Sau lưng La Yên có sáu cô gái tộc Nữ Oa bước ra, người trước kẻ sau đan xen, đối mặt với mấy người bên tộc Hữu Hùng và Thần Nông ThịLớp vảy trên phần thân rắn của sáu cô gái tộc Nữ Oa này lóe lên tia sáng vàng sậm, trên dung mạo tinh xảo thấp thoáng lộ ra vẻ cảnh giác.
Vị trí mà các nàng đứng cũng ẩn chứa huyền cơ, giống như đang bày ra “Lục Tình Xà Ảnh Trận”. Các nàng cũng chính là Xà Ảnh Lục Tử của Lê Sơn thế hệ này.
Xà Ảnh Lục Tử của Lê Sơn vô cùng nổi tiếng trong thế giới mẹ. Cứ mỗi một thời đại, tộc Nữ Oa lại tuyển chọn ra thiên tài kiệt xuất nhất trong tộc và huấn luyện thành một trong Xà Ảnh Lục Tử.
Lần này tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, Xà Ảnh Lục Tử không những phải tự mình đạt đến Hồn Nguyên cảnh mà còn một nhiệm vụ nữa là bảo vệ La Yên. Thật ra thực lực của La Yên không hề thua kém các thiên tài trong thế lực siêu cấp, nhưng vì Lê Sơn quá coi trọng nàng nên không cho phép bất cứ sơ suất nào xảy ra.
Sau khi La Yên tụ họp với ca ca, nàng bỗng quay đầu lại, trên gương mặt vốn đang tràn ngập ý cười liền phủ lên một lớp sương lạnh. Hàng lông mày dài nhỏ khẽ nhíu lại, dung nhan toát lên vẻ không giận tự uy.
“Các ngươi dám ra tay với ca ca ta?” La Yên nhìn chằm chằm Địch An, chất vấn.
Địch An hừ lạnh: “Thì sao? Lê Sơn cũng muốn nhúng tay vào?”
Tất nhiên việc Lê Sơn gia nhập khiến người của bốn tộc phe Hữu Hùng, Thần Nông cảnh giác hơn đôi chút, nhưng vẫn chẳng đủ làm họ lùi bước. Chẳng qua thế cục sẽ trở nên cực kỳ rắc rối mà thôi.
Lông mày của Sơn khẽ nhíu lại. Gã không ngại đánh một trận cùng với các đệ tử Thiên Cung và người tộc Lê Sơn, nhưng đánh ở ngay chỗ này thì không được thích hợp lắm. Các pho tượng trong hang động này có vẻ vô cùng quỷ quái, cũng chẳng biết Hồn Nguyên Chi Linh đang trốn ở đâu. Dù Hữu Hùng, Thần Nông Thị đánh bại đối phương thì e là cũng bị tổn thương đáng kể, chỉ sợ lúc đó Hồn Nguyên Chi Linh sẽ bị các sinh linh khác nhanh chân đến đoạt lấy.
La Yên lạnh lùng lườm Địch An, một tia sáng màu đỏ lượn lờ quanh người nàng, mái tóc dài đen nhánh cũng vì thế mà khẽ tung bay. Nàng nói: “Mặc dù ở đây không phải nơi chiến đấu thích hợp, nhưng nếu các ngươi muốn ra tay thật thì Lê Sơn chỉ đành tiếp chiêu”
Lời nàng vừa dứt, ngoài cơ thể của Xà Ảnh Lục Tử cũng phát ra tia sáng xanh lam, còn những người khác của tộc Nữ Oa cũng bắt đầu thủ thế, sức mạnh Bỉ Ngạn phun trào trong cơ thể như thủy triều.
Địch An không ngờ con bé Lê Sơn này lại quyết đoán như thế, y không khỏi thầm suy xét đến cái giá của việc gây chiến…
“Bộp”
Sơn đi đến cạnh Địch An, vỗ nhẹ lên người y rồi nói: “Tìm kiếm Hồn Nguyên Chi Linh quan trọng hơn, bây giờ không phải là lúc đánh nhau”
Địch An không chỉ có thực lực hùng mạnh mà còn rất sĩ diện, bảo y nhận sợ ngay mặt, nhất là còn trước một nhóm phụ nữ như Lê Sơn là chuyện không có khả năng. La Yên dồn ép như vậy, e là cuối cùng y vẫn sẽ chọn cứng đối cứng.
Sơn nhìn ra điểm này nên mới bước lên, cho Địch An một bậc thang để bước xuống.
Địch An lạnh lùng liếc La Chinh cùng La Yên rồi quay người định đi.
Nhưng khi y vừa xoay người, trường thương trong tay y đột nhiên lắc nhẹ, một cái đầu lâu lập tức xuất hiện trong tay phải của y. Nó cắn chặt vào cán thương màu trắng, xoay một vòng rồi phóng thẳng về phía hai huynh muội La Chinh cùng La Yên.
“Oán Linh Hồn Sát Thương!”
Một bóng thương màu đen xám bắn ra từ mũi trường thương.
Mấy người Lê Sơn, Thiên Cung cảm nhận được khí tức chứa trong thương này thì đều biến sắc. Trong mũi thương như ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó khó mà giải thích được.
Ngay cả mấy người bên tộc Hữu Hùng, Thần Nông Thị cũng thấy căm ghét theo bản năng, nhất là Sơn, sắc mặt của gã lại càng khó coi hơn cả. Gã không ngờ Địch An vừa quay đi đã lập tức ra tay như vậy.
Đòn tấn công của Địch An thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng thật ra y đã thầm tính toán rất lâu.
Hai huynh muội La Yên và La Chinh chính là nòng cốt của tộc Nữ Oa và Thiên Cung, chỉ cần giết được hai người họ thì mấy kẻ khác căn bản chẳng có gì đáng sợ. “Oán Linh Hồn Sát Thương” của y cực kỳ âm độc, dù đối thủ mạnh đến cỡ nào thì chỉ cần bị đâm trúng một nhát là sẽ chết ngay lập tức!
Bóng thương hóa thành một luồng gió xoáy, dùng tốc độ đáng ngạc nhiên lao thẳng qua mấy người, lướt qua khe hở giữa các Xà Ảnh Lục Tử và hướng thẳng đến La Chinh cùng La Yên.
Xà Ảnh Lục Tử căn bản còn chưa kịp phản ứng, luồng gió xoáy này đã xuyên đến chỗ La Yên.
Thực lực của La Yên đương nhiên không hề yếu, nhưng lúc này nàng đang trong trạng thái mất cảnh giác, nàng tưởng Địch An sẽ không có can đảm ra tay, nào biết y lại đột nhiên tấn công như thế.
La Chinh cảm nhận được khí tức đặc biệt trong luồng gió, đôi đồng tử cũng khẽ co lại.
May mà Văn Minh Chi Khí còn đang trong trạng thái mở, hắn vừa thoáng nghĩ thôi là một sợi lông vũ màu ngọc bích lập tức hiện ra. Hắn vươn tay kéo La Yên lại, thân hình thoắt bay thoắt nhảy, hai người liền chuyển chỗ cho nhau.
Ngay sau đó, luồng gió xoáy cắt sát qua người La Chinh. Y phục sau lưng hắn lập tức thổi nát, ngoài cơ thể thì biến thành một mảng xanh đen.
Trong luồng gió xoáy đâm ra từ cây thương không hề chứa kịch độc, nhưng vì tín vật Bỉ Ngạn của Địch An cực kì âm tà nên trong luồng gió cũng ẩn chứa lực ăn mòn rất mạnh.
May mà thể xác của La Chinh có thể chống chịu được, nếu đổi lại thành ai khác thì e là đã hóa thành một bãi nước đen rồi!
“Ngươi, chán sống rồi!”
Giờ phút này, La Chinh thật sự nổi điên. Đúng là hắn muốn diệt sạch cả đám Hữu Hùng, Kim Ô, Thần Nông Thị và Mẫn Nguyệt, nhưng suy nghĩ của hắn cũng giống với Sơn, tại nơi quỷ quái này không thích hợp để chiến đấu, có thù oán gì thì ra ngoài rồi nói sau.
Bây giờ Địch An lại ra tay đánh lén, hơn nữa còn nhằm vào La Yên, đây là ranh giới cuối cùng mà La Chinh tuyệt đối không cho phép vượt qua!
“Vụt!”
Thân hình La Chinh đột nhiên bay vọt lên, dùng thân pháp như ma quỷ tiến thẳng đến chỗ Địch An.
Đòn tấn công vừa rồi bị thất bại, trong lòng Địch An đã cảm thấy không ổn, đồng thời cũng vô cùng hoang mang, mà thân pháp La Chinh thi triển ra càng vượt ra ngoài sức hiểu biết của y.
Trong mắt y thì toàn bộ Bỉ Ngạn cảnh cùng cấp trong khắp thế giới mẹ nếu đột nhiên bị đâm ra một thương ở khoảng cách này sẽ chẳng ai có thể ngăn lại nổi. Y vô cùng tự tin là mình thắng chắc rồi…
Vậy mà La Chinh chỉ khẽ cong người đi, biến cái “tự tin thắng chắc” của y thành một trò cười không hơn không kém.
Trường thương còn chưa kịp thu lại, La Chinh đã ép sát tới.
Trong lúc này, việc lùi lại căn bản chính là điều tối kỵ. Địch An khẽ cắn răng, đầu lâu trên tay phải kêu “Rắc rắc rắc” phát ra tiếng cười quỷ dị, tia sáng màu nâu xoay tròn quanh mũi thương.
Y đang vận sức chuẩn bị thêm một đòn tấn công nữa, lần này uy thế mạnh hơn nhiều!
Sơn và Mộc Mộc thấy La Chinh xông thẳng lại đây, vẻ mặt cũng có phần nghiêm trọng. Trong lòng họ thầm mắng Địch An quá xúc động, nhưng lại không thể không ra tay!
Nếu Địch An thất bại và chết thì bên phe Hữu Hùng sẽ thiếu mất một nhân vật quan trọng, đây là điều mà chẳng ai bên phía họ muốn thấy.
“Ầm…”
Thân thể của Sơn đột nhiên lắc mạnh, trên lớp da màu đồng cổ phủ lên ánh vàng, khí tức hùng hậu tỏa từ trong ra ngoài. Lúc này, gã đã thật sự biến thành một ngọn núi lớn không thể rung chuyển nổi.
Mộc Mộc phóng người lên từ bờ vai Sơn, tay phải nàng ta đột nhiên tách ra trông rất quỷ dị. Chỉ có điều, ở khớp nối giữa tay phải cùng cánh tay phải có một con rối nho nhỏ đang trôi lơ lửng, đây chính là tín vật Bỉ Ngạn của nàng ta. Con rối như đang cách một khoảng không nối liền tay và cánh tay của nàng ta, nhìn hết sức quái lạ.
Dù phải lấy một địch ba, La Chinh cũng không hề e ngại. Hắn một lòng muốn xé Địch An thành mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, pho tượng quanh hang động đột nhiên mở mắt ra.