am Cao Hàn nhảy dựng lên, bàn tay rung mạnh một cái, từ phần mu bàn tay tới cánh tay xuất hiện từng vết rạn“Phập!”
Máu bắn từ trong vết rạn ra, biến thành một đám sương máu. Cam Cao Hàn khẽ phất tay trong đám sương máu kia một cái, một thanh trường kiếm đã được ngưng kết ở trong đó.
“Kiếm Thần Khấu!”
Sau khi Cam Cao Hàn rút trường kiếm ra, bên cạnh lại chấn động một lần nữa. Một đám sương máu nữa lại xuất hiện. Ông đưa tay kéo một cái, thanh kiếm thứ hai cũng được ngưng kết trong đám sương máu này.
“Kiếm Vạn Tàn!”
“Kiếm Hạc Quy!”
Cánh tay của ông bắn ra một đám sương máu, một thanh trường kiếm nữa lại được hình thành. Cuối cùng có tới mười mấy thanh trường kiếm lơ lửng quanh người Cam Cao Hàn.
“Hợp!”
Cam Cao Hàn hét lên một chữ, tất cả các trường kiếm lập tức chồng lên nhau, khí tức của trường kiếm cũng trở nên hùng hậu hơn.
“Vẫn Ma Thủ!”
Lúc này, Cam Cao Hàn lại lấy một tín vật Bỉ Ngạn khác ra. Đó chính là một cánh tay quỷ đen sì, làn da của cánh tay này cực kỳ thô ráp, móng tay thì nhọn hoắt. Sau khi cánh tay quỷ này được gọi ra, nó giống như một cái bao tay, thay thế tay của Cam Cao Hàn.
Ông đưa tay ra bắt lấy thanh kiếm này, thân thể lóe lên một cái biến mất tại chỗ.
“Vèo!”
Chỉ một khắc sau, Cam Cao Hàn xuất hiện ở sau lưng Đế Tuấn. Ông vung trường kiếm lên, thân kiếm vẩy ra một vệt máu bắn thẳng về phía Đế Tuấn.
“Soạt!”
Cánh tay quỷ kia là tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm, sức mạnh mà nó thả ra có thần quân lực cực lớn. Cam Cao Hàn dùng máu tươi để đúc kiếm, giúp tăng thêm uy lực cho nhát chém này.
Nhưng nhát kiếm này vừa được chém ra thì khóe miệng Đế Tuấn cũng hơi nhếch lên. Tay ông ta nhanh như chớp chộp vào một ngón tay của cánh tay quỷ. Sau đó, Đế Tuấn đột nhiên hất lên một cái khiến Cam Cao Hàn lộn một vòng trên không trung.
“Rầm!”
Đế Tuấn lại đạp xuống một phát, toàn thân Cam Cao Hàn bắn mạnh từ trên cao xuống rồi nặng nề rơi xuống nơi cách La Chinh không xa. Cam Cao Hàn đã hao phí rất nhiều máu tươi, bị nện xuống như vậy suýt nữa đã làm thân thể ông vỡ ra thành từng mảnh. Nhưng những vết thương trên người lại không chảy quá nhiều máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Ta… Đã cố hết sức rồi…”
Trong đầu Cam Cao Hàn xuất hiện một ý nghĩ. Nếu nói ông còn một chút thực lực chưa dùng thì đó chính là thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn. Nhưng trên đời này, rất nhiều người cực kỳ kiêng kị việc thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn. Dù ông không dùng phần thực lực còn lại này, chắc Đông Hoàng cũng sẽ không trách ông đâu nhỉ?
Lúc Cam Cao Hàn nằm bẹp trên mặt đất chờ Đế Tuấn tới giết mình, ông nghiêng mặt nhìn về phía La Chinh. Lúc hai mắt ông nhìn về phía đó, trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông thấy Đông Hoàng mở hai mắt ra, hơn nữa còn đứng dậy…
Đông Hoàng tỉnh lại rồi ư?
Khi Cam Cao Hàn nhìn về phía đó, Đế Tuấn ở trên không trung cũng nhìn xuống dưới với ánh mắt như vậy. Trên khuôn mặt được người đời xưng tụng là tuyệt đẹp kia tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tại sao lại như vậy…
“Có người đoạt xá Đông Hoàng…”
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Đế Tuấn. Đông Hoàng Thái Nhất bị bọn họ nhốt trong Bỉ Ngạn, vốn không thể trở về được!
Trong mắt Đế Tuấn tản ra vẻ tức giận. Ông ta và Đông Hoàng Thái Nhất từng thân như huynh đệ, dù có giết chết Đông Hoàng thì ông ta cũng không cho phép kẻ khác đoạt xá Đông Hoàng. Đối với Đông Hoàng thì đó là một kiểu sỉ nhục!
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đế Tuấn hỏi với giọng lạnh băng.
Đông Hoàng Thái Nhất ngước đầu lên nhìn Đế Tuấn đang lơ lửng trên bầu trời, trên khuôn mặt như ngọc lộ ra nụ cười tự tin: “Ta chính là ta. Ta là Đông Hoàng Thái Nhất, chủ của Tinh Thần Kiếm Vực”
Đế Tuấn nghe như vậy thì hơi giật mình. Qua nét mặt của Đông Hoàng Thái Nhất thì ông dường như ông hề nói dối. Nhưng chủ của Tinh Thần Kiếm Vực là cái quái gì?
Ngay cả La Chinh cũng trợn tròn mắt. Nếu có thể dùng tên tuổi của Đông Hoàng để dọa Đế Tuấn rời đi thì đó là kết quả tốt nhất. Ngài nói tới chủ của Tinh Thần Kiếm Vực làm quái gì?
Đương nhiên La Chinh không biết rằng Đông Hoàng Thái Nhất thu được thân thể này thì vô cùng kích động, trái tim đang run rẩy. Rất nhiều năm rồi ông chưa từng tới Hỗn Độn. Đã hàng nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn rồi…
Hôm nay, Đông Hoàng Thái Nhất lại có được cơ hội này. Ông vốn không sợ chiến, trái lại còn muốn có một trận chiến. Nếu Đế Tuấn chạy mất thật thì ông thật sự muốn khóc.
Sắc mặt Đế Tuấn hoàn toàn trầm xuống. Ông ta đã nhận định rằng Đông Hoàng Thái Nhất bị đoạt xá. Nhưng với tính cách của mình, ông ta sẽ không tranh chấp một cách vô vị với Đông Hoàng. Đế Tuấn đưa tay ra bóp một cái, khối lập phương màu lam kia bắt đầu co vào.
Khối lập phương màu lam này co vào đủ để ép người bên trong đó thành thịt vụn…
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn không gian đang dần dần co lại, mắt ông hơi híp lại, trên mặt lộ ra ý cười. Ông duỗi hai ngón tay ra, khẽ vạch một cái vào không gian.
“Xoẹt!”
Trên không gian xuất hiện hai vết cắt. Khi vết cắt xuất hiện, không gian lập tức vỡ nát.
“Phép xây dựng không gian hoàn mỹ? Mánh khóe nho nhỏ này mà cũng đòi lấy ra nhốt người à? Ha ha…” Đông Hoàng Thái Nhất khẽ nhún mũi chân một cái, bay thẳng lên cao.
Ánh mắt của Đế Tuấn ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Nhìn dáng vẻ của Đông Hoàng thì dường như ông hiểu rất rõ thần thông không gian của ông ta.
Sau khi bay thẳng lên trời, Đông Hoàng Thái Nhất đánh giá xung quanh một lượt. Hiện tại, thế giới này hoàn toàn khác với Hỗn Độn số bảy mươi bảy. Hỗn Độn số bảy mươi bảy tràn ngập vực Tinh Thần to nhỏ khác nhau, nhưng nơi này lại là vô số châu lớn vô biên vô tận.
Sau khi thu hồi tầm mắt, ông nhìn kiếm Tử Hồng trong tay.
“Vù!”
Đông Hoàng Thái Nhất khẽ lắc kiếm Tử Hồng một cái, một âm thanh du dương vang lên. Ông dùng tiếng của kiếm để diễn tấu ra một tràng âm thanh kỳ lạ. Lúc đầu, âm thanh này vô cùng du dương uyển chuyển, cực kỳ êm tai. Nhưng âm thanh càng lúc càng cao thì khiến người ta cảm thấy trong lòng rất phiền não.
Đế Tuấn nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Nhất, ông ta muốn xem rốt cuộc kẻ giả mạo này muốn làm trò gì. Vì thế Đế Tuấn nghe rất chăm chú. Ai ngờ Đông Hoàng đột nhiên duỗi ngón tay ra, gảy trên kiếm Tử Hồng một cái.
“Keng!”
Lúc âm thanh quay ngược trở lại, Đế Tuấn cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ ra. Trong một thoáng, ý thức của ông ta cũng trở nên hốt hoảng.
“Vèo!”
Đông Hoàng Thái Nhất thừa cơ hội đâm thẳng một cái về phía Đế Tuấn. Lúc ý thức của Đế Tuấn khôi phục thì trường kiếm đã cách ngực ông ta rất gần. Mặt Đế Tuấn biến sắc, toàn thân biến thành vô số khối lập phương nhỏ rồi biến mất trong nháy mắt, như vậy mới miễn cưỡng tránh được nhát kiếm này.
Đế Tuấn xuất hiện cách đó không xa, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Nhất với ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi học được chút tài mọn này ở đâu vậy?”
Đông Hoàng Thái Nhất nắm chặt kiếm Tử Hồng, cười nhạt nói: “Có người suýt chút nữa chết vì chút tài mọn này đó…”
Hiện tại, không chỉ Đế Tuấn xác nhận đây không phải bản thân Đông Hoàng, ngay cả Cam Cao Hàn đang nằm bò trên mặt đất không dậy nổi hay đám người Ninh Hư Viễn cũng hiểu người này không phải Đông Hoàng!
Dù sao sau khi sáng lập Thái Nhất Cung, Đông Hoàng cũng cho rằng bản thân theo kiếm đạo chính tông trong thiên hạ. Ông làm việc vô cùng chính trực, không bao giờ tu tập loại thủ đoạn này. Về phần vì sao người này đoạt xá Đông Hoàng một cách nhẹ nhõm như vậy thì bọn họ không nghĩ ra được…
Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn không thèm để ý tới ánh mắt của người khác. Ông vất vả lắm mới giành được tự do, chỉ muốn thử thi triển một lần những thứ mà bản thân suy diễn nhiều năm qua, suy cho cùng thì hoàn cảnh tại Bỉ Ngạn và Hỗn Độn cũng khác biệt rất lớn.