Tà Thần bị giới hạn bởi tu vi của chính mình, nên mặc dù hắn ta đã xem qua những thần đạo kia nhưng mỗi một môn chỉ có thể hiểu được hai ba phần trong đó. Đây chính là lý do vì sao chân thần cấp thấp chỉ có thể lĩnh ngộ hai cấp độ đầu tiên của thần đạoHiện tại La Chinh đã đột phá bước vào đại viên mãn, tu vi của Tà Thần cũng theo đó mà đột phá, đương nhiên cũng có thể lĩnh ngộ càng nhiều hơn.
Vẻ mặt La Chinh cũng đầy vui mừng. Hắn đã thu được rất nhiều thứ từ trong Bát Quái Lục của Phục Hy, nếu không có lẽ phải mất một thời gian khá lâu mới đột phá đại viên mãn được.
Quan trọng nhất là đại viên mãn của La Chinh khác với đại viên mãn của những người khác.
Bởi vì có xích Vô Lượng, hắn gần như thu nạp tất cả các thần đạo mà mình nhìn thấy, mà một khi thu hạp thì có thể hoàn toàn sở hữu nó!
Trước đây hắn cũng bị giới hạn bởi tu vi của bản thân. Còn bây giờ, khi đã bước vào đại viên mãn, hắn cũng có thể thi triển cảnh giới Viên Mãn của các thần đạo khác!
Sau khi vầng sáng do thần cách phát ra dần dần tiêu tán, thần cách bắt đầu chậm rãi chuyển động. Thế giới trong cơ thể La Chinh cũng theo đó mà nhanh chóng mở rộng.
Có nhiều đại lục nổi lên trên mặt biển hơn, diện tích của biển Hỗn Độn rộng ra gấp mười lần, những Phạn văn quấn quanh thế giới bên trong cơ thể La Chinh cũng kéo dài ra…
…
Không lâu sau, La Chinh từ từ mở mắt.
Hắn ngồi xếp bằng, tay khẽ duỗi ra, một thanh trường kiếm tức khắc xuất hiện trong tay hắn!
Đương nhiên La Chinh sẽ không lấy Thừa Ảnh kiếm ra trước mặt Phục Hy, mặc dù hiện tại người này không có lòng thù địch, hơn nữa còn giúp mình đột phá, nhưng La Chinh vẫn không quá tin tưởng hắn ta.
“Vù…”
Trường kiếm khẽ rung lên, một luồng kiếm ý chậm rãi lượn lờ quanh mũi kiếm. Bản thân La Chinh cũng chìm vào trạng thái Hư Vô Quy Nhất, một luồng năng lượng đáng sợ sinh ra từ thanh kiếm của hắn!
Ngay khi hắn định chém ra một kiếm giữa không trung thì một ngón tay đã đặt lên thân kiếm.
Ngón tay của người nọ tựa như một cái hố đen, vừa mới chạm vào đã khiến mọi uy thế vừa sinh ra lập tức biến mất sạch sẽ…
“Đừng chém vỡ ngọn núi của ta” Phục Hy thản nhiên nói.
La Chinh vốn định thử kiếm nhằm phán đoán xem thần đạo Đoạn Tình đại viên mãn uy lực cỡ nào nhưng lại bị Phục Hy ngăn cản, song hắn cũng chỉ mỉm cười một cái.
Hắn đứng dậy, quay ngược thanh kiếm về, sau đó hơi khom người với Phục Hy: “Đa tạ tiền bối trợ giúp, vãn bối La Chinh vô cùng cảm kích”
Phục Hy chỉ tỏ vẻ hờ hững không hứng thú. Hắn ta phẩy tay vài cái rồi dựa trên bia mộ nhắm hai mắt lại.
La Chinh cũng không định ở đây lâu, cảm ơn xong thì tự động rời đi.
Đợi hắn khuất dạng rồi, Phục Hy mới mở mắt ra nhìn chằm chằm vào bóng dáng La Chinh, thì thầm: “Kế thừa ba nghìn thần đạo của Xi Vưu và còn mở ra Thiên Phạm vực… Bây giờ lại bất ngờ được cổ thần Hỗn Độn chọn trúng, không biết tên Xi Vưu kia mà biết được sẽ có cảm tưởng gì…”
Với ánh mắt của Phục Hy, chỉ liếc nhìn một cái là đã nhận ra rất nhiều đầu mối, chẳng qua hắn ta cũng không có hứng thú đi gặng hỏi tường tận, với lại chắc hẳn thằng nhóc này cũng sẽ không nói.
Đương nhiên hắn ta đã nhìn ra lai lịch của La Chinh, đối với tộc Lê thì thằng nhóc này là một nhân vật rất quan trọng…
Dù sao, ngay cả các gia tộc lớn ở thế giới mẹ cũng có rất ít người có thể mở ra Thiên Phạm vực.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
La Chinh vượt qua ngọn đồi, sau đó trở về tế đàn Bình Đẳng.
Những người bị lưu đày đều tụ tập ở đây chờ đợi hắn.
“La Chinh!”
Thấy hình bóng hắn lướt gió bay tới đây, ánh mắt lão Kim, Phù Nhị và mọi người đều sáng bừng lên.
“Tên kia không làm khó dễ ngươi chứ?” Lão Kim ân cần hỏi han.
Điều khiến bọn họ lo lắng nhất chính là sự an toàn của La Chinh, chỉ cần hắn ổn thì mọi việc đều ổn!
Có điều, như đã nói từ trước, nếu La Chinh xảy ra chuyện gì bất trắc thì bọn họ cũng không có thể làm gì được Phục Hy…
“Ngươi tăng cấp lên đại viên mãn rồi?” Ánh mắt Phù Nhị sáng rực.
La Chinh tươi cười gật đầu: “Nhờ hết vào sự giúp đỡ của Phục Hy đại nhân!”
Nếu không có Bát Quái Lục, La Chinh còn phải từ từ tìm tòi về thần đạo Đoạn Tình, khó mà nói được chừng nào hắn mới bước vào đại viên mãn.
“Chúc mừng ngươi, La Chinh, để Phù Sơ dẫn ngươi đi chặt đứt dây xích nguyền rủa đi” Minh Vi đứng cách đó không xa cười tủm tỉm nói với hắn.
Vừa dứt lời, Phù Sơ đã cầm một thanh đoản kiếm bước ra…
Sau khi dây xích nguyền rủa của La Chinh bị chặt đứt, toàn bộ những người may mắn bước vào không gian này đều sẽ được giải phóng.
Nhưng, ngoại trừ bọn họ còn có một số lượng hoang thần khổng lồ đang ở bên ngoài thế giới này.
Đây là một công trình vô cùng vĩ đại, chặt đứt dây xích nguyền rủa của hàng trăm nghìn người cần tốn không ít thời gian. Nhưng họ đều là đời sau của những người bị lưu đày, trong cơ thể của bọn họ đang chảy huyết mạch của những người bị lưu đày, đương nhiên không ai muốn để họ ở lại nơi này…
Vì vậy, La Chinh và mọi người lên đường trở về cốt tháp, mỗi một đại tộc cử ra hai người bị lưu đày ở lại giúp Phù Sơ chặt đứt từng dây xích nguyền rủa một.
Mấy ngày sau, dưới cốt tháp Xi Linh, vài người bị lưu đày của tộc Hỏa Dung đến đây nói lời từ biệt.
Bọn họ thu nạp hơn mười nghìn hoang thần trong tộc vào thế giới bên trong cơ thể, sau đó lập tức bay lên khoảng không xa xôi.
Hỗn độn rộng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng. Ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh muốn trở về thế giới mẹ cũng phải đi qua một chặng đường dài gian nan.
Thế nhưng, tất cả những người bị lưu đày đều háo hức về nhà, chỉ mong sớm ngày khởi hành!
Sau tộc Hỏa Dung là tộc Tinh Lộc, rồi sau đó là tộc Huyền Tẫn…
Không phải tất cả các hoang thần đều lựa chọn rời đi. Một vài hoang thần sinh ra tại thế giới này, lớn lên ở thế giới này nên không muốn rời đi theo những người bị lưu đày trong tộc.
Họ biết rõ, một khi mất đi sự che chở của những người bị lưu đày thì sau này e là khó sống yên ổn được như trước, nhưng bọn họ vẫn cố chấp lựa chọn ở lại!
Những người bị lưu đày cũng không gò ép họ mà chỉ có thể mặc kệ họ.
Một tháng sau…
“Xoạt!”
Một đường ánh kiếm dài đến mười nghìn mét bắn ra từ kiếm Thừa Ảnh.
Trong khoảnh khắc khi ánh kiếm xuất hiện, uy thế đã bao trùm phạm vi mấy trăm dặm xung quanh…
Trong ánh kiếm này ẩn chứa uy lực quyết liệt, tựa như có thể chặt đứt hết thảy mọi thứ trong trời đất.
“Xoẹt!”
Ánh kiếm ấy dùng tốc độ cực nhanh chém vào mặt sau của cốt tháp Xi Linh.
Mặc dù mũi kiếm vô cùng sắc bén nhưng vẫn không thể để lại chút dấu vết nào trên cốt tháp…
Có điều, La Chinh vẫn cảm thấy khá hài lòng với nhát kiếm này.
“Sau khi thần đạo Đoạn Tình tiến vào đại viên mãn, uy lực của kiếm này còn mạnh hơn gấp năm lần so với kiếm Dung Đạo trước đây… Như vậy, có lẽ uy lực của kiếm Dung Đạo sẽ còn tăng nhiều hơn nữa, tiếc thay lúc này mình không thể nào thi triển…”
Sau khi tu vi của La Chinh tăng cao, hắn còn phải dung hợp năng lượng một lần nữa.
Bởi vì năng lượng được dung hợp lúc trước không phải viên mãn, dù sao khi đó hắn vẫn chưa thể sử dụng thần thông cấp viên mãn của thần đạo khác.
Suốt một tháng qua, La Chinh không ngừng luyện tập Đạo Pháp Tự Nhiên, đồng thời cũng sử dụng chân ý đạo pháp tự nhiên để dung hợp thần đạo một lần nữa.
Tuy nhiên, muốn dung hợp những thần thông cấp viên mãn này cùng nhau đương nhiên khó hơn rất nhiều, phải tốn một khoảng thời gian nhất định mới có thể dung hợp hoàn toàn với nhau…
Đúng lúc này, La Chinh chợt thấy đằng xa lóe lên mấy tia sáng. Chúng tiến từ xa tới gần với tốc độ cực kỳ nhanh, mà tia sáng dẫn đầu còn mang theo một vầng sáng đầy màu sắc.
Ánh mắt La Chinh sáng rực, tộc Nữ Oa cũng đã chuẩn bị xong…
Minh Vi đã đồng ý sẽ đồng hành cùng nhóm người lão Kim và mình trở về Thần vực để giúp đỡ, cuối cùng đã đến lúc lên đường rồi.