“Soạt…”Con quái ngư đang cắn xúc tu bị kéo ra khỏi biển dung nham, rơi xuống cạnh bờ biển.
“Không đúng…”
Nó nghĩ mãi vẫn không hiểu. Dựa theo lệ cũ, chí ít nó phải ăn đến bảy, tám phần cái xúc tu này mới bị kéo lên bờ!
Đám ác ma muốn bắt nó, nó không thể trốn thoát được, cho nên quái ngư cũng lựa chọn từ bỏ chống cự, cứ có ăn trước rồi nói sau.
Đám ác ma tới đây câu cũng vô cùng kiên nhẫn, bọn họ sẽ đợi nó ăn xong “bữa trưa cuối cùng”.
Nhưng lần này nó vừa mới cắn một cái đã bị kéo lên, những người này làm gì mà gấp thế chứ!
“Nhanh như vậy sao?”
Trên mặt quái đầu ma cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tộc trưởng Thiên Long mỉm cười, vứt cái xúc tu trên tay đi. Xem ra vận may của La Chinh thực sự mạnh hơn ông ta.
“Bộp bộp!”
Quái ngư giãy giụa trên bờ cát, con mắt cá quái dị nhìn xung quanh một vòng, nhân vật đầu tiên mà nó thấy chính là quái đầu ma.
“Ha ha, quái đầu ma, lá gan của ngươi nhỏ như vậy mà cũng dám bò từ trong cát ra ngoài à…”
Quái ngư vừa mới nói được nửa câu đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bên cạnh quái đầu ma còn có mấy tên loài người nữa.
“Con người, chân thần loài người? Sao có thể xuất hiện ở đây được?” Quái ngư thét to, trong mắt cá tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nơi này là khu vực trung tâm của bộ tộc Ác Ma. Khả năng duy nhất để loài người xuất hiện ở đây chính là bị bộ tộc Ác Ma nuôi dưỡng… Như thế thì chắc chắn đám ác ma muốn ăn thịt người!
Trong trí nhớ của quái ngư, đám ác ma cũng từng làm chuyện như vậy rồi.
Có lẽ loài người có thể sánh ngang với bộ tộc Ác Ma, cho nên bộ tộc Ác Ma cảm thấy rất có hứng thú với loài người.
Đương nhiên, thịt người cũng là một trong số đó.
Nhưng muốn ăn thịt người quả thực rất khó…
Dù quái ngư như nó có hiếm thấy, chỉ có một con mà thôi, nhưng ăn xong thì vẫn sống lại được.
Nó bị ăn mấy trăm nghìn lần rồi, cũng coi như có mấy trăm nghìn con quái ngư, hơn nữa lấy mãi cũng không hết, dùng mãi cũng không cạn.
Còn về loài người thì… chỉ có thể tiến vào tầng cao của vực sâu Ma Vực mới bắt được.
Chân thần có can đảm bước vào vực sâu Ma Vực đều là những kẻ chẳng lương thiện gì, dù có bắt được thì số lượng cũng không quá nhiều, ăn một lần là hết.
Vì thế đám ác ma mới bàn bạc, định nuôi dưỡng con người ở nơi này, để đám chân thần tự sinh sôi nảy nở, sau khi số lượng nhiều lên thì mới thỏa thích kiếm ăn.
Ý nghĩ như vậy đúng là rất hoàn mỹ, song đám chân thần có thể vào được vực sâu Ma Vực chính là con em của gia tộc quyền thế! Những chân thần này có tính khí vô cùng cao ngạo, sao có thể cam nguyện bị nuôi dưỡng như súc sinh được? Bọn họ tình nguyện chọn tự sát cũng không cho phép con cái của mình bị đám người trong bộ tộc Ác Ma ăn thịt.
Cuối cùng bộ tộc Ác Ma chỉ có thể bỏ phương án này, nhiều nhất cũng chỉ nuôi một vài phụ nữ loài người để họ phục vụ cho những đại ác ma mà thôi.
Bộ tộc Ác Ma cho những phụ nữ loài người này một vài đãi ngộ không tệ, thậm chí còn chỉ điểm rất nhiều về mặt tu luyện, khiến họ thấy một tia hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó các cường giả của Thần vực sẽ xông vào vực sâu Ma Vực giải cứu bọn họ.
Dù có như vậy, cũng có một vài cô gái loài người ra tay vào giây phút quan trọng, sau khi làm loạn trời long đất lở thì lựa chọn tự nổ tung…
Bây giờ, quái ngư nhìn thấy chân thân loài người ở đây, đương nhiên nó sẽ kinh ngạc tới mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
“Ta cũng không biết, ngươi hỏi bọn họ đi!” Quái đầu ma bất đắc dĩ nói.
Nó và quái ngư cũng được coi là người cùng cảnh ngộ, điều khác biệt duy nhất e là quái đầu ma không được chào đón như quái ngư mà thôi. Chẳng biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa.
Quái ngư nhìn chằm chằm La Chinh một lúc, sau đó lại đưa ra một yêu cầu trước: “Có thể cho ta ăn hết con quái đầu ma kia không? Lần nào cũng chỉ được ăn xúc tu của nó, ta thấy hơi ngán. Ta muốn ăn hết đầu nó”
“Ngươi!” Quái đầu ma trợn mắt lên nhìn.
La Chinh mỉm cười, lúc này mới nói: “Ta muốn biết đường ra khỏi nơi này, quái đầu ma nói ngươi khá quen thuộc nơi đây”
“Rời khỏi nơi này?” Quái ngư trừng mắt nhìn La Chinh, giống như nó nghe không hiểu hắn nói gì vậy.
“Đúng” La chinh gật đầu.
“Đó là chuyện không thể làm được” Quái ngư cười khà khà: “Mặc dù ta không biết các người vào đây như thế nào, nhưng muốn thoát khỏi tầng sáu là chuyện không thể làm được!”
La Chinh và tộc trưởng Thiên Long nghe thấy vậy thì đồng thời trầm mặt xuống, La Chinh nói luôn: “Nói rõ một chút đi”
Quái Ngư liếc nhìn quái đầu ma một cái rồi nói: “Để ta ăn xong tên này đã rồi ta mới nói!”
“Thế thì hãy để ta ăn ngươi trước đi!” Quái đầu ma cũng không phải người có tính nhẫn nhịn, giận đùng đùng định lăn cái đầu to lớn kia lại.
“Ầm!”
Quái đầu ma vừa mới lăn một vòng đã bị La Chinh đá một phát bay ra ngoài, rơi trên bờ cát cách đó khoảng trăm trượng.
Sau đó, hắn khẽ vung tay lên.
“Vù vù vù vù…”
Vô số xúc tu trong bãi cát bị La Chinh rút ra ngoài, rơi xuống trước mặt quái ngư: “Ngươi có thể ăn những thứ này. Nói tất cả những điều ngươi biết ra đi, nếu chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi đây, ta sẽ xem xét tới việc mang ngươi theo”
Quái ngư cười như mếu, nói: “Nhưng ta không thể rời khỏi vực sâu Ma Vực, ngươi làm thế nào để mang ta theo?”
Quái ngư và ác ma đều là sinh vật huyễn tưởng, chỉ cần rời khỏi cấm địa là sẽ biến mất.
“Vực sâu Ma Vực khổng lồ như vậy, ngươi hoàn toàn có thể trốn trong một góc nào đó, thoát khỏi vận mệnh hiện tại” La Chinh nói.
Mặc dù bộ tộc Ác Ma là tồn tại đứng đầu trong vực sâu Ma Vực, nhưng chung quy bộ tộc này cũng không phải kẻ khống chế vực sâu Ma Vực. Người khống chế cấm địa chỉ có thể là chân thần, ngay cả thánh nhân cũng không được.
Tròng mắt của quái ngư đảo một vòng, lộ ra vẻ động tâm.
Nó thực sự đã từng nghĩ như vậy, dù sao trốn đi cũng tốt hơn so với việc ở đây bị ăn thịt hết lần này tới lần khác… Nhưng với năng lực của nó thì vốn không đủ để chạy thoát!
Thực lực của mấy chân thần loài người ở trước mắt này dường như cũng không kém, thật sự có hy vọng nhỏ nhoi có thể làm được điều này.
Lùi một bước mà nói, dù có thất bại đi chăng nữa, nó cũng chỉ bị ác ma ăn một lần mà thôi. Vận mệnh của nó đã bi thảm tới cực điểm rồi, không có khả năng sẽ xảy ra tình huống tệ hơn.
“Được! Ta sẽ dẫn các ngươi tìm đường đi ra ngoài!” Sau khi suy nghĩ một lát, quái ngư không còn do dự nữa, dứt khoát đồng ý với nhóm La Chinh.
La Chinh nghe được câu trả lời này liền mỉm cười, nói: “Ăn đi”
Thế là quái ngư này không còn kiêng kỵ gì nữa, nó mở miệng ra, ăn từng xúc tua kia như gió cuốn.
Có điều, sau khi ăn xong, nó vẫn đưa mắt nhìn quái đầu ma ở phía xa xa…
Quái đầu ma kia biết quái ngư vẫn chưa từ bỏ ham muốn ăn mình nên lập tức quay đầu, chui xuống dưới bờ cát. Lần này La Chinh cũng không ngăn cản nữa, dù sao mục đích của hắn đã đạt được rồi, bây giờ quan trọng nhất là phải nhờ vào con quái ngư này.
Quái ngư ăn hết sạch những xúc tu kia như gió cuốn mây tan, sau đó nói: “Bây giờ những ác ma kia đang tính toán bí mật chiếm lấy phương pháp rời khỏi vực sâu Ma vực. Hơn nữa, hình như bọn chúng đang đụng phải một vài kẻ địch khó giải quyết. Đối với chúng ta mà nói, đây đúng là một cơ hội tốt. Đổi lại lúc bình thường, các ngươi vốn không thể nào rời khỏi nơi này!”
“Phương pháp rời khỏi vực sâu Ma Vực?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xem ra đúng như lời quái đầu ma nói, con quái ngư này biết rất nhiều chuyện.