Đôi mắt Lăng Đạc như muốn phun ra lửa, chuyện tính sai như này đối với nàng ta mà nói là một nỗi sỉ nhục nặng nềSát ý mãnh liệt phun trào, ngay khi Lăng Đạc muốn xông về phía Lam Tình thì một đốm lửa màu vàng nổ tung sau lưng nàng ta, sau đó lại là một tiếng “ầm” rền vang.
Lăng Đạc quay đầu lại, trong con ngươi bỗng hiện lên vẻ bối rối.
Yêu Ẩm bị đập bay, đụng vào vách hang, mà La Chinh thì đang lơ lửng tại chỗ, lửa thần Kim Ô cuồn cuộn bên ngoài cơ thể hắn mà không tạo thành chút tổn thương nào đối với hắn?
“Mạnh quá…”
Yêu Ẩm và Lăng Đạc chưa từng khinh thường La Chinh. Sau khi hai người phá vỡ hang động này, Lăng Đạc phụ trách dọn dẹp mấy kẻ dư thừa, Yêu Ẩm phụ trách cầm chân La Chinh. Chờ khi Lăng Đạc giết chết mấy người Lam Tình rồi, hai nữ yêu bọn họ hợp sức cùng nhau nhất định có thể bắt được La Chinh…
Nhưng Lăng Đạc hoàn toàn không ngờ Yêu Ẩm lại không chống đỡ nổi một hiệp trước mặt La Chinh.
Yêu Ẩm lún sâu trong đá, đôi mắt mê người hiện lên vẻ sợ hãi và tức giận, đôi cánh sau lưng bùng cháy biến tảng đá thành từng dòng dung nham chảy xuống.
“Ra tay với ta thì được, ra tay với bạn bè của ta đã hỏi ta chưa?” La Chinh nhìn chằm chằm hai nữ yêu, mặt đầy vẻ lạnh lùng.
Hắn vốn định dò xét một chút rồi mới đánh mạnh tay, nhưng bọn họ chọn ra tay với Lam Tình và Sầu Tuẫn, La Chinh chỉ có thể nặng tay với đối phương.
Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng bước tới một bước, tảng đá dưới chân “cạch” một tiếng vỡ vụn, thân hình bay vút đến chỗ Lăng Đạc như con thoi.
“Lăng Đạc! Mau tránh ra! Hắn không sợ lửa!” Yêu Ẩm lớn tiếng nhắc nhở. Vừa rồi chính vì điều này mà nàng ta đã chịu thua thiệt lớn.
Lửa thần Kim Ô của Lăng Đạc coi như tồn tại số một số hai trong số các nữ yêu. Nghe thấy lời nhắc của Yêu Ẩm, nàng ta vốn muốn phun lửa thần Kim Ô ra lại miễn cưỡng thu hồi lại, đồng thời mở hai cánh ra, thân hình bay thẳng lên trên!
Yêu Ẩm ở kia dù bị trúng một đấm của La Chinh nhưng vết thương này không ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến nàng ta. Hai cánh nàng ta mở ra, cả người cũng bay lên giữa không trung, ngay sau đó nàng ta nói: “Rút thôi!”
Chỗ dựa lớn nhất của tộc Kim Ô chính là lửa thần Kim Ô, nếu La Chinh không sợ thì nhất định bọn họ sẽ rơi vào thế yếu, hiển nhiên bây giờ rút lui mới là thượng sách.
“Nếu đã tới thì ở lại đi!”
Thân hình La Chinh nhoáng cái cũng bay lên trên, theo đuôi Lăng Đạc.
La Chinh bay trên không đương nhiên không linh hoạt bằng tộc Kim Ô, nhưng tốc độ do hắn mượn lực bắn lên nhanh hơn Lăng Đạc ba phần, cả người giống như u linh nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
“Đi xuống!’
Yêu Ẩm ở đằng sau La Chinh dựng ngược lông mày, nàng ta vội sử dụng một món tín vật Bỉ Ngạn.
“Thiên Tinh Lạc!”
Hai ngón tay nàng ta vung lên, từng mũi khoan sáng loáng bắn nhanh về phía La Chinh.
Yêu Ẩm không mong giết được La Chinh, chỉ cần ép hắn lùi lại, bảo đảm an toàn cho Lăng Đạc là được.
Lực xuyên thấu của những “Thiên Tinh” kia cực mạnh, nếu La Chinh không né tránh thì đủ để lưu lại trên người hắn mấy trăm lỗ thủng, bắn hắn thành cái sàng.
“Hừ!”
La Chinh không thèm để ý đến những mũi khoan này, tâm niệm hắn khẽ động, dung dịch Phong Thạch đã tụ lại sau lưng hắn.
“Keng keng keng…”
Thiên Tinh gần như có thể xuyên thấu tất cả nhưng lại không có cách nào đâm thủng lưng La Chinh. Thấy cảnh này, Yêu Ẩm và Lăng Đặc lại giật mình.
Lăng Đặc cắn răng, đôi cánh lại gắng sức mở ra, nhanh chóng gia tăng độ cao của mình. Nhưng hiển nhiên mọi cố gắng của nàng ta chỉ phí công, sau khi La Chinh chịu một đợt công kích của Yêu Ẩm thì tốc độ bay lên cao vẫn không giảm chút nào, nháy mắt đã tới dưới chân Lăng Đạc.
Nhưng vào lúc này, màn sương dày của Hồn Nguyên Đại Thế Giới lại bắt đầu cuộn trào.
Lăng Đạc và Yêu Ẩm thân là tộc Kim Ô, cảm giác đối với gió vượt xa những sinh linh khác. Ngay khoảnh khắc khi màn sương dày đặc tràn ra, hai bọn họ lập tức lộ vẻ vui mừng, cơn lốc kia lại nổi lên rồi!
“Vù…”
Khi La Chinh sắp đạt được mục đích thì sức mạnh khó kháng cự kia lại xuất hiện. Cơn lốc không cách nào đối kháng ấy thổi tới, cứ thế tách hắn và Lăng Đạc ra, cuốn về phía trước.
“A! La Chinh ca ca bị thổi đi rồi!”
Lam Tình và Sầu Tuẫn còn ở đáy hang động, mặc dù cơn lốc tràn vào theo cái hố lớn nhưng không thể cuốn bọn họ đi.
La Chinh không thể phản kháng lại cơn lốc này nhưng không có nghĩa là người khác không làm được.
Đôi cánh của hai nữ yêu hoàn toàn mở ra, bay theo gió, vừa ổn định vừa nhanh. Cơn lốc này là sân nhà tự nhiên của bọn họ!
“Cơn lốc này tới đúng lúc thật” Yêu Ẩm cười nói.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Lăng Đạc hỏi. Vừa rồi suýt nữa bị La Chinh bắt, trong lòng nàng ta vẫn còn hơi sợ hãi.
“Bây giờ hắn căn bản không có cách nào phản kháng, chẳng qua chỉ là cái bia sống mà thôi. Để tính mạng của hắn kết thúc trong cơn gió này đi!”
Đôi cánh của hai nữ yêu khẽ rung lên, nghiêng người đổi hướng, theo sau La Chinh bay vút về phía trước.
Trên đầu Yêu Ẩm hiện ra một khối tinh thạch trong suốt, từ trong tinh thạch kia huyễn hóa ra mấy thanh trường thương thiên tinh.
“Vèo vèo…”
Trường thương thiên tinh theo sức gió bắn ra, uy lực tăng lên gấp bội, bắn về phía La Chinh.
Giống như những gì Yêu Ẩm nói, La Chinh ở trong cơn lốc khó mà điều chỉnh thân hình của mình, dù có điều chỉnh được thì biên độ cũng tương đối có hạn, chỉ có thể làm một tấm bia mà thôi, căn bản không có cách nào tránh những trường thương thiên tinh đó.
“Keng keng keng…”
Trường thương thiên tinh đâm vào lưng La Chinh đều vỡ vụn thành từng mảnh. Dưới tình cảnh như thế, La Chinh chỉ có thể dùng chính thân mình đón đỡ.
“Để ta xem ngươi chống đỡ đến khi nào!” Trên mặt Yêu Ẩm hiện ra nụ cười độc ác.
La Chinh có thể chống lại Thiên Tinh do nàng ta đánh tới đúng là khiến Yêu Ẩm khó hiểu.
Dù sao hắn cũng không phải là Hồn Nguyên cảnh, mà thậm chí cả Hồn Nguyên cảnh cũng có giới hạn, sau khi vượt qua giới hạn này thì cường độ thân thể cũng sẽ giảm mạnh, nàng ta không tin La Chinh có thể gắng gượng chống đỡ mãi như thế!
Nhưng về bản chất, dung dịch Phong Thạch của La Chinh khác với Hồn Nguyên Chi Linh.
Dung dịch Phong Thạch không có đặc tính hấp thụ sức mạnh như Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng dung dịch Phong Thạch cũng sẽ không bị kiệt quệ.
La Chinh chuyển hết dung dịch Phong Thạch ra sau lưng, mặc cho trường thương thiên tinh đó bắn tới bao nhiêu lần vẫn không thể đánh thủng được.
Nhưng mỗi một trường thương thiên tinh đâm vào lưng hắn đều phát ra sức mạnh kinh khủng, lực chấn động dữ dội phát ra từ đó vẫn khuấy động khí huyết của La Chinh, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn cũng chấn động theo.
Dù sao dung dịch Phong Thạch cũng có hạn, che ở sau lưng thì không thể bảo vệ những vị trí khác, cứ tiếp tục như vậy chẳng phải cách hay.
Lăng Đạc ở bên kia vẫy tay, cũng gọi ra một món tín vật Bỉ Ngạn, là một trường cung tỏa ánh sáng màu xanh lam. Hai tay nàng ta nhẹ nhàng đặt lên dây cung, một mũi tên màu xanh biển đã lơ lửng ở đó.
“Cung Thiên Nam!”
Trường cung này là một tín vật Bỉ Ngạn siêu phẩm, là thánh vật của tộc Úc Nam – thế lực cấp Chúa tể, cũng là vật phẩm độc nhất vô nhị nổi danh ở Bỉ Ngạn.
Nó là tín vật Bỉ Ngạn mà Phượng Nữ đời trước từng sử dụng, vẫn luôn được tộc Kim Ô coi như chí bảo mà cất giữ, cho đến khi Lăng Đạc xuất hiện, Phượng Nữ tiền nhiệm mới truyền cho nàng ta. Trong Phượng Sào không biết có bao nhiêu thiếu nữ ghen ghét nhìn tín vật Bỉ Ngạn này.
“Xạ Thiên Nam!”
Lăng Đạc đột nhiên kéo một phát, một tia sáng sắc bén đến tận cùng bắn ra từ cung Thiên Nam.
Uy thế của tia sáng xanh này mới bùng lên, La Chinh đã cảm thấy như có gai nhọn ở sau lưng, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống.