Sau khi dung hợp Văn Minh Chi Khí, La Chinh dẫn Phượng Ca và Lăng Sương tiếp tục đi về một hướng khác của Bỉ NgạnTrong lòng Lăng Sương có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
Vừa đến nơi, La Chinh liền chạy thẳng đến phòng đấu giá của Nhĩ Thử.
Bởi vì lần trước đám Nhĩ Thử thăm dò Di Thiên thần miếu bị tổn thương nguyên khí nặng nề nên gần đây đều rất chán chường, ngay cả hội đấu giá cũng không tổ chức nữa.
Sau khi Lăng Sương ra khỏi Di Thiên thần miếu đã trả đám dương hồn Nhĩ Thử kia về cho tộc Nhĩ Thử, cũng không biết Nhĩ Thử đã dùng cách gì để giúp những dương hồn nhỏ yếu ấy rời khỏi Bỉ Ngạn nữa.
Chuyến ghé thăm đột ngột của La Chinh và Lăng Sương khiến tộc Nhĩ Thử kinh ngạc không thôi, mà sự hiện diện của Phượng Ca lại càng khiến chúng ngạc nhiên hơn nữa.
Chúng có lòng muốn hỏi lai lịch Phượng Ca, nhưng đương nhiên La Chinh sẽ không nói thật, còn Phượng Ca căn bản cũng không để ý tới đám Nhĩ Thử này.
Sau khi La Chinh nói ra nguyên nhân mình tới đây, đám Nhĩ Thử ngược lại rất phối hợp.
Mặc dù loại thực vật kiểu Triền Hồn Ti này rất phiền phức nhưng vẫn có rất nhiều cách để loại bỏ. Nhĩ Thử mang một loại bụi thanh tẩy ra và vẩy vào người Lăng Sương, sau đó lẳng lặng chờ nửa tiếng, cuối cùng Triền Hồn Ti dần dần biến mất.
La Chinh vốn muốn trả hồn đan cho tộc Nhĩ Thử nhưng bị chúng quả quyết từ chối.
Dù chuyến thăm dò Di Thiên thần miếu bị thất bại nặng nề, nhưng trong mắt đám Nhĩ Thử, La Chinh cũng là đối tượng đáng để kết giao.
Trong mắt chúng, La Chinh chính là người đại diện của “Thiên Hành”. Hai người có phải là cùng một người hay không, vấn đề này chẳng hề quan trọng, quan trọng là La Chinh có thể truyền tin tức lại cho “Thiên Hành”.
Tộc Nhĩ Thử còn thiện chí nhắc nhở La Chinh rằng, trong khoảng thời gian gần đây tộc Hữu Hùng cũng đang muốn mua tin tức về thân thể ấy từ chỗ của chúng, nhưng chúng không tiết lộ chút nào.
Người đời đều biết lời của đám Nhĩ Thử không đáng tin, bởi chúng chỉ thỏa hiệp với lợi ích, có điều La Chinh lại cực kỳ tin tưởng Nhĩ Thử.
Dù sao chúng vẫn rất hy vọng được hợp tác thêm với “Thiên Hành”, trong mắt chúng thì tạo mối quan hệ tốt với “Thiên Hành” sẽ giúp đạt được nhiều lợi ích hơn so với tộc Hữu Hùng, thế là đủ rồi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, La Chinh mới dẫn Phượng Ca và Lăng Sương trở lại cứ điểm Thiên Cung.
Ngoài thần miếu và Ám vực ra, họ gần như có thể tùy ý thoát khỏi Bỉ Ngạn ở bất cứ địa điểm nào, chẳng qua tình huống lần này hơi đặc biệt hơn chút.
Phượng Ca vốn dùng dương hồn tiến vào Bỉ Ngạn, sau khi nàng trở thành Thuần Khiết Giả thì bỗng nhiên có thêm một “thân xác”. Trong khi đó, về bản chất nàng vẫn là thể linh hồn, thân xác thật sự vẫn còn ở thế giới mẹ.
Không biết liệu nàng có thể thoát khỏi Bỉ Ngạn hay không, sau khi thoát khỏi Bỉ Ngạn thì thân thể này sẽ xảy ra tình huống gì?
“Ngươi còn nhớ Phá Huyễn Chú không?” La Chinh hỏi.
“Phá Huyễn Chú gì cơ?” Phượng Ca vô cùng ngây thơ hỏi ngược lại.
Câu trả lời y hệt như dự đoán của La Chinh, có điều Phá Huyễn Chú vốn cũng không khó, La Chinh bèn kiên nhẫn dạy cho nàng. Phượng Ca cũng vô cùng nghe lời, chuyên chú tụng niệm và thông hiểu theo chỉ dẫn của La Chinh.
Lăng Sương ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cảnh này, chợt nhớ lại cảnh tượng ở biển Chân Ý.
Lúc La Chinh vừa mới tới biển Chân Ý, hắn thậm chí còn không hiểu Phá Huyễn Chú là gì. Phá Huyễn Chú của La Chinh là do Lăng Sương dạy.
Trong chuyến đi tới Ám vực lần này, nàng may mắn được giải cứu sớm, nhưng trong lòng vẫn thoáng cảm thấy buồn bực. Nàng thà rằng người ở lại trong Ám vực là mình chứ không phải Phượng Ca, cho dù biến thành dáng vẻ đần độn như Phượng Ca, cho dù cùng La Chinh trải qua mọi nguy hiểm, nàng cũng cam lòng.
Mặc dù trí nhớ của Phượng Ca hỗn loạn nhưng thiên phú vẫn còn. Chỉ cần dạy nàng mấy lần, nàng đã chính xác nắm giữ được kỹ năng Phá Huyễn Chú.
Lần đầu tiên thi triển, Phượng Ca khép hờ mắt, sau đó ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Phượng Ca, Phượng Ca?”
La Chinh gọi mấy câu nhưng không được đáp lại.
Hắn và Lăng Sương đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Xem ra dương hồn của Phượng Ca đã thoát khỏi Bỉ Ngạn rồi, nhưng thân xác Thuần Khiết Giả của nàng thì lưu lại trong Bỉ Ngạn…
“Chúng ta cũng ra ngoài xem thử xem sao” Lăng Sương nói.
“Ừ” La Chinh gật đầu.
Trong cứ điểm của Thiên Cung khá an toàn. Dù thật sự gặp phiền phức thì e rằng năng lực của những dương hồn kia vẫn chưa đủ để lay động đến thân xác không có ý thức của Phượng Ca.
“Hừ…”
Trong căn phòng ở lầu hai, Phượng Ca phát ra một tiếng hừ nhẹ, đôi mắt đầy mê mang chậm rãi mở ra.
Nghe thấy tiếng động này, Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm lập tức phản ứng lại, ánh mắt cả hai đều đánh giá Phượng Ca.
“Nàng tỉnh rồi!” Ninh Vũ Điệp vui vẻ nói.
“Phu quân thì sao! Phu quân thì sao!” Khê Ấu Cầm vội lao tới bên cạnh La Chinh.
Phượng Ca tỉnh lại hay không, Khê Ấu Cầm hoàn toàn không quan tâm, chuyện nàng quan tâm là La Chinh đã tỉnh lại hay chưa.
Lúc Phượng Ca vừa tỉnh, chân mày lập tức nhíu lại. Nàng thử cử động một chút rồi thấp giọng nói: “Thân thể này… Yếu quá…”
Thân xác Thuần Khiết Giả mạnh hơn thân xác của Phượng Ca nhiều, thế nên ít nhiều gì Phượng Ca cũng khó mà thích ứng với thân thể ban đầu của mình.
Thế nhưng thân xác kia vốn chính là thứ ở Bỉ Ngạn, nàng không có cách nào mang nó về thế giới mẹ, trừ khi dùng linh hồn dung hợp thân xác và giáng lâm tới thế giới mẹ dưới hình thức của tín vật Bỉ Ngạn, nhưng linh hồn của nàng lại ở trong thân xác Thuần Khiết Giả…
La Chinh vừa mới khôi phục ý thức, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng của Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp.
Khóe môi hắn hơi cong lên, bỗng đưa tay về phía bọn họ.
Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm bất ngờ, chỉ kịp phát ra một tiếng hét chói tai đã bị La Chinh ôm vào lòng.
Bọn họ không nói gì nữa, chỉ tựa vào ngực La Chinh không nói một lời, cẩn thận cảm nhận cảm giác yên bình này.
Lăng Sương tỉnh lại thấy cảnh đó, trên mặt cũng có vẻ lúng túng.
Khoảng thời gian này nàng ở lại Tâm Lưu kiếm phái nên đương nhiên biết quan hệ của bọn họ với La Chinh. Nhưng dù vậy, khi thấy cảnh này trong lòng nàng cũng hơi mất mát, song lại chẳng nói ra câu nào.
“Này, hai người ôm hắn làm gì?” Phượng Ca bỗng nhiên nói.
Sau khi ngọn lửa ký ức của Phượng Ca bị vỡ tan, trí nhớ của nàng đã rối tung hết cả. Nàng không nhớ Thiên Cung, thậm chí còn không nhớ được mẫu thân mình, người duy nhất nàng nhận ra là La Chinh.
Thấy cảnh này, Phượng Ca theo bản năng tự nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ninh Vũ Điệp nhìn Phượng Ca bằng ánh mắt lạ lùng, nhưng lại không trả lời.
Khê Ấu Cầm thì chán ghét trừng Phượng Ca. Trong mắt nàng, chính vì sự xuất hiện của cô gái này mới khiến La Chinh mãi không thể trở lại, suýt nữa chết trong Bỉ Ngạn, bây giờ lại còn dám chất vấn nàng nữa.
“Ta ôm phu quân của ta thì liên quan gì đến ngươi?” Khê Ấu Cầm hất cằm nói.
Phượng Ca chớp mắt, dường như đang nghĩ ngợi về hàm ý của hai chữ “phu quân”. Sau khi tìm thấy ý nghĩa của từ này trong trí nhớ, trên mặt nàng hiện vẻ hứng thú. Nàng bỗng nhiên đưa tay kéo La Chinh qua: “Bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là phu quân của ta, các ngươi không được cướp!”
Khê Ấu Cầm sững sờ, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Phượng Ca.
Ninh Vũ Điệp nhạy bén hơn nên đã nhận ra Phượng Ca có vấn đề, bèn liếc mắt nhìn La Chinh, hy vọng La Chinh có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Lăng Sương thì mím môi, sau đó lặng lẽ thở ra. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, chuyện này đúng là rối hết lên rồi.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!