Vầng mặt trời chói lòa nở rộ ra rồi nhanh chóng tàn lụiÁng sáng chiếu rọi vào mắt La Chinh vụt tắt, trong mắt hắn toát lên vẻ lấy làm lạ.
Tà Thần nhẹ nhàng nhấc tay lên, những mảnh vỡ hình thoi do năng lượng Dung Đạo hóa thành lại tụ lại lần nữa, khẽ khàng bật nhảy trong lòng bàn tay hắn ta.
Mấy mảnh vỡ nhỏ xíu sáng chói này trông rất đẹp, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
“Ta có thể tu luyện năng lượng Dung Đạo đến mức độ này còn phải cảm ơn ngươi” Tà Thần hờ hững cười nói: “Theo ta được biết, thế giới trong cơ thể của người bình thường không tồn tại nhiều thần đạo đến thế”
La Chinh im lặng. Điều mà hắn để ý không phải là Tà Thần, mà là năng lượng Dung Đạo.
Mặc dù ba nghìn thần đạo chỉ là một con số ảo, có người định ra năng lượng không chỉ gói gọn trong ba nghìn loại, mà có người thì chưa đến ba nghìn loại.
Nhưng còn thần đạo mà La Chinh cùng Tà Thần tu luyện quả thực là đúng ba nghìn, đây chính là do Xi Vưu phân chia ra.
Ba nghìn loại thần đạo này, dù La Chinh hay Tà Thần thì đều am hiểu rất rõ. Nhưng bây giờ La Chinh lại phát hiện ra một thứ rất đặc biệt trong năng lượng Dung Đạo kia, ở trong mảnh vỡ nhỏ xíu ấy dường như có một tia điện màu trắng đang nhảy nhót.
Bởi vì tia điện màu trắng này chỉ chiếm một phần ba nghìn trong năng lượng Dung Đạo nên La Chinh cũng không thể nào cảm nhận nó rõ ràng…
Hắn ta đã dung nhập thứ gì vào năng lượng Dung Đạo vậy?
Tà Thần để ý thấy La Chinh nhìn chằm chằm vào năng lượng Dung Đạo của mình, nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Hắn ta nói: “Có phải ngươi đang tự hỏi vì sao uy lực năng lượng Dung Đạo của ta lại mạnh đến thế?”
“Ừ” La Chinh thành thật đáp lại.
“Bởi vì ba nghìn thần đạo mà ngươi vẫn luôn kiêu ngạo kia thực ra chỉ là một thứ đồ không trọn vẹn. Ha ha ha ha…” Tà Thần cười như điên: “Hôm nay ta có thể cho ngươi được mở rộng tầm mắt, để ngươi nhìn xem thế nào mới là năng lượng Dung Đạo hoàn hảo thực sự!”
Hai tay hắn ta giang ra, từng mảnh năng lượng Dung Đạo hình thoi rộng mở như cánh chim.
Cấu tạo của năng lượng Dung Đạo này cực kì phức tạp, lại còn ở trạng thái vô cùng bất ổn nên đương nhiên uy lực ẩn chứa trong đó là vô cùng kinh khủng.
“La Yên, rút đi” La Chinh ra lệnh.
Một tay La Yên cầm chặt tấm vải, tay còn lại thì tạo thành ấn quyết.
Uy lực của năng lượng Dung Đạo tất nhiên rất khủng khiếp, nhưng La Yên chưa chắc đã không có phương pháp chặn lại.
Tuy nhiên giọng điệu của La Chinh lại rất kiên định, La Yên hơi hé miệng ra, cuối cùng vẫn nghe theo lời ca ca.
Nàng có thể nhìn thấu cảm xúc của ca ca, huynh ấy muốn tự tay giải quyết kẻ phản nghịch chui ra từ thế giới trong cơ thể mình…
“Vèo…”
Thân hình La Yên nhảy vụt lên, đứng tại một nơi khá xa. Thế nhưng ánh mắt nàng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Tà Thần cùng với con mắt khổng lồ đang trốn ở bên kia núi chủ. Nó bị tấm vải lụa kia khắc chế gắt gao nên tạm thời không dám ló đầu ra.
Phía bên kia, Tà Thần đẩy nhẹ, từng mảnh năng lượng Dung Đạo hình thoi như từng cọng lông vũ bay vụt về phía La Chinh.
La Chinh vẫn đứng yên tại chỗ, không tránh cũng không né!
“Ầm ầm ầm ầm…”
Từng vầng mặt trời chói lòa nổ tung quanh người hắn, tạo ra ánh sáng chói lọi nhưng cũng vụt tắt rất nhanh, chỉ thoắt cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bảy mặt trời nho nhỏ nổ tung quanh La Chinh rồi dập tắt ngay tức khắc, không hề làm thương tổn đến La Chinh chút nào.
“Thấy rõ chưa? Ha ha!” Tà Thần cười to, nói: “Cả đời ngươi chẳng thể nào tìm hiểu rõ được huyền bí ẩn chứa trong đó đâu. Giữa thế gian này, kẻ đạt được thành tựu chỉ có một mình ta!”
Tộc nhân của các dị tộc cùng với các đệ tử đang giao đấu với Hồn Nguyên Chi Linh nghe được câu này cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Đương nhiên uy lực của năng lượng Dung Đạo rất mạnh, nhưng tên này đang đắc ý chuyện gì cơ chứ? Trong thế giới mẹ có rất nhiều đại năng, số người nghiên cứu năng lượng Dung Đạo cũng không hề ít, cuối cùng không phải đều bỏ cuộc cả sao?
Các tộc nhân và đệ tử ở đây thừa nhận rằng Tà Thần rất lợi hại, nhưng bọn họ lại chẳng xem trọng năng lượng Dung Đạo cho lắm. Dung nạp và gánh tín vật Bỉ Ngạn, nhận được sức mạnh Bỉ Ngạn hùng hậu hơn mới là con đường đúng đắn.
Mà không chỉ những người ở đây nhìn thấy một màn này. Thông qua pháp trận trước cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới, nhóm người dẫn đầu của các đại tộc cũng thấy được mọi chuyện diễn ra.
Mấy người như Phượng Nữ đều cau mày, họ cũng không hiểu Tà Thần đang nói cái gì. Thế nhưng người dẫn đầu của tộc Ly Uyên, tộc Nhĩ Thử, tộc Hữu Hùng cùng với Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình thì lại mang vẻ mặt nghiêm trọng.
“Lâm huynh… Trong năng lượng Dung Đạo của thanh niên mặc áo đen kia hình như chứa một loại năng lượng đặc biệt nào đó?” Thu Âm Hà hỏi.
Mấy người Thu Âm Hà không tu luyện quá nhiều thần đạo, nhưng vẫn có chút hiểu biết về các loại năng lượng tồn tại trên khắp thế giới.
Lâm Chiến Đình cũng thận trọng gật đầu: “Ta chưa thấy loại năng lượng này bao giờ…”
“Là lực lượng của một loại tín vật Bỉ Ngạn nào đó chăng?” Một con Nhĩ Thử nói.
“Sức mạnh Bỉ Ngạn không thể nào dung hợp hoàn mỹ đến thế” Thu Âm Hà lắc đầu: “Quái lạ thật…”
Dù sao nhận thức của họ đối với năng lượng vẫn có chỗ thiếu sót, hầu hết mọi người đều không biết rằng năng lượng bản nguyên của thế giới này vốn không viên mãn.
Phục Hy đang ngồi yên lặng trên đỉnh núi tuyết cũng thu hồi ánh mắt, không nhìn biên giới Ẩm Tuyết Châu nữa mà chuyển về khu vực trung tâm của Hồn Nguyên Đại Thế Giới, những vầng mặt trời chói lọi kia cũng ánh vào tầm mắt hắn ta.
Khi trông thấy tia điện màu trắng trong năng lượng ấy, đồng tử hắn ta đột nhiên co rụt lại.
“Sao lại thế được!”
Phục Hy đã từng dung hợp ba nghìn thần đạo nên độ hiểu biết của hắn ta về năng lượng Dung Đạo cao hơn hẳn nhóm người dẫn đầu ở dưới núi.
“Sao tự dưng lại có thêm một loại năng lượng nữa? Loại năng lượng này… trước kia không hề tồn tại trên thế gian! Thảo nào năng lượng Dung Đạo không thể dung hợp hoàn toàn, vì thiếu sót năng lượng này thì sao mà hòa hợp được! Dù có cố gắng đến mấy cũng đều uổng công vô ích! Nhưng tên nhóc này tìm ra năng lượng ấy ở đâu?”
Trong lòng Phục Hy trào dâng sóng to gió lớn.
Năm xưa, bọn họ từng cho rằng năng lượng Dung Đạo là năng lượng bản nguyên nhất trong cả hỗn độn này, một khi dung hợp hoàn toàn thì ngay cả thần thông Chân Lý cũng không thể sánh được.
Thế nhưng đã có vô số cường giả tối cao hao phí bao nhiêu năm tâm huyết mà vẫn không đạt được đột phá gì trên năng lượng Dung Đạo. Cuối cùng, mọi người, bao gồm cả Phục Hy, Đông Hoàng Thái Nhất… đều chỉ đành đưa ra một kết luận là năng lượng Dung Đạo không thể viên mãn.
Hai mắt Tà Thần nhìn chằm chằm vào La Chinh. Hắn ta muốn trông thấy vẻ kinh ngạc, giật mình, khó tin… trên gương mặt hắn.
Song hắn ta vẫn phải thất vọng, La Chinh vẫn cứ trưng ra vẻ mặt bình tĩnh đối đầu với hắn ta. Thậm chí La Chinh còn lạnh nhạt nói: “Nếu ta là ngươi, ta chắc chắn sẽ không công khai luồng năng lượng này ra”
“Ngươi tưởng ta cũng sợ hãi rụt rè giống ngươi à?” Tà Thần buông lời châm chọc.
“Dù sao năng lượng Dung Đạo của ngươi cũng không thể nào viên mãn” La Chinh lắc đầu: “Bây giờ để lộ nó ra chỉ khiến người ta ngấp nghé muốn chiếm lấy mà thôi”
“Không thể nào viên mãn?” Tà Thần nở một nụ cười đầy ngạo nghễ: “Ta đã dung hợp 2999 loại thần đạo, bao gồm cả thần đạo này. Bây giờ chỉ còn lại thần đạo Huyền Lôi là ta chưa có cách dung nhập vào thôi, ta chỉ còn cách viên mãn một bước rất nhỏ!”
Trong lúc nói chuyện, Tà Thần vẫn nhìn chằm chằm La Chinh, song trên mặt La Chinh vẫn không hề biểu hiện ra cảm xúc mà hắn ta mong được thấy.
La Chinh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, bình tĩnh đáp lại: “Một bước nhỏ này của ngươi chính là rãnh trời, mãi mãi cũng không bước qua được. Bởi vì, năng lượng Dung Đạo không chỉ có một thiếu sót”