Mạc Nhất Kiếm chậm rãi đi về phía La Chinh, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên. Mọi hành động của hắn ta đều có vẻ như không thèm để ý, hắn ta khống chế cảm xúc của mình một cách hoàn hảo“Lại gặp ngươi rồi” Mạc Nhất Kiếm nói.
La Chinh nhìn hắn ta rồi lập tức nói: “Ngươi còn chưa đền tiền cho ta, tám triệu Thần Tinh”
“Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ? Mấy tháng nay ta còn chẳng bán Ngộ Kiếm Linh Dịch, từng ấy Thần Tinh để lại cho ngươi lấy hết rồi còn gì” Mạc Nhất Kiếm cười to.
La Chinh nhún vai: “Đó là dựa vào bản lĩnh của ta, không phải ngươi cho”
Mạc Nhất Kiếm đã cảnh cáo La Chinh, nhưng sau khi trở về Tâm Lưu kiếm phái thì hắn ta cũng bị cảnh cáo.
Trong Thiên Cung có chừng mười người có thể chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch, song đặc quyền này vẫn được trao cho Mạc Nhất Kiếm. Mấy năm nay, hắn ta dựa vào đặc quyền này tích lũy được rất nhiều Thần Tinh, đương nhiên bây giờ có người bảo hắn ta chuyển đặc quyền này cho La Chinh…
“Đền ngươi mấy triệu Thần Tinh cũng không phải vấn đề gì to tát, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thực lực đánh bại ta. Không biết ta phải đợi bao lâu đây?” Mạc Nhất Kiếm nhướng mày, vẻ khiêu khích càng thêm rõ ràng.
Trong số các đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái, không ai có thể chống lại hắn ta. Những năm vừa qua, hắn ta chẳng tìm được ai có thể uy hiếp mình trong Tâm Lưu kiếm phái. Trên thực tế, toàn bộ đệ tử cùng thế hệ trong Thiên Cung cũng chỉ có chừng hai, ba người như vậy mà thôi.
Nhưng hình như bây giờ lại có thêm một người…
“Món nợ này ta không vội đòi, nhưng ta tin cũng chẳng bao lâu nữa” La Chinh nhún vai, nói.
Mạc Nhất Kiếm mỉm cười: “Ta chờ ngươi, chỉ hy vọng không phải là… vĩnh viễn”
Sau đó hắn ta kéo tay Hàm Nhi, lững thững rời đi.
“Các ngươi nghe được không? Hình như kẻ tên La Chinh này có mâu thuẫn với Mạc Nhất Kiếm?”
“Đó đâu phải trọng điểm, trọng điểm là người này có thể chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch!”
“Thì ra là thiên tài nhất niệm ngộ đạo, thảo nào… Thiên tài chính là thiên tài, dù ở đâu cũng không giống người thường!”
So với kết quả La Chinh xông thẳng một mạch lên tầng mười thấp Tâm Lưu thì tin tức Mạc Nhất Kiếm tiết lộ càng làm bọn họ chấn động hơn. Dù sao tháp Tâm Lưu cũng chỉ là một cuộc kiểm tra nho nhỏ của Tâm Lưu kiếm phái, có thể tu luyện thủ đoạn đặc thù để chống lại lửa tâm linh. Trong khi đó, nhất niệm ngộ đạo lại là một tiêu chuẩn, bất cứ thiên tài nào đạt được tiêu chuẩn này sẽ có tiềm lực vô hạn trong tương lai.
Dưới Thiên Cung có hàng tỉ hàng tỉ người, từ xưa đến nay lại có mấy thiên tài nhất niệm ngộ đạo?
“Nhất niệm ngộ đạo…”
Cô gái xinh đẹp hoàn toàn tỉnh ngộ, trên mặt toát lên vẻ tức giận.
Có thiên tài cỡ này lên núi, Thiên Cung không thể không biết, vậy mà không ai nhắc nhở nàng ta!
Tiểu Nhân và Tiểu Hân đã đắm chìm trong vui sướng từ lâu. Các nàng gần như chưa thể đón nhận được kết quả này, thấy La Chinh đi về phía mình thì mặt cả hai đều đỏ bừng.
“La, La công tử…”
Tiểu Nhân nghĩ đến chuyện mình từng oán giận La Chinh, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không để các ngươi thất vọng. Chắc là không thất vọng chứ?” La Chinh cười hỏi.
“Sao thế được…” Tiểu Hân vội lắc đầu.
“Thiên tài như La công tử căn bản không cần dùng những tháng ngày nhàn rỗi để tẩy sạch lòng mình. Là ta và Tiểu Hân có mắt như mù” Tiểu Nhân nói.
“Vậy thì tốt, chúng ta về thôi” Dứt lời, La Chinh chuẩn bị dẫn hai nàng rời đi.
Lúc này, cô gái xinh đẹp lại nói: “Chờ một chút”
La Chinh xoay người lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Dựa theo quy củ của Tâm Lưu kiếm phái, ngươi và Lý Tàm đều vượt qua tầng thứ bảy của tháp Tâm Lưu, phải chuyển chỗ ở” Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm La Chinh, thái độ vô cùng khách sáo.
Tuy La Chinh chỉ là một đệ tử mới, nhưng về tiềm lực thì người này đủ để sánh ngang Mạc Nhất Kiếm, thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua, nàng ta thay đổi thái độ là điều hiển nhiên.
Tiểu Nhân và Tiểu Hân nghe cô gái xinh đẹp kia nói, trong lòng mừng như nở hoa. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của La Chinh, các nàng đều sốt sắng muốn nhận lời thay hắn.
Ai ngờ La Chinh lại nói: “Không cần, đối với ta thì căn lầu viện kia đã là một chỗ ở không tồi”
Vẻ mặt Tiểu Nhân và Tiểu Hân nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc, các nàng cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung về La công tử nữa.
“Không được, quy củ của Tâm Lưu kiếm phái là vậy. Xin La Chinh ngươi hãy dọn tới đây, nếu không ta sẽ rất khó xử” Cô gái xinh đẹp nói với giọng điệu ôn hòa nhưng không hề có ý nhượng bộ, dù sao đây cũng là chức trách của nàng ta.
La Chinh nhìn Tiểu Nhân và Tiểu Hân một chút, đôi mắt to linh động của hai cô gái áo trắng như đang nói: “Dọn qua đi, dọn qua đi…”
Hắn bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói: “Được rồi, trở về chuẩn bị đi, chúng ta dọn qua đó…”
Nhìn bóng lưng La Chinh và hai cô gái rời đi, cô gái áo trắng tên Tô Ân kia vẫn cắn chặt môi.
Trong lúc thất thần, môi nàng ta đã bị cắn đến bật máu.
Nàng ta nhớ lại lúc trước mình còn cười nhạo Tiểu Nhân, ấy mà chuyện xảy ra trước mắt giống như một âm mưu to lớn, lẳng lặng trào phúng sự dốt nát của nàng ta.
Trong lòng những cô gái áo trắng khác cũng dâng trào kích động. Một canh giờ trước, các nàng còn thương hại Tiểu Nhân và Tiểu Hân sắp bị đuổi xuống núi, nhưng chỉ một canh giờ sau, công tử nhà người ta đã có được đình viện biệt lập, hơn nữa thậm chí La công tử còn sánh ngang với Mạc Nhất Kiếm. Sự chênh lệch này giống như búa tạ nện vào ngực bọn họ, đè nén khiến họ không thở nổi.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Những đình viện biệt lập này vô cùng to lớn và rộng rãi. Mỗi đình viện có sáu cửa vào, sáu cửa ra, thậm chí còn chia thành ba sân viện. Đình nhỏ ao hồ trong viện được bố trí xen kẽ tinh tế, là một nơi vô cùng đáng sống.
Người tu luyện như La Chinh không có yêu cầu gì đặc biệt với hoàn cảnh sống. Nếu không phải trên đỉnh núi Thái Nhất thì một chân thần cứ tùy tiện tìm một nơi phong cảnh tươi đẹp là có thể tạo ra một đình viện như vậy trong vòng ba canh giờ.
La Chinh đi một vòng trong đình viện, Tiểu Nhân và Tiểu Hân ngoan ngoãn theo sau.
Sau khi dọn vào đình viện biệt lập, thù lao của các nàng cũng tăng gấp ba.
Đối với những cô gái bình thường như họ, khoản Thần Tinh này là một con số vô cùng hấp dẫn.
Nhưng trong lòng hai nàng còn có suy tính riêng.
Nếu La công tử đã biết cơ chế của tháp Tâm Lưu, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc “nhàn rỗi tẩy lòng” thì khi hắn muốn tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về Tâm Lưu Kiếm, hắn sẽ không thể thoát khỏi giai đoạn này.
Tiểu Nhân và Tiểu Hân vẫn còn trẻ tuổi, đối mặt với nhân vật như La Chinh sao có thể không sinh lòng mến mộ?
Đúng lúc này, La Chinh đột nhiên hỏi: “Đình viện này chỉ có một mình ta ở, vậy có thể cho gia quyến ở tạm hay không?”
Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm và mọi người vẫn luôn ở trong thế giới trong cơ thể hắn, lúc này nên thả bọn họ ra ngoài hít thở không khí một chút.
“Gia quyến?”
Tiểu Nhân và Tiểu Hân đưa mắt nhìn nhau, sau đó Tiểu Nhân liền nói: “Đình viện này là Tâm Lưu kiếm phái dành riêng cho công tử, kiếm phái sẽ không can dự. Nhưng mà… La công tử có gia quyến rồi sao?”
Trong mắt bọn họ, cốt linh của La Chinh còn vô cùng trẻ tuổi, đương nhiên không ngờ tới chuyện này, cho nên họ cực kỳ kinh ngạc.
“Đương nhiên là có. Thế thì ta sẽ mời bọn họ ra ngoài ngay” La Chinh vừa nói vừa đưa ra quyết định.