Thôi Tà trầm mặt, sát khí trong lòng càng lớn, cho dù là Tôi Tinh Liệt Diễm cũng không làm gì được tên nhóc này, mạng của hắn thật sự rất cứng!Nếu trong mộ Tiên có cơ hội, Thôi Tà cũng sẽ không do dự gì mà giết chết tên nhóc này ngay. Với trái tim cẩn trọng của mình, Thôi Tà sẽ không đợi đến lúc La Chinh thực sự mạnh lên rồi tìm đến tận cửa đâu!
Nếu trong mộ Tiên không có cơ hội giết chết La Chinh, Thôi Tà chắc chắn cũng sẽ tìm cách phá giải đại trận hộ tông của Vân Điện. Tóm lại, mạng của La Chinh không thể giữ.
Luồng sáng tiếp tục chuyển động nhanh chóng, sau La Chinh thì lần này lại chuyển đến người đàn ông thấp bé kia, cũng chính là Độc Vương – Vu Chiêm Hà!
Lần này xúc xắc của Vu Chiêm Hà cho ra bốn điểm, nhưng trên vòng tròn thứ tư lại là màu đỏ!
Nhìn thấy vòng tròn màu đỏ, trong lòng không ít người thở phào một hơi. Vu Chiêm Hà này kết thù kết oán sâu đậm với võ giả Trung Vực, nếu giữ lại hắn thì cuối cùng sẽ là một hậu họa lớn. Đáng tiếc, hắn lại là cường giả Sinh Tử Cảnh, không biết có vượt qua được trừng phạt hay không.
Mọi người nhìn thấy vòng tròn màu đỏ thì nhao nhao cho rằng đây là sự trừng phạt của Vu Chiêm Hà, nhưng sau khi Vu Chiêm Hà giẫm lên đó, bên tai mọi người đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tự do khiêu chiến…”
“Cái gì? Tự do khiêu chiến?”
“Ý là nói Vu Chiêm Hà thích thách đấu ai thì sẽ thách đấu với người đó?”
“Lần này rắc rối rồi. Lúc trước rất nhiều người ở Trung Vực đắc tội hắn…”
Sắc mặt của không ít võ giả lại trầm xuống, vốn dĩ cho rằng Vu Chiêm Hà sẽ nhận trừng phạt, kết quả lại là quyền tự do khiêu chiến…
Sắc mặt lão trùm thiên cổ của Thương Minh Thiên Hạ còn đỡ, hình như ông ta không sợ Vu Chiêm Hà thách đấu lắm, còn ba vị Minh chủ mập thì thoạt nhìn cũng không ổn lắm. Ba người bọn họ mà liên thủ với nhau thì miễn cưỡng có thể chống đỡ được võ giả Sinh Tử Cảnh, nhưng nếu đấu đơn thì chắc chắn không phải là đối thủ của Vu Chiêm Hà.
Vu Chiêm Hà cũng cười khà khà, lạnh giọng nói: “Tự do khiêu chiến. Thách đấu ai đây nhỉ?” Ánh mắt của hắn quét qua từng người, khi quét qua người Ninh Vũ Điệp, Ngọc bà bà thì không hề dừng lại quá lâu, nhưng lại dừng trên mặt Thôi Tà.
Thôi Tà cười lạnh, nói: “Ngươi đám thách đấu ta?”
“Cái mạng này của ngươi, sớm muộn gì ta cũng lấy, có điều không phải bây giờ” Nói xong, ánh mắt của Vu Chiêm Hà lướt qua đám người Thần Quốc hướng đến Huyết Mộc Nhai và phu nhân Độc Huyết thì lập tức giống như nhìn thấy kẻ thù lớn, sắc mắt lập tức thay đổi.
Vu Chiêm Hà cười lạnh nói: “Phu nhân Độc Huyết, bà đang sợ điều gì?”
“Không, không có gì…” Phu nhân Độc Huyết cố gắng trấn định nói.
“Bà sợ ta thách đấu bà, đúng không?” Vu Chiêm Hà tiếp tục nói.
“Ngươi là cường giả Sinh Tử Cảnh, nô gia chẳng qua chỉ là Hư Kiếp Cảnh, đương nhiên không muốn đối đầu” Phu nhân Độc Huyết nhẹ giọng nói.
“Không đúng, không phải ngươi sợ chuyện này” Vu Chiêm Hà nói.
Phu nhân Độc Huyết đột nhiên lắc đầu: “Ta, ta không hiểu ngươi đang nói gì…”
“Lúc đầu, mấy tông môn lớn liên thủ truy sát ta là vì Ngũ Độc Chân Kinh trong tay ta. Thế giới võ giả vốn dĩ đã tàn khốc như vậy, điều này ta có thể hiểu. Có điều… dù là Hư Linh Tông, Vân Điện hay Thiên Hạ Thương Minh thì mục tiêu của họ đều chỉ nhằm vào ta chứ không nhằm vào người nhà ta. Không biết phu nhân Độc Huyết có từng nghe qua một câu nói gọi là chẳng nỗi mất mát nào lớn bằng người thân chưa? Vu gia ta trên dưới 2000 người, trên thì có người già tới trăm tuổi, dưới thì có đứa trẻ vô tri, tất cả đều bị Huyết Mộc Nhai bà giết sạch sẽ!” Vu Chiêm Hà lạnh giọng nói: “Món nợ này, quả thực cần thanh toán một chút”
Giọng nói của Vu Chiêm Hà vừa dứt, sắc mặt của phu nhân Độc Huyết lập tức trắng bệch!
Phần lớn các võ giả cũng thở dài.
La Chinh cũng rất đồng tình với lời Vu Chiêm Hà. Chẳng có nỗi mất mát nào lớn bằng người thân. Thù oán giữa võ giả có lớn hơn nữa thì cũng không được trút lên người nhà của đối phương, nếu không sẽ rơi vào cục diện không chết không dừng.
Nếu đổi lại là La Chinh thì trong tình huống này, hắn cũng sẽ không để yên.
Sau khi Vu Chiêm Hà lựa chọn thách đấu phu nhân Độc Huyết, thì trong không gian của vực thẳm này xuất hiện một cái đài cao hình tròn, sau đó hai người là phu nhân Độc Huyết và Vu Chiêm Hà đều bước lên trên đài.
Khuôn mặt ngày thường tràn ngập vẻ kiều mị của phu nhân Độc Huyết hiện giờ lại trông giống như một tờ giấy trắng!
“Phu nhân Độc Huyết, khi còn ở trong đầm lầy Vân Mộng, ta đã đợi ngày này rất nhiều năm rồi, thực ra nên thanh toán món nợ này từ lâu rồi mới phải” Vu Chiêm Hà nói. Chân nguyên năm sắc rực rỡ trên người hắn bắt đầu lưu chuyển ra. Hắn được mệnh danh là Độc Vương, nên đương nhiên chân nguyên cũng có độc tính cực mạnh!
Trên mặt phu nhân Độc Huyết đột nhiên lóe lên vẻ độc ác. Lúc này, bà ta đã không còn đường lui, chỉ có thể chọn liều một phen với Vu Chiêm Hà!
“Chết đi! Ngưng Huyết Đại Pháp!”
Không ngờ phu nhân Độc Huyết lại tấn công trước, từng đám sương màu máu giống như biển lớn tràn về phía Vu Chiêm Hà.
Đối diện với sương màu máu cuồn cuộn của phu nhân Độc Huyết, Vu Chiêm Hà nở nụ cười lạnh: “Phu nhân Độc Huyết, nhiều năm đã qua như vậy, tu vi của bà từ Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ cũng đã tăng lên Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, vậy mà đáng tiếc, thực lực thì lại không tăng lên quá nhiều!”
Nói xong, Vu Chiêm Hà giơ tay khẽ đẩy, một làn khói năm màu từ bàn tay hắn dâng lên. Làn khói kia là do năm loại màu sắc rực rỡ tạo thành, nhìn thì có vẻ vô cùng đẹp đẽ, nhưng thứ càng đẹp đẽ thì thường lại càng độc!
Làm sao phu nhân Độc Huyết lại không biết? Bà ta vội vàng thúc giục sương màu máu cuồn cuộn dâng lên, ngăn cách làn khói năm màu ở bên ngoài.
“Haiz! Quá yếu!”
Bất chợt, mọi người lại nghe thấy Vu Chiêm Hà khẽ thở dài một tiếng, bóng người loáng một cái liền vây phía sau phu nhân Độc Huyết, trong tay hắn hình như có thêm một chiếc lá rất bình thường.
Chiếc lá đó không phải màu xanh, mà là một màu trong suốt, đường gân lá bên trên giống như mạch máu của con người, trên viền của chiếc lá này lại có thêm một vệt máu.
Mà ở rìa cổ của phu nhân Độc Huyết dần dần có vết máu chảy ra.
Ninh Vũ Điệp thản nhiên lắc đầu: “Phu nhân Độc Huyết chết rồi”
Ngay sau đó, mọi người liền thấy phu nhân Độc Huyết dùng tay che cổ lại. Nhưng bà ta vừa bịt chặt cổ thì nhìn thấy da thịt trắng như tuyết của mình bắt đầu xuất hiện từng mảng lớn màu đen, cơ thể nóng bỏng khiến rất nhiều đàn ông chảy máu mũi đang tỏa ra từng làn khói trắng…
“Xì xì xì…”
Võ giả ở đây đều lớn lên trong cảnh giết chóc vô tận, nhưng nhìn thấy tình cảnh thê thảm của phu nhân Độc Huyết thì lông mày cũng đều nhăn lại.
Một lúc sau, cơ thể của phu nhân Độc Huyết đã bị ăn mòn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương cốt rơi trên mặt đất.
Vu Chiêm Hà xoay người, nhặt nhẫn tu di của phu nhân Độc Huyết lên, nhét vào trong túi của mình, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhàn nhạt, sau đó khẽ nhảy lên, trở về vị trí.
Trong nhẫn tu di của phu nhân Độc Huyết còn có Huyết Mộc Lệnh của Huyết Mộc Nhai, tín vật của tông chủ Huyết Mộc Nhai bọn họ, rồi cả truyền thừa… nhưng hiện giờ phần lớn các trưởng lão của Huyết Mộc Nhai lại không dám mở miệng đòi lại từ chỗ Độc Vương – Vu Chiêm Hà.
Có một tiền lệ như Vu Chiêm Hà nên mọi người cũng lập tức đề cao cảnh giác.
Vốn mọi người còn cho rằng đây là trò chơi kiểm tra vận may, đơn thuần chỉ là vận may mà thôi, sẽ không coi người khác là đối thủ, nhưng giờ có thể thấy, chỉ cần giẫm phải “tự do khiêu chiến” thì hoàn toàn có thể gây phiền phức cho bất kì người nào. Đương nhiên, trước hết thực lực của ngươi phải đủ mạnh.
Sau Vu Chiêm Hà thì lại đến lượt Ninh Vũ Điệp ném xúc xắc.
“Sáu điểm!”
Ninh Vũ Điệp mỉm cười, bước về phía trước sáu bước, mà ở trên vòng tròn thứ sáu thì lại lập lòe ánh sáng màu vàng.
“Ném thêm lần nữa!”
“Sáu điểm!”
“Ném thêm lần nữa!”
“Sáu điểm!”
“Thêm…”
Nhìn thấy cảnh này mọi người cũng cạn lời, ai nấy đều trợn tròn mắt, chẳng nói được lời nào!
Vận số của Ninh Vũ Điệp thực sự rất nghịch thiên!
Số bước đi lần này của Ninh Vũ Điệp cộng thêm 12 bước trước đó là vừa tròn 60 bước!
Đứng trên vòng tròn trong suốt, khoảng cách của Ninh Vũ Điệp và giữa vực thẳm chỉ còn một chút, mọi người gần như đều bước ra được vài bước, khoảng cách không chênh lệch lắm. Chỉ có La Chinh là khổ nhất, mới chỉ rời khỏi đài được có ba bước.
Nhưng Ninh Vũ Điệp đã vươn lên dẫn đầu, đứng cô đơn ở đoạn giữa vực thẳm, dĩ nhiên sẽ thu hút ánh mắt mọi người!
“Vận số của Ninh Vũ Điệp này tốt thật!”
“Nói đùa. Con gái cưng của trời trong Vân Điện đấy. Nghe nói Ninh Vũ Điệp xuất thân từ một gia đình bình thường, không hề có bối cảnh quá hùng hậu, thân phận như vậy mà có thể trở thành một trong số những người con gái mạnh nhất Trung Vực, thì ta ai có thể địch được vận số của cô?”
“Trời ơi, 60 bước đó. Xem ra điểm cuối của trò chơi này có lẽ là 100 bước. Vậy thì Ninh Vũ Điệp ném vài lần có lẽ đã vượt qua kiểm tra rồi à?”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, sắc mặt thánh nữ Thần Quốc đã trầm xuống triệt để.
Đàn bà vốn đã là sinh vật thiên về cảm tính, thích cảm giác được mọi người tập trung, chú ý.
Lúc trước, cô ta vừa bắt đầu đã vượt xa, dẫn đầu cả đoạn đường, nhưng không ngờ trong Thiên Bắc Vực cũng xuất hiện một con kiến có vận số tốt đến nghịch thiên như vậy! Cô ta đường đường là thánh nữ của một tộc lớn, sao có thể kém hơn con kiến này!
Trong cặp mắt cô ta lóe lên tia nguy hiểm. Ngay lúc này, luồng sáng lại chuyển tới người cô ta.