy gai nhọn giẫm lên trên sàn nhà, phát ra âm thanh trong trẻo, vang vọng trong Tỏa Không Điện. Mặc dù ả đã định ra kế hoạch kín đáo, nhưng vẫn không có ai dám gánh chịu tội danh giết Vương, cho nên ả chỉ có thể đích thân ra tay.
“Tại sao?” Huân nhìn chằm chằm Dao, lạnh lùng hỏi. Trên mũi Thánh Thương lóe lên ánh sáng lạnh mờ nhạt. Nhưng đã mất đi lực tín ngưỡng thì hành động này của Huân cũng chỉ là méo mó có hơn không. Nàng không phải là đối thủ của Dao.
Nghe thấy câu hỏi này của Huân, Dao mới tươi cười nói: “Vì sao? Ta nghĩ… Bởi vì ta ghét ngươi, chỉ đơn giản như vậy”
***
Không bao lâu sau, vô số thánh địa Yêu Dạ tộc đều xảy ra chấn động, tất cả các pho tượng vương giả trong thánh địa đều đồng thời tối đi.
Lúc pho tượng vương giả trong mấy trăm Đại Giới, hơn một nghìn thánh địa thập phẩm và rất nhiều thế lực khác của Yêu Dạ tộc đồng thời tối đi, họ liền biết Vương của mình đã gặp nạn.
Trong Yêu Dạ tộc, đây chính là chuyện kinh thiên động địa. Chuyện thay đổi vương giả gần như liên quan đến sự thịnh suy của Yêu Dạ tộc, mà Huân mới chỉ nhậm chức mười vạn năm mà thôi.
Nhưng chẳng mấy chốc, người Yêu Dạ tộc lại phát hiện ra hình như Huân vẫn chưa chết. Bởi vì pho tượng vương giả của Huân vẫn lập loè một tia sáng ngoan cường. Tia sáng rực rỡ kia chưa tắt thì Vương của họ cũng chưa hề rời xa.
Chuyện hai Vương tranh chấp nhanh chóng lộ ra, hoặc có thể nói là vốn dĩ Dao cũng không định giấu.
Nhưng Yêu Dạ tộc vốn do ba vị Vương cai quản, hội trưởng lão ở thế yếu, còn các Thiên Tôn trong tộc lại đều có người ủng hộ của riêng mình, thế nên chẳng mấy chốc thuộc cũ của Huân đã bị loại!
Đợi đến khi bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục trở về thì cũng không thể cứu vãn được nữa…
Bảy trăm năm đã qua đi, đến nay bốn người mới gặp lại Huân, vậy mà lại là địch chứ không phải bạn. Khi nghe thấy Huân ân cần thăm hỏi một câu như vậy, tất nhiên trong lòng bọn họ cũng không cảm thấy dễ chịu gì!
Thân là thuộc hạ cũ của Huân, cũng là chiến hữu thân cận, khăng khít nhất của Huân, vậy mà bọn họ lại sống tạm bợ trong phản bội.
Diệt chậm rãi đứng lên, đối mặt với lời hỏi thăm sức khỏe kia của Huân, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hơn cả nữ nhân kia hiện ra một nụ cười thảm đầy vẻ bất đắc dĩ. Vẻ mặt ba người kia cũng như vậy… Từ sau khi Huân rời đi, hoàn cảnh của bọn họ thế nào thì tưởng tượng cũng có thể thấy được.
“Vương, xin lỗi!” Diệt cúi đầu nói. Sau đó, Diệt lại khom người thật sâu một cái nữa.
Cho dù đã qua bảy trăm năm, tình nghĩa giữa bọn họ và Huân cũng không thể phai mờ.
Nhưng hôm nay bọn họ còn có trọng trách nặng nề. Nếu bọn họ quá chần chừ thì tất cả mọi người trong tộc, bao gồm vợ con, cha mẹ của họ sẽ chết, thậm chí toàn bộ họ hàng trong tộc cũng sẽ bị liên luỵ!
“Ài…” Huân thở dài yếu ớt. Tất nhiên nàng hiểu bốn người này đã đuổi giết đến đây thì nhất định là có nỗi niềm khó nói mà nàng không biết!
Dao chính là Vương cai quản hình phạt, về phương diện này Huân cũng hiểu rất rõ. Rất khó để bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục thần phục Dao, nhưng nếu dùng thủ đoạn thì cũng khó mà nói trước được…
Cùng lúc đó, ánh mắt La Chinh chăm chú trở lại, bàn luân hồi lại khởi động lần nữa!
Sau khi Diệt cúi người chào xong, trường thương trong tay xuất hiện một luồng chấn động vô hình!
La Chinh đã từng thấy kiểu chấn động này mấy lần. Mặc dù hồi đó Huân mới chỉ là thể kiếm linh nhỏ yếu, nhưng lực đâm xuyên được phát ra từ kiểu chấn động này cũng vô cùng kinh khủng!
Đây là thương quyết Vô Hình Vô Ý – thương quyết tối cao của Yêu Dạ tộc, cũng là thương pháp mà Sát Lục Vương chuyên tu. Hồi đó Huân truyền dạy bộ thương pháp này cho Diệt, cũng đã được hội trưởng lão đặc biệt thông qua.
Với tu vi của Diệt, uy lực khi thi triển ra một thương này mạnh hơn cái La Chinh thấy lúc trước cả chục nghìn lần!
Chấn động vô hình kia xuyên qua không gian, đâm vào bề mặt của bàn luân hồi, phát ra một tiếng vang lớn!
“Rắc!”
bàn luân hồi không hề vỡ, nhưng bề mặt lại xuất hiện một chỗ lõm xuống thấy rõ!
Cùng lúc đó, ba người Tuyệt, Sát, Lục từ đằng sau đuổi về phía bàn luân hồi, không ngừng gia đánh thêm những luồng sức mạnh có uy thế thật lớn lên trên bàn luân hồi.
“Ầm ầm, ầm ầm…”
La Chinh nhíu mày, không hề mở miệng nói lấy một câu, chỉ tập trung tinh thần điều khiển bàn luân hồi chạy thẳng một mạch trong vũ trụ mênh mông này. Còn bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục thì truy đuổi đến cùng, nhất quyết không tha. Thủ đoạn của bọn họ cứ lần sau lại mạnh mẽ hơn lần trước, đồng thời cũng tàn nhẫn hơn.
Trong không gian vô tận dưới vòm trời này, do bị đuổi tận giết tuyệt này suốt dọc đường nên bề ngoài bàn luân hồi bắt đầu xuất hiện những vết nứt!
“Đùng, đùng…”
Thần văn bên người La Chinh nổ tung hết cái này đến cái khác!
“Thực lực của đám người kia quá mạnh mẽ, cho dù là bàn luân hồi cũng không ngăn cản được sức tàn phá như vậy!” Luyện Thần Tử nở một nụ cười khổ, “Xem ra không bao lâu nữa thì pháp bảo không gian này sẽ vỡ tan!”
Mặt Mộ Minh Tuyết đầy vẻ căng thẳng, ngay cả thở mạnh nàng cũng không dám. Có thể nói bây giờ nàng chỉ có thể im lặng không lên tiếng để tránh làm phiền đám La Chinh thêm mà thôi.
“Để ta đi ra ngoài” Huân đột nhiên nói.
“Không được” La Chinh lập tức lắc đầu từ chối. Bây giờ linh hồn của Huân đã khôi phục được hơn sáu phần, thể kiếm linh cũng mạnh hơn rất nhiều, có lẽ thực lực của nàng đã có thể chống lại cường giả Thần Biến Cảnh, cũng chính là với võ giả cấp Điện chủ. Nhưng trước mặt những người còn siêu việt hơn cả Giới Chủ bình thường thì Huân sẽ không trụ nổi được một hiệp.
“Hồ tín ngưỡng còn chưa bị phong ấn, ta có thể ngăn bọn họ được một lúc” Nói xong, Huân liền chủ động kích hoạt mấy thần văn bên người La Chinh.
Ngay sau đó, nàng cầm Hàn Mai Cổ Huyết Thương trong tay, đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài bàn luân hồi. Khi Huân vừa mới rời khỏi bàn luân hồi, từng cái từng cái gai nhọn do lực tín ngưỡng ngưng kết thành lập tức phô bày ra, tạo thành một đôi cánh khổng lồ. Trường thương của Huân hất nhẹ một cái, chặn ngay trước mặt Diệt.