Ngay cả người truyền tin cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không hiểu ý của lời mà mình truyền lạiPhá thần miếu là sao?
Muốn xây một thần miếu ở Bỉ Ngạn chẳng phải chuyện dễ, phá hủy nó cũng rất khó.
Biểu cảm của các đại sơn chủ trong Thiên Cung và rất nhiều cường giả khác cũng không khá hơn bao nhiêu.
Vừa rồi bên tộc Hữu Hùng vẫn còn tỏ thái độ thờ ơ xa cách, bây giờ chưa được bao lâu đã xin bọn họ nương tay rồi?
“Tin này do ai truyền tới?” Thu Âm Hà hỏi.
“Là Hỏa Hành Giả của tộc Hữu Hùng” Người truyền tin trả lời.
Tộc Hữu Hùng có Ngũ Hành Sứ, năm người này đều có địa vị cực cao trong tộc Hữu Hùng.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
“Thật sự có người đang phá thần miếu của tộc Hữu Hùng?”
“Ha ha, vậy thì đã thật!”
“Trong thần miếu có rất nhiều cấm chế, theo lý thì người bình thường không thể phá được mà?”
Các sơn chủ đều quay qua bàn tán với nhau, nhưng trong lòng bọn họ ít nhiều gì vẫn thấy vô cùng sảng khoái.
Dù sao vừa rồi tộc Hữu Hùng còn ra tay với các đệ tử tinh nhuệ của Thiên Cung, bây giờ báo ứng đã tới rồi.
Thu Âm Hà suy tư một chút rồi nói với người truyền tin: “Trả lời tộc Hữu Hùng là chúng ta cũng không biết ai đang phá hủy thần miếu, sau khi điều tra rõ sẽ trả lời!”
“Vâng!”
Người truyền tin nhận lệnh rồi bước nhanh rời khỏi đại điện nghị sự.
***
Sau khi Cơ Trường Kim thất bại, đám người còn lại của tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị hoặc là rời khỏi Bỉ Ngạn hoặc là rút lui về thần miếu.
Trong mắt bọn họ, ở trong thần miếu sẽ an toàn tuyệt đối, bởi muốn phá hủy một thần miếu đâu phải chuyện dễ dàng.
Ban đầu, sau khi tộc Hữu Hùng đánh bại Cửu Lê, người của tộc Cửu Lê chạy trốn khắp nơi, cơ bản đều mai danh ẩn tính, ở trong thần miếu của Cửu Lê chỉ có vỏn vẹn mấy tộc nhân trú đóng. Tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị phải tấn công rất lâu mới chiếm được, toàn bộ quá trình hết sức khó khăn.
Mà bây giờ tộc Hữu Hùng binh hùng tướng mạnh, một khi thần miếu bị ngoại tộc xâm nhập sẽ có rất nhiều tộc nhân trở lại thần miếu, vả lại trong thần miếu còn bố trí rất nhiều cấm chế, có thế lực siêu cấp nào dám tấn công thần miếu đâu?
Người trong tộc Hữu Hùng cũng giống như đệ tử Thiên Cung lúc trước, không ít người đứng ngoài cửa ngóng nhìn.
“Sao Cơ Trường Kim lại thất bại?”
“Không phải đã nói là tuyệt đối không có sơ hở gì hay sao?”
“Quỷ mới biết bên trong xảy ra chuyện gì, hình như có người dùng tay không xé mở bức tường!”
“Trong Sắc Giới sao lại có cường giả như vậy, ta không tin…”
Trong lúc mấy người tộc Hữu Hùng đứng trước cửa bàn luận, La Chinh và Lăng Sương lững thững đi tới.
Lăng Sương đi chậm hơn một chút, đồng thời nàng cũng phòng ngừa sẵn mọi việc.
La Chinh dùng thân xác xuất hiện ở đây sợ là không ai dám trêu chọc vào, nhưng Lăng Sương chỉ là một điện hồn, vẫn có nguy hiểm nhất định. Lỡ như gặp phải phiền phức thì Lăng Sương sẽ trực tiếp ra khỏi Bỉ Ngạn.
“Có người tới!”
“Tên kia…”
“Đó không phải linh hồn? Đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều người trong tộc Hữu Hùng không biết rõ tình hình hiện tại, nhưng thấy La Chinh hung hăng xông tới thì không ít người vì muốn bảo đảm an toàn cho bản thân bèn rời khỏi Bỉ Ngạn, còn có một bộ phận trốn vào trong thần miếu, nhưng vẫn còn mấy người ở lại ngoài cửa.
Đợi La Chinh đến gần, mấy người ở lại ngoài cửa chắp tay với hắn và nói bằng giọng khách sáo: “Anh bạn này, không biết tới tộc Hữu Hùng chúng ta…”
Còn không chờ bọn họ nói xong, thân hình La Chinh đã vụt qua, vung chân đạp một cú lên cây cột của thần miếu.
Ở cửa chính của tộc Hữu Hùng có bốn cây cột, mỗi cây đều cỡ mười người ôm, vô cùng đồ sộ. Vậy mà một đạp của La Chinh đã trực tiếp đá vỡ một nửa bên của cây cột, đất đá vỡ vụn bay loạn khắp nơi, mấy người tộc Hữu Hùng đứng trước cửa chỉ có thể vội vàng né tránh.
“Oành!”
Cú đạp thứ hai của La Chinh đã trực tiếp đá gãy cây cột đầu tiên.
“Các hạ, ngươi có biết tộc Hữu Hùng chúng ta là một trong Nhân tộc…” Một người tộc Hữu Hùng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, buông lời cảnh cáo.
Nhưng La Chinh căn bản lười để ý thêm nữa, hắn xoay người một cái, lại đạp về phía cây cột thứ ba.
Nhìn vào những chuyện tộc Hữu Hùng đã làm với Thiên Cung, La Chinh hoàn toàn có thể đánh chết những tên đang léo nha léo nhéo này, thế nhưng hắn vẫn kìm lại.
“Oành!”
“Oành!”
“Oành!”
Dưới những đợt tấn công thô bạo, bốn cây cột đá trước cửa thần miếu đều gãy hết, mái đền bên trên thần miếu ầm ầm sụp xuống.
Mấy kẻ tộc Hữu Hùng sợ mình bị đè ở bên dưới bèn lao nhao rút lui khỏi Bỉ Ngạn.
Dỡ xong cửa trước, La Chinh lập tức xông vào trong thần miếu.
Hắn không phải người trong tộc Hữu Hùng, không có dấu ấn đặc biệt nên lúc hắn mới đặt chân vào, cấm chỉ của thần miếu đã lập tức bay ra.
Trên mặt đất cách đó không xa có chừng mười cái vách ngầm đột nhiên lật lên, từ trong vách ngầm bắn ra từng tia sáng màu trắng, ấy chính là Tịnh Hồn Quang.
Phần lớn thần miếu đều trang bị chúng, ngay cả điện hồn nếu bị Tịnh Hồn Quang quét trúng cũng sẽ lập tức tan thành mây khói. Cái giá phải trả khi tự tiện xông vào thần miếu xa lạ là rất lớn, cho nên không ai muốn tấn công thần miếu cả.
Nhưng thân xác của La Chinh đâu sợ Tịnh Hồn Quang gì đó? Những tia sáng kia chiếu lên thân xác La Chinh sáng lóa, nhưng hắn không có chút phản ứng nào.
Lăng Sương đứng ngoài thần miếu. Đương nhiên nàng không ngốc nghếch gì mà đi vào, nàng phải chờ La Chinh phá hủy toàn bộ cấm chế bên trong thần miếu đã.
“Két két két két…”
Bóng người La Chinh bay vùn vụt trong thần miếu, phá tan toàn bộ vách ngầm khiến tất cả Tịnh Hồn Quang đều biến mất. Sau đó hắn lại đặt mục tiêu vào những cây trụ chính chống đỡ thần miếu, chỉ cần phá hủy những cây trụ này là cả tòa thần miếu cũng sẽ ầm ầm sụp đổ.
Trong lúc La Chinh đang phá hoại thần miếu, nội bộ tộc Hữu Hùng đã cuộn trào sóng to gió lớn.
Vẻ mặt của Ngũ Hành Sứ ai nấy đều đầy vẻ giận dữ!
“Thủy Hành Giả, đều tại chủ ý chẳng ra sao của ngươi! Đặt bẫy giết vài tên tinh nhuệ Thiên Cung chẳng ảnh hưởng gì đến đại cuộc!”
“Bây giờ ngay cả thần miếu cũng bị hủy, đúng là vô cùng nhục nhã!”
“Hỏa Hành Giả, Thiên Cung bên kia còn chưa trả lời à?”
Hỏa Hành Giả trong đại điện chắp tay nói: “Đã truyền tin về rồi, Thiên Cung bảo là cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cũng đang điều tra chuyện này”
“Nói như vậy, quỷ mới tin!” Kim Hành Giả cười lạnh: “Nói với Thiên Cung, nếu còn tiếp tục phá hủy thần miếu thì chúng ta sẽ đánh tới Thiên Cung!”
“Chuyện này…” Hỏa Hành Giả trợn mắt nhìn Kim Hành Giả: “Ngươi nghĩ người của Thiên Cung là trẻ ranh ba tuổi đấy à?”
Mâu thuẫn xảy ra trong Tứ Trọng Thiên chẳng qua cũng chỉ là mâu thuẫn bình thường thôi, dù hai bên cực kỳ nóng giận cũng sẽ kiềm chế bản thân, chỉ tiến hành trả thù ở một mức độ nào đó. Nếu hai đại tộc khởi xướng chiến tranh toàn diện thì sẽ liên quan đến rất nhiều mặt, chỉ vì tức giận nhất thời mà đánh giết tới Thiên Cung, loại chuyện này nói ở tộc Hữu Hùng thì được, đem ra hù dọa người ta thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
“Vậy phải làm sao đây?” Thủy Hành Giả lo âu nói.
Thần miếu trong Tứ Trọng Thiên là trạm đầu tiên sau khi người trong tộc tiến vào Bỉ Ngạn, dù đã leo đến Thập Tam Trọng Thiên cũng cần thường xuyên trở về thần miếu, nếu như thần miếu bị phá hủy hoàn toàn thì tuyệt đối là tổn thất vô cùng lớn đối với tộc Hữu Hùng.
Quan trọng hơn chính là trong thần miếu còn dự trữ một số lượng kết tinh linh hồn khá nhiều, chúng đều được để lại cho các lớp trẻ trong tộc, thần miếu mà bị phá thì những kết tinh linh hồn này làm sao có thể giữ được?