Bình thường, Rùa Giáp Đen sinh sống ở vùng đất vô cùng hoang vu trong núi Bất Chu. Do loài vật hung dữ này di chuyển chậm chạp nên có rất ít thần nào đi gây chuyện với chúngKhông nhiều thần trong Phương gia chuyên tu luyện thần đạo Ly Thủy. Chỉ có vài người, gồm Phương Tiểu Vũ và ba bốn vị thần khác là làm chủ được thần thông ngoại đạo Ly Thủy Thần Kính này mà thôi. Những vị thần này thì vẫn chưa từng gặp được Rùa Giáp Đen.
Thực ra, Phương Hận Thiếu từng hạ gục được Rùa Giáp Đen khi tiến vào núi Bất Chu. Nhưng hắn không tu luyện thần đạo Ly Thủy, nên hoàn toàn không ngờ Ly Thủy Thần Kính lại có tác dụng như vậy khi gặp Rùa Giáp Đen!
Sáu mươi tư thanh Phật Hoàng Kiếm rung lắc liên tục bên cạnh La Chinh, thậm chí mấy thanh trong đó còn có dấu hiệu không ổn định.
Dù gì thì La Chinh cũng không có Âm Thể Tử Cực. Tuy hắn tu luyện được thần đạo Tử Khí, nhưng vẫn không thể làm chủ kỹ thuật điều khiển một cách hoàn hảo, thành ra Hàm Cửu Di chỉ dạy thần thông bốn kiếm cho La Chinh.
Mặc dù bây giờ hắn đã thành thần, nhưng muốn lập tức khống chế sáu mươi tư thanh Phật Hoàng Kiếm thì vẫn hơi khó khăn!
“Hợp!”
La chinh ra lệnh bằng ý nghĩ.
Sáu mươi tư thanh Phật Hoàng Kiếm nhanh chóng kết hợp lại với nhau. Từ sáu mươi tư thanh kiếm, chúng nhanh chóng ngưng tụ thành bốn thanh kiếm lớn!
“Sức mạnh… giảm đi nhanh quá!” La Chinh tập trung nhìn.
Sau khi rời khỏi cơ thể, sức mạnh sẽ yếu đi nhanh chóng!
Sau khi rời khỏi cơ thể, Phật Hoàng Kiếm của bản thân La Chinh phải nhờ đến thần thông Khoa Thế liên tục bổ sung nguồn sức mạnh thì mới có thể duy trì được hình dạng của nó. Nếu ngừng bổ sung nguồn sức mạnh, Phật Hoàng Kiếm sẽ tan biến trong thời gian ngắn.
Nguồn sức mạnh tạo nên bốn thanh kiếm lớn không phải là của La Chinh, mà là do Rùa Giáp Đen sao chép ra.
Kích thước của bốn thanh kiếm này quá khổng lồ. Nguồn sức mạnh của La Chinh không thể duy trì được hình dạng của chúng, nên chúng liên tục tan rã như băng tuyết, rồi nhanh chóng yếu đi …
“Đi!”
Trước khi bốn thanh kiếm lớn hoàn toàn tan biến, La Chinh đã điều khiển chúng chém về phía bốn con Rùa Giáp Đen cách đó không xa!
“Phập phập phập phập!”
Bốn thanh kiếm lớn có sức mạnh khủng khiếp, có thể so sánh với một đòn của đại viên mãn.
Bốn con Rùa Giáp Đen gần như không có sức chống cự, ngay lập tức bị chém thành hai nửa!
Bốn thanh kiếm lớn của La Chinh bắt đầu tan biến rất nhanh, nhưng mai của bốn con Rùa Giáp Đen lại lóe lên một quầng sáng màu trắng, rồi bắn ngược ra thêm bốn thanh kiếm lớn…
“Như vậy đã đủ rồi” La Chinh thản nhiên nói.
Sau khi sử dụng Ly Thủy Thần Kính để điều khiển bốn thanh kiếm lớn, ngay trước khi chúng tan biến, hắn lại hạ gục bốn con Rùa Giáp Đen khác!
Cứ lặp lại như vậy, hiệu suất cao bất ngờ…
Triệu Vô Biên cách đó không xa vẫn đang vác đao Đại Hoàn của mình chém từng con Rùa Giáp Đen. Tuy nhiên, mỗi khi chém chết một con Rùa Giáp Đen thì hắn lại phải hứng chịu một đòn tấn công của chính mình. Tuy dựa vào thân thể của hắn vẫn có thể chống đỡ được, nhưng khi thấy tên La Chinh này đánh chết Rùa Giáp Đen thoải mái đến vậy, hắn chẳng biết nên nói gì nữa.
Theo cách này, tốc độ hạ gục Rùa Giáp Đen của La Chinh vượt hẳn những đại viên mãn kia. Cùng với đó, lực khí huyết nồng đậm cũng tuôn chảy vào cơ thể của hắn.
“Nóng quá!”
Lực khí huyết nhanh chóng quay cuồng và sôi sục trong cơ thể La Chinh. Nó liên tục xoa dịu từng sợi gân mạch, mỗi tấc máu thịt trong cơ thể hắn…
Hành vi của hắn đã thu hút sự chú ý của không ít đại viên mãn. Tất nhiên, nó cũng khiến Mục Huyết Dung chú ý tới.
Mục Huyết Dung không đi săn Rùa Giáp Đen mà dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi nghe Đường Vãn nói chuyện với Phương Hận Thiếu, nàng thản nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào La Chinh bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Trước khi bước vào cấm địa biển Thời Gian, Mục Huyết Dung đã dặn Mục Ngưng chú ý đến La Chinh.
“Tên này đúng là người giấu tên của Hàm gia?” Nàng truyền âm với Mục Ngưng ở bên cạnh.
Lúc này, nàng thấy La Chinh làm chủ “kiếm ảo”, đã nói rõ hắn chính là người giấu tên.
Mục Ngưng gật đầu rồi trả lời bằng truyền âm: “Vâng, hơn nữa hình như tên thật của hắn không phải là La Thiên Hành. Trong lúc nguy nan, muội nghe Hàm Lưu Tô gọi hắn là La Chinh, muội nghi cái tên La Thiên Hành là giả”
Chắc người chú ý đến La Chinh trong khe núi nhất chỉ có Mục Ngưng, dù sao đó cũng là nhiệm vụ mà tỷ tỷ đặc biệt giao cho nàng.
“Họ La, tên La Chinh…” Mục Huyết Dung thầm nghiền ngẫm cái tên này, nét mặt lộ vẻ hơi suy tư, rồi sau đó thản nhiên truyền âm nói: “Thời gian trước, tỷ đã gặp Phụ hoàng đại nhân. Ông ấy đã nhắc đến chuyện có người vượt biên từ vũ trụ Đại Diễn, rồi còn kể cho tỷ về kẻ thứ hai vượt biên vào Trường Không Vực”
“Trường Không Vực là địa bàn của Hàm gia…” Mục Ngưng trả lời, nhưng nàng vẫn không hiểu Mục Huyết Dung định nói gì.
Mục Huyết Dung vân vê một lọn tóc buông xuống. Lọn tóc mềm mượt như lụa đen kia cuộn vài vòng quanh ngón trỏ của nàng thành một vòng xoắn ốc tinh tế. Nàng nói tiếp: “Với khả năng của Hàm gia thì không thể đào tạo ra một tên như vậy trong thời gian ngắn được. Huống hồ, hắn lại là một võ giả ngoại tộc, vừa hay còn là họ La…”
Nàng xoắn xoắn lọn tóc của mình, nhìn La Chinh ở nơi xa rồi tiếp tục nói.
Nghe vậy, Mục Ngưng chợt hiểu tỷ tỷ muốn nói điều gì: “Tỷ tỷ, hóa ra tỷ không nghi ngờ thân phận người giấu tên của La Chinh mà nghi hắn là người mà La Tiêu sai đến? Không thể nào!”
Nếu La Chinh là người giấu tên thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu hắn thật sự là người mà La Tiêu sai đến, thậm chí là đến từ chính vũ trụ Đại Diễn thì vấn đề lại khác. Hắn chính là kẻ thù nguy hiểm của Mục gia, cần phải loại trừ.
Không hiểu sao, nàng có cảm giác hơi hoang mang. Nàng không muốn tin rằng đây là sự thật cho lắm, nên sau đó nàng đã nói thêm: “Ngay cả khi La Chinh là người ngoại tộc của Hàm gia thì cũng không có nghĩa rằng hắn chắc chắn đến từ vũ trụ Đại Diễn. Dù sao trên đời này có không ít người họ La, luôn có xác suất cực nhỏ để trong bình dân sinh ra vài thiên tài như vậy!”
Mục Huyết Dung khó hiểu liếc nàng, “Phụ hoàng đại nhân không khẳng định chắc chắn, tỷ cũng không. Trừ lần đó ra, còn có một điểm đáng ngờ khác. Vũ Thái Bạch đột nhiên nói ra lời kia ở đấu trường của các vị thần, từ chối các nhà quyền thế khác đến núi Bất Chu. Cùng với đó, hắn lại chào đón gia tộc Huyền Nguyệt, Kiếm tộc, Hàm gia và Cố gia đến đó…”
“Theo phân tích của Phụ hoàng thì chắc hẳn Vũ Thái Bạch đã biết ‘người nào đó’ đã đến Hàm gia nên mới đưa ra tuyên bố này. Nói cách khác, đây gần như chắc chắn là Vũ Thái Bạch truyền tin cho người này, để hắn đến khe Vân Long ở núi Bất Chu, mà lúc ấy người giấu tên cũng vừa nổi danh ở Hàm gia. Muội thấy đây còn là trùng hợp sao?”
“Vậy nên có ít nhất tám phần người giấu tên là người của La Tiêu…” Mục Huyết Dung nói rồi thản nhiên liếc nhìn Mục Ngưng, lấy làm lạ hỏi: “Muội đang lo lắng gì thế?”
Mục Ngưng hơi chột dạ, nàng lắc đầu, “Tỷ tỷ nói đúng, hắn đúng là đáng nghi, nhưng không thể hoàn toàn xác định hắn là người của La Tiêu được”
“Chẳng lẽ muội không hiểu tính cách của tỷ tỷ sao?”
Không ngờ, Mục Huyết Dung lại cười nhạt, chậm rãi đứng lên: “La Tiêu là con rết giãy giụa ngay cả sau khi chết, hắn am hiểu bày mưu tính kế. Tuy mỗi quân cờ trong tay hắn đều có muôn vàn nước đi thần kỳ, nhưng muốn phá vỡ thế cờ thì rất đơn giản! Hắn đặt một quân, ta chém một quân”
Nói rồi nàng rút ra một thanh kiếm ngắn và nhìn về phía La Chinh đang săn bắt Rùa Giáp Đen ở nơi xa: “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót là được”