La Chinh đã nghe chủ nhân của cấm địa Luyện Thần nói về việc ấy lúc còn ở đóThần vực đang không ngừng hạ xuống, rồi sẽ có ngày rơi nát.
Mặc dù La Chinh biết chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy nó quá xa xôi với mình, bởi thế không nghiêm túc tự hỏi…
Hiện giờ, nghe Vũ Thái Bạch nói vậy hắn mới liên hệ hai chuyện lại với nhau.
Hắn hỏi với vẻ khó hiểu: “Huynh ví Thần vực như một chiếc thuyền ư?”
Vũ Thái Bạch lắc đầu cười: “Không, Thần vực… vốn chính là một chiếc thuyền, chẳng qua chiếc thuyền này đã ngao du trong hỗn độn quá lâu, bộ hài cốt kia từng là người cầm lái nó”
“Nếu ông ấy là người cầm lái thì tại sao lại chết? Cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng sẽ chết sao?” La Chính vô cùng tò mò.
“Cường giả Bỉ Ngạn cảnh thật sự rất mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ chết trong tay một cường giả Bỉ Ngạn cảnh khác” Vũ Thái Bạch trả lời.
“Nói cách khác, Thần vực không chỉ có một vị cường giả Bỉ Ngạn cảnh?” La Chinh hơi trợn mắt.
Vũ Thái Bạch gật đầu…
“Vậy việc lấy được bộ hài cốt ấy có ý nghĩa gì?” La Chinh lại hỏi.
Vũ Thái Bạch không trả lời vấn đề này mà nhìn chằm chằm vào La Chinh, rồi hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy… chúng ta tranh giành cái gì với Đông Phương gia?”
“Đó là vấn đề ta đang hỏi mà” La Chinh bất mãn.
Hắn nghĩ cha đã kết thù với Đông Phương Thuần Quân vì một số vấn đề, đồng thời đắc tội hơn phân nửa thánh đường nên mới rơi vào kết cục như thế.
Vũ Thái Bạch lắc đầu: “Không có ví dụ cụ thể, ý ta là ngươi hãy nhìn khắp Thần vực rồi trả lời chúng ta đang tranh giành vật gì với bọn họ đi”
La Chinh nhún vai vì không đáp được.
“Ngoài mặt thì chúng ta đang ở vào thế yếu” Vũ Thái Bạch cười khẩy: “Lực chiến của Cưu Thánh không cao, Bắc Thánh biến mất trong hỗn độn, sư tôn ngã mình tại ranh giới, nhưng thực tế thì chúng ta không hề ở thế yếu!”
La Chinh nghiêm túc lắng nghe.
“Trên thực tế, Thi Tiểu Xảo đứng về phía chúng ta. Nàng ta có quyền hạn khiến cả Thần vực im lặng, ta thì đang nắm quyền kiểm soát linh sơn Bất Chu cũng như quyền hạn của tất cả núi non hồ biển trong Thần vực. Ngoài ra, do rừng Lang Tuyền bị một tòa Tiên phủ của Bắc Thánh đè ép nên không nhúc nhích được, ngoài Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong thì không ai lấy được quyền hạn của cánh rừng ấy, nghĩa là cuối cùng nó sẽ rơi vào tay huynh đệ bọn họ thôi…”
Vũ Thái Bạch nói phân nửa rồi cười: “Thật ra chúng ta đang tranh giành quyền hạn của chiếc thuyền này. Từ đầu đến cuối, sư tôn và Đông Phương Thuần Quân đang đối mặt với một cuộc tranh giành quyền hạn!”
Mặc dù Vũ Thái Bạch nói nhanh nhưng vẫn khiến La Chinh thấy chấn động.
La Chinh chưa hề nghĩ rằng Thần vực chỉ là một chiếc thuyền…
Các thánh nhân tranh đấu với nhau vì quyền điều khiển chiếc thuyền ấy!
“Nếu chỉ nói về quyền hạn thì chẳng phải quyền hạn cao nhất là bảng đá thống trị à?” La Chinh lại hỏi.
Dựa theo những hiểu biết trước đây của hắn, bảng đá thống trị gần như đặt ra mọi quy tắc trong Thần vực và ngự trị mọi quy tắc khác…
“Quả thật là vậy” Vũ Thái Bạch mỉm cười: “Nhưng việc sử dụng bảng đá thống trị có giới hạn khá lớn, cần một số Thần Vũ tệ khó đạt được để đặt ra quy tắc mạnh mẽ và có lợi! Đông Phương Thuần Quân mượn sức những quyền thế có nhằm tích tiểu thành đại, cuối cùng hạn chế tất cả quyền hạn bằng bảng đá thống trị”
Bây giờ Hồn Hoang đang nằm trong tay Thi Tiểu Xảo, Vũ Thái Bạch cũng đã cấm người khác vào linh sơn Bất Chu.
Con đường duy nhất thu thập hàng loạt Thần Vũ tệ là rừng Lang Tuyền và vực thẳm Ma Vực.
Nếu như rừng Lang Tuyền cũng bị kiểm soát thì bọn họ chỉ còn một con đường để thu thập Thần Vũ tệ là vực thẳm Ma Vực!
Tuy nhiên, đến đại viên mãn sơ suất một tí cũng sẽ ngã mình trong vực thẳm Ma Vực, mức nguy hiểm của cấm địa đó còn cao hơn ba cấm địa lớn khác nữa.
“Dựa theo tiến độ thu thập hiện tại của Đông Phương Thuần Quân thì ngày đủ Thần Vũ tệ còn xa lắm” Vũ Thái Bạch tiếp tục nói.
“Vậy mục đích của Đạo Tranh lần này là lấy được quyền hạn của thuyền trưởng à?” La Chinh hỏi.
“Ừ, cuối cùng ngươi cũng nói đúng một lần” Vũ Thái Bạch cười đáp: “Dựa theo dự đoán của Cưu Thánh thì Thần vực đã đến lúc khẩn cấp rồi, Kiếm tộc đã cử hành Đạo Tranh mấy thần kỷ nguyên nhưng chưa lần nào thu hoạch được gì, lần này không được sơ suất nữa…”
Sau khi được giải thích, La Chinh cũng hiểu rõ chuyện hơn một chút.
Theo như Vũ Thái Bạch đã nói, người ta đã xác nhận bộ hài cốt ấy nằm ở trung tâm thân Nhược Mộc.
Nhưng bộ hài cốt ấy phóng chân ý của đạo mạnh mẽ thông qua Nhược Mộc và gần như kháng cự mọi sinh linh…
Trước khi tổ chức Đạo Tranh, Kiếm tộc đã thử tiếp cận bộ hài cốt ấy vô số lần nhưng chưa có lần nào thành công.
Hơn nữa, do chân ý của đạo tồn tại trong vùng đất không chiến tranh nên tu vi càng mạnh thì sự kháng cự càng mãnh liệt, chính vì vậy, thánh nhân càng khó vào đó…
Sau thời gian mày mò liên tục, Kiếm tộc dần phát hiện người muốn đến gần bộ hài cốt kia phải có lĩnh ngộ vô cùng sâu về chân ý của đạo.
Thế nhưng Thần vực không hiểu thấu đáo về chân ý của đạo, bằng không các thánh nhân này đã trở thành cường giả Bỉ Ngạn cảnh từ đời nào rồi!
Do đó, Kiếm tộc mới nghĩ ra cách triệu tập toàn bộ chân thần tại Thần vực tham gia Đạo Tranh với hy vọng sẽ tìm được người có khả năng đến gần “thuyền trưởng” ấy, bất kể người đó có thuộc Đông Phương gia hay là gia tộc quyền quý nào khác không.
Chỉ xem xét điều này thì người Kiếm tộc có mục đích rất giống Cưu Thánh.
Cưu Thánh tìm kiếm chân thần cứu vớt Thần vực, không biết lần này ông có phái đệ tử đến tham gia Đạo Tranh không.
“Dựa theo trình tự vốn có thì ngươi nên đến linh sơn Bất Chu trước khi phi thăng, tiếc là…” Vũ Thái Bạch lắc đầu: “Yên Nhi đành phải vác gánh nặng của Đạo Tranh lần này rồi”
“Bởi vì ta không tu luyện chân ý của đạo à?” La Chinh cười hỏi.
“Đúng” Vũ Thái Bạch gật đầu.
“Vậy thì tiếc quá…” La Chinh nhún vai.
Không lâu sau, Vũ Thái Bạch nhìn ra tầng kết giới bên ngoài rồi tự dưng nói: “Qua rồi…”
Sau đó, Vũ Thái Bạch bỏ đi tầng kết giới ngăn cách hai người. La Chinh vui vẻ đi đến lối ra của vùng đất tuyệt sát cùng Vũ Thái Bạch.
Độ khó của vùng đất tuyệt sát quá rõ ràng.
Chỉ có hai người trong số hàng chục nghìn chân thần cấp cao vượt qua đợt sàng lọc thứ hai, La Yên chính là một trong hai người.
Sau khi trải qua một cuộc chém giết ác liệt, La Yên trông khá uể oải.
Nàng lững thững bước ra ngoài, trong lòng không vui sướng là bao…
Như La Chinh, nàng vốn không có hứng thú tham gia Đạo Tranh.
Có điều, nàng vừa mới bước ra không lâu, chưa kịp rủ mắt thì đã thấy một bóng dáng gầy gò xuất hiện trước mặt.
Đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trong veo như thủy tinh bỗng lóe sáng, cả người ngây ra như phỗng.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!