Nghe thấy giọng nói này, Đông Phương Dương quay đầu lại, mỉm cười nhìn chằm chằm La Chinh hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”Làm sao Đông Phương Dương lại có thể xem trọng một vị thần cấp thấp được?
Hắn đã đi vào cấm địa vô số lần, có lần nào hắn không lấy đi tính mạng của đệ tử nhà quyền thế?
Cho dù là một số đệ tử của Thánh Hoàng, thậm chí là truyền nhân của Thánh Hoàng thì hắn cũng giết như thường. Chẳng phải những nhà quyền thế kia còn chẳng dám hó hé gì đó sao?
Thế nên Đông Phương Dương cảm thấy lấy những đồng Thần vũ tệ này của La Chinh là chuyện đương nhiên.
Dựa vào thực lực của hắn cũng có thể thoải mái giết chết những con bọ cạp Độc Lang này, thậm chí hiệu suất còn cao hơn La Chinh.
Nhưng gã cảm thấy, La Chinh vốn không có tư cách giết bọ cạp Độc Lang!
Những vị thần cấp thấp kia đều núp dưới tượng nữ thần, cẩn thận săn bắt bọ cạp Độc Lang từng li từng tí. Mà thần cấp trung thì cũng chỉ ra xa tượng nữ thần một khoảng. Chỉ có thần cấp cao mới không e dè gì, trắng trợn chui vào trong bầy bọ cạp Độc Lang mà bắt giết, vì vậy thần cấp cao cũng lấy được nhiều Thần vũ tệ nhất.
Tên nhóc này dựa vào cái gì mà được hưởng đãi ngộ như thần cấp cao?
Đông Phương Dương cũng không phải thần cấp cao, nhưng thực lực của hắn hoàn toàn có thể đứng cùng vị trí với thần cấp cao. Trong đấu trường của các vị thần, hắn có thể thắng bảy trận liên tiếp trước những vị thần cấp cao có thể bay và độn thổ. Đây chính là minh chứng tốt nhất.
Các thần cấp cao khác thấy La Chinh như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không vui.
Dù sao tốc độ thu thập bầy bọ cạp Độc Lang của La Chinh cũng không chậm, như vậy đã lấy mất một phần Thần vũ tệ của bọn họ.
Nhưng La Chinh dựa vào chính khả năng và lòng can đảm của mình, nên bọn họ cũng không tiện nói gì.
Hành vi của Đông Phương Dương lại có chút trắng trợn, trực tiếp cướp đi tất cả Thần vũ tệ của La Chinh. Nếu La Chinh phản kháng, tất nhiên hắn sẽ ra tay dạy dỗ.
Hắn cũng không ngờ, từ đầu tới cuối La Chinh đều không nói một câu, thành thật làm vật lót đường cho Đông Phương Dương hắn. Nhưng cuối cùng, La Chinh cũng lên tiếng.
“Ngươi lấy hết Thần vũ tệ của ta mà lại định cứ thế rời đi?” La Chinh hỏi lại.
Khóe miệng Đông Phương Dương hơi nhếch lên, khẽ cười nói: “Buồn cười. Ta nói rồi, những con bọ cạp Độc Lang mà ngươi giết chết kia cũng có một phần thuộc về ta. Ngươi giết bọ cạp Độc Lang thuộc về ta, ta còn chưa tìm ngươi gây sự, ngươi còn có gan tìm ta đòi Thần vũ tệ?”
Người của Đông Phương gia nổi tiếng hống hách. Rất nhiều tinh anh nhà quyền thế có mặt cũng im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn tình hình thế cuộc.
Chiến Minh cảm thấy chướng mắt. Hắn tiện tay giết đám bọ cạp Độc Lang lẻ tẻ, sau đó lớn tiếng nói: “Đông Phương Dương, thú dữ này chẳng thuộc về ai hết. Theo quy tắc, ai giết thì người đó được. Ngươi làm vậy chính là phá quy tắc!”
Trong quá trình giết chết bọ cạp Độc Lang, tất cả các vị thần đều rất kiềm chế, cũng không xảy ra tình trạng tranh đoạt.
Đông Phương Dương vẫn không nói gì, bỗng nhiên sau lưng Chiến Minh truyền tới tiếng cười: “Quy tắc? Nói quy tắc với Đông Phương gia ta? Không phải quá ngây thơ ư?”
Nghe thấy giọng nói kia, sắc mặt Chiến Minh cũng lạnh xuống, quay đầu nói: “Đông Phương Ninh, ngươi có ý gì?”
Người nói chính là thần cấp cao Đông Phương Ninh của Đông Phương gia. Người này tay dài chân dài, thân hình như cây gậy. Suốt dọc đường đi theo đội ngũ đều không nói một câu. Hiện tại lại mở miệng nói: “Lẽ nào, Chiến Minh ngươi thật sự coi mình là thủ lĩnh của bọn ta sao?”
Bởi vì Chiến Minh đã thành công dẫn dắt oán linh Thời Gian, sau đó cũng hướng dẫn mọi người đi về phía trước một cách rõ ràng nên hiện tại mọi người đều thực sự nghe theo sắp xếp của Chiến Minh. Nhưng chưa chắc những vị thần cấp cao kia đã coi trọng hắn.
“Chiến Minh ta chưa từng tự cho mình là thủ lĩnh gì hết, chẳng qua chỉ là thăm dò cấm địa biển Thời Gian, mọi người phối hợp đoàn kết với nhau, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút!” Chiến Minh lạnh lùng nói. Các vị thần khác, bao gồm không ít thần cấp cao nghe được lời hắn nói thì cũng thầm gật đầu. Ít nhất Chiến Minh cũng vô tư đóng góp một cái Tinh Môn, giữ lại một con đường lui cho mọi người.
Đông Phương Ninh hơi mỉm cười, nói: “Không phải ta nhằm vào ngươi, nhưng tốt hơn hết là ngươi không nên nhúng tay vào chuyện của Đông Phương gia ta. Hai tên kia muốn làm gì thì làm, ta cũng sẽ không ra tay!”
Câu nói này của Đông Phương Ninh lập tức tạo ra một giới hạn, chính là cảnh cáo Chiến Minh. Ngươi và ta đều là thần cấp cao, không nên nhúng tay vào mâu thuẫn giữa Đông Phương Dương và La Chinh.
Chiến Minh nhíu mày. Nếu Đông Phương Ninh đã nói như vậy, hắn thực sự không thể ra tay được thật. Điều này không có nghĩa là bởi hắn sợ Đông Phương Ninh, nhưng xuất hiện trong hoàn cảnh này, hai tên thần cấp cao đánh nhau cũng không phải là quyết định lý trí.
Chẳng qua La Chinh từng cứu mạng hắn, hắn lại biết phẩm tính của người Đông Phương gia. Người Đông Phương gia chỉ cần nói một lời không hợp đã muốn ra tay giết người. Hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Phương Dương giết chết La Chinh.
Hắn suy nghĩ một chút, đành khuyên La Chinh: “Người anh em, Đông Phương Dương cướp của ngươi bao nhiêu Thần vũ tệ? Ta bù lại cho ngươi!”
Vừa rồi Chiến Minh cũng lấy được không ít Thần vũ tệ, bồi thường cho La Chinh cũng không phải chuyện gì lớn. Hơn nữa, hắn vẫn còn cơ hội lấy được lượng lớn Thần vũ tệ nữa.
Hắn đã đưa ra biện pháp rất tốt, chắc hẳn La Chinh sẽ đồng ý.
“Cảm ơn”
La Chinh chắp tay mỉm cười với Chiến Minh nói: “Chiến Minh đại ca, ý tốt của huynh, ta chân thành ghi nhớ” Sau đó, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Đông Phương Dương tiếp tục nói: “Nhưng con chó này theo sau ta nhặt xương cũng cả nửa ngày đến nơi, đương nhiên ta phải lấy lại cả gốc lẫn lãi!”
Lời của La Chinh khiến Đông Phương Dương kinh ngạc ra mặt. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai dám chế giễu hắn như vậy. Hắn lập tức cười phá lên!
“Ngươi? Ha ha ha… Chắc chắn ngươi là võ giả ngoại tộc, nếu không chắc chắn ngươi sẽ không ngớ ngẩn như thế. Ngươi biết ta là ai không? Nếu như không biết thì để ta dạy ngươi…”
Đông Phương Dương còn đang nói, nhưng La Chinh không định cho hắn cơ hội nói tiếp.
Trong đôi mắt La Chinh lóe lên tia sáng sắc bén. Đột nhiên mũi chân đạp nhẹ trên mặt đất, một luồng sóng vô hình tỏa ra bên dưới. Hắn đã hóa thành một cơn gió lớn, lao thẳng đến trước mặt Đông Phương Dương: “Thứ duy nhất ta cần ngươi dạy, chính là làm sao để nói được những lời nhảm nhí này. Nhưng ta, lại không muốn học”
“Vèo!”
Tốc độ đột phá của La Chinh vốn đã rất kỳ lạ, từ bất động đến cực điểm chỉ cần thời gian rất ngắn.
Hơn nữa, vừa rồi hắn còn đánh bất ngờ trong lúc Đông Phương Dương vốn không nghĩ La Chinh sẽ ra tay. Chỉ trong nháy mắt La Chinh đã tới gần, đập một khuỷu tay đến trước mặt Đông Phương Dương!
“Ầm!”
Cú va chạm quá mạnh, sức mạnh vượt xa tưởng tượng của Đông Phương Dương.
Sức mạnh thật lớn đổ vào trong cơ thể Đông Phương Dương. Hai mắt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào La Chinh, thân thể không ngừng lùi về sau, trực tiếp lăn xuống dưới, đập mạnh xuống đất.
Đông Phương Dương đã thấy La Chinh ra tay mấy lần, cũng biết sức mạnh của La Chinh không giống người thường, hơn nữa còn tu luyện thần đạo Huyền Lôi và thần đạo Ngũ Hành.
Trong mắt Đông Phương Dương, căn cơ như vậy cũng coi như xuất sắc, nhưng chỉ là xuất sắc mà thôi.
Mà Đông Phương Dương hắn là thiên tài cỡ nào?
Từ cổ chí kim, có được mấy vị thần cấp trung có thể tham gia đấu vượt cấp với các vị thần cấp cao?
Tu vi của Đông Phương Dương hắn còn chưa đột phá thần cấp trung, nhưng đã có sức chiến đấu của thần cấp cao rồi.
“Ngươi dám đánh lén ta…” Đông Phương Dương tức giận gầm lên. Hắn lật người đứng dậy, bên ngoài cơ thể hiện ra một lớp ánh sáng màu vàng đất dày nặng, đó chính là đạo uẩn tỏa ra từ thần đạo Hậu Thổ.
Hắn vừa đứng vững đã nhìn thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái. La Chinh lại đến gần hắn, đánh ra một quyền vào đỉnh đầu Đông Phương Dương từ trên cao.
Mặc dù cú đấm của La Chinh rất mạnh, nhưng khả năng phòng thủ của thần đạo Hậu Thổ thật đáng kinh ngạc. Sức mạnh của La Chinh bị khuếch tán theo vầng ánh sáng xuất hiện quanh người Đông Phương Dương, lập tức lan xuống mặt đất dưới chân hắn.
“Ầm ầm ầm…”
Toàn bộ mặt đất xung quanh Đông Phương Dương đều rạn nứt…
Phần mặt đất dưới hẻm núi đều không ngừng chấn động.
Sức mạnh La Chinh đánh ra đã bị mặt đất hấp thụ…
Sức mạnh này tương tự như “chuyển dời sức mạnh” của La Chinh khi còn ở trong vũ trụ. Chỉ cần dựa vào mặt đất, Đông Phương Dương sẽ có lực phòng thủ rất lớn. Đây cũng là đặc điểm của thần đạo Hậu Thổ!
“Chẳng qua là cậy mạnh thôi. Ha ha ha ha, thực sự không đáng để tâm” Đông Phương Dương cười nói.
Mặt La Chinh không biến sắc, trong đôi mắt hắn lập tức lóe ra tia sáng đỏ như máu, một luồng sát ý mãnh liệt tỏa ra từ trên người hắn!
“Thần đạo Sát?”
Mục Ngưng tiến lên hai bước, vội vàng nhìn chằm chằm La Chinh. Trong đôi mắt sắc bén mà mê người dường như lại có vẻ mong đợi. Nếu tên kia thật sự sử dụng thần đạo Sát thì trăm phần trăm hắn chính là kẻ giấu tên.
Lúc này, La Chinh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Phá Huyết Hoang Giảo!”
Bỗng nhiên một con rắn màu máu thoát ra từ trong tay La Chinh. Con rắn màu máu này phớt lờ đạo uẩn của thần đạo Hậu Thổ bên người Đông Phương Dương, trực tiếp cắn lên cổ hắn một vết nhỏ.
Đông Phương Dương còn chưa kịp phản ứng, La Chinh lại đánh ra một quyền!
“Đùng!”
Tiếng trầm vang lên, Đông Phương Dương trực tiếp bị đánh bay xa ba trăm trượng.
Được thần đạo Hậu Thổ bảo vệ, cú đấm này vẫn không thế khiến Đông Phương Dương bị thương.
Nhưng máu từ trên cổ Đông Phương Dương không ngừng tuôn ra. Vết máu kéo dài đến ba trăm trượng từ trong hẻm núi, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.