Sau khi những sinh linh Bỉ Ngạn khác đã vào trong mê cung Vô Đoạn không chút do dự, La Chinh, Phi Dục cùng Khoái Kiếm cũng chui vào bên trongBản thân mê cung Vô Đoạn không được xem là phức tạp, hoặc nên nói rằng mục đích thiết kế mê cung này không phải là để nhốt sinh linh Bỉ Ngạn ở trong đó, mà là chỉ dẫn cho sinh linh Bỉ Ngạn tiếp nhận thử thách.
Thực lực đủ mạnh là có tư cách thông qua mê cung, tiến đến trang thứ ba lựa chọn huyết mạch của mình.
Kẻ có thực lực yếu thì hoặc là sẽ bị loại, hoặc là sẽ chết.
Quy tắc để trở thành cường giả từ xưa đến nay vẫn luôn khắc nghiệt và lạnh lùng.
“Với hình thái này thì không có cách nào phản ánh thực lực của mình…” La Chinh phàn nàn với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Với hình thái trong bức tranh hiện giờ thì ngay cả hoạt động cũng bị hạn chế, trên thực tế chiến đấu cũng bị giảm đáng kể.
La Chinh không phải người đầu tiên phàn nàn. Nếu muốn chọn ra sinh linh Bỉ Ngạn có tư cách hơn để nhận được năng lực huyết mạch thì hoàn toàn có thể chọn một cách khác, ví dụ như thi đấu với nhau ở một nơi nào đó trong Bình Dịch Thiên, hoặc là lập ra một nơi thử thách giống như Hồn thành hay vùng đất Kiếp Cốt.
Nhưng hình thái ở trong bức tranh bất hủ thì người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự không có cách nào phản ánh được thực lực chân chính của mình.
“Yên tâm đi, ngươi sẽ không phải giữ nguyên hình thái này mãi đâu” Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: “Vừa rồi ngươi mới trải nghiệm trên Lục Giác Tinh Trận đấy thôi”
“Ý tiền bối là trong mê cung Vô Đoạn còn có Lục Giác Tinh Trận nữa?” Hai mắt La Chinh sáng lên.
Khôi phục về hình thái vốn có cũng giống như việc một người sắp chết chìm bò được lên bờ, đương nhiên hắn rất mong dùng hình thái bình thường để chiến đấu.
“Ừ” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu.
Trên thực tế bức tranh bất hủ thiết kế như thế là vì muốn dựng một con đường đi từ hỗn độn đến Bỉ Ngạn thật sự quá khó. Truyền tống từng sinh linh đi qua dưới trạng thái “vòng xoáy” kia, mặc dù đối với văn minh thần bí khó lường ấy thì vẫn có độ khó khá lớn, nhưng chắc vì cố chấp nên văn minh Khoảnh Khắc vẫn cố tình bố trí nơi thử thách ở trong lối đi này.
Thế là mỗi một sinh linh Bỉ Ngạn tiến vào trong lối đi chỉ đành gắng gượng bị đè ép thành một bức tranh.
Trạng thái bị ép dẹp như này đúng là không thể nào thể hiện thực lực được, mà ngay đến văn minh Khoảnh Khắc cũng khó có thể để sinh linh Bỉ Ngạn giữ nguyên hình thái vốn có suốt cả đoạn hành trình, cho nên cuối cùng mới có phương pháp dung hòa này, cũng chính là Lục Giác Tinh Trận.
Sau khi vào trong mê cung một khoảng thì xuất hiện nhánh mở rộng đầu tiên. Các sinh linh Bỉ Ngạn chỉ suy ngẫm một chút đã chọn ngay bên trái hoặc bên phải.
Trước đây La Chinh đã hiểu rõ một điều, đó là chọn con đường nào trong mê cung cũng không quan trọng, chỉ cần đủ thực lực thì đường nào cũng sẽ dẫn thẳng đến điểm cuối cùng!
Nói thì nói vậy, nhưng thú trong tranh mà người đi phải đối mặt ở mỗi nhánh đường là khác nhau. Một vài chủng tộc Bỉ Ngạn đã tổng kết ra được quy luật nên đương nhiên sẽ có lựa chọn của riêng mình.
Về phần La Chinh, hai mắt hắn tối thui.
“La Chinh huynh, nên chọn bên trái hay bên phải đây?” Phi Dục dừng bước lại và hỏi.
“Cái này… Trái hay phải có gì khác nhau à?”
La Chinh hi vọng Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa ra đề nghị, nhưng theo Nguyên Thủy Thiên Tôn nói thì thú trong tranh được sắp xếp trong mê cung Vô Đoạn là không cố định. Đã qua một thời gian khá dài rồi, sự thay đổi có lẽ sẽ rất lớn.
“Đương nhiên là khác rồi” Phi Dục nói: “Căn cứ vào tình hình của mười lần bức tranh bất hủ mở ra gần đây nhất thì phía bên phải rất dễ gặp phải mấy thứ phiền phức như sinh linh Tai Ách hay Ám Khuy Quái… Bên trái an toàn hơn nhiều!”
“Vậy tại sao họ còn chọn bên phải?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
Khoái Kiếm bên cạnh tỏ vẻ như thể đã nhìn mãi thành quen: “Tình báo mà mỗi một tộc thu thập được là khác nhau. Có lẽ đối với họ thì đi phía bên phải sẽ dễ hơn”
“Đây là lần đầu tiên La Chinh huynh vào mê cung Vô Đoạn, có thể đi theo cùng bọn ta” Phi Dục mời mọc.
Mặc dù Phi Dục chưa được thấy La Chinh ra tay lần nào, nhưng hắn được những hai đại tộc mời thì chắc chắn là có điểm mạnh.
“Được”
La Chinh không từ chối. Mặc dù có Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ đường, nhưng dù gì trong bức tranh bất hủ cũng có chiều hướng hay thay đổi, huống chi bản thân hắn cũng không có ác cảm gì với tộc Tam Mục.
Bọn họ đi thật nhanh theo hướng đi bên trái, sau đó có xuất hiện vài lối rẽ nữa. Mỗi một lần lối rẽ xuất hiện, các sinh linh Bỉ Ngạn lại được chia nhỏ ra một phần, sau bốn lần thì trên con đường mà họ đi chỉ còn lại đúng ba người bọn họ. Mà đúng lúc này, hai nét nhỏ uốn lượn như gợn sóng vẽ nên đường cong gấp khúc trong mê cung. Ở hai bên nét nhỏ là từng đồ vật hình tròn bám dài trên vách tường, không biết là thứ gì.
“La Chinh huynh, đã vào trong đường này rồi thì phải đi thật nhanh. Mấy thứ bám trên tường là một loại đỉa độc, nếu bị chúng bám phải thì phiền lắm” Phi Dục dặn dò.
Điểm nguy hiểm của con đường này chính là đám đỉa độc đó, chỉ cần vượt qua đoạn này thì đoạn tiếp theo sẽ dễ đi hơn một chút.
“Ừ biết rồi” La Chinh gật gật đầu.
Ba người chuẩn bị một lúc tại giao lộ rồi đột nhiên lao đi thật nhanh trên con đường quanh co này.
La Chinh đổi sang cách di chuyển khác, tốc độ không hề thua kém Phi Dục và Khoái Kiếm. Ba người bọn họ tựa như đang bơi giữa dòng sông, lao vụt về phía trên.
Mà ngay sau khi họ chui vào con đường quanh co ấy, đồ vật hình tròn ở hai bên lối đi lập tức vỡ tan, từng con côn trùng to bằng cánh tay chui ra từ trong đó. Đám côn trùng này dường như có hai cánh, cứ thế đập cánh thật nhanh lao thẳng đến chỗ họ.
Hóa ra thứ hình tròn kia là trứng, mà trong trứng thì chứa đám côn trùng đáng ghét này…
Lúc La Chinh theo sát ở phía sau, hắn cũng không quên quan sát loại thú trong tranh này.
“La Chinh huynh đi gần bọn ta hơn chút nữa đi. Đừng ra tay với đỉa độc, chúng gần như giết mãi không hết!” Phi Dục xông lên đi đầu còn không quên nhắc nhở La Chinh.
Bản thân đỉa độc không phải là quá mạnh nhưng số lượng thì rất nhiều, độc tính lại cực mạnh, cho nên đa số sinh linh Bỉ Ngạn không muốn chọn con đường này.
Nhưng vào lúc này, Khoái Kiếm bỗng khiếp sợ nói: “Phi Dục, mấy cái trứng ở hai bên phía trước có vấn đề!”
Phi Dục ngước mắt nhìn sang, vẻ mặt cũng bỗng nhiên biến đổi.
Đám trứng tròn vo trên vách tường hai bên ở đằng trước có lớp vỏ màu đen nhạt.
Số trứng màu trắng thì là đỉa độc bình thường, còn đỉa độc có lớp vỏ màu đen bên ngoài thì được gọi là đỉa độc hàn, thực lực của chúng mạnh hơn hẳn đỉa độc bình thường.
Thật ra trong lối đi này vẫn luôn có đỉa độc hàn, chẳng qua chỉ có một, hai con ở tận cuối con đường mà thôi.
Mặc dù đỉa độc hàn khó đối phó nhưng chỉ cần chạy nhanh thì cũng chẳng có vấn đề gì quá lớn.
Tuy nhiên bây giờ họ mới chỉ đi được gần nửa con đường mà đã chạm phải quá nhiều đỉa độc hàn như thế, điều này khiến Phi Dục rất bất ngờ.
“Bây giờ chỉ có thể tiến lên!” Phi Dục khẽ cắn môi nói.
Đằng sau bọn họ, đám đỉa độc đang đập cánh kia như che trời lấp đất, gần như đã lấp kín hết đường lui nên muốn lui lại là điều không thể. Bây giờ ngoại trừ cắn răng lao ra khỏi đây thì họ không còn cách nào khác.
Lúc đám trứng đen kia vỡ ra, một luồng khí lạnh cũng tản ra ngoài.
Mấy người La Chinh, Phi Dục bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít, từ đám trứng hai bên tường đã có từng con đỉa độc hàn màu đen bay ra và bao vây tới.
Phi Dục cùng Khoái Kiếm đi ở đằng trước, thân thể đột nhiên duỗi dài ra né tránh đám đỉa độc hàn này. Còn La Chinh đi ở sau cùng thì bị đám đỉa độc hàn chặn lại đường đi.
Khi thấy mình không thể nào xông qua được, La Chinh lại quan tâm đến một vấn đề khác. Mặc dù hình thái của mình thay đổi nhưng thể chất chắc vẫn như cũ chứ nhỉ?