Con mắt khổng lồ kia phóng ra huyết văn bao trùm lên tất cả mọi người rồi sau đó truyền ý thức đi: “Sao còn chưa ra tay?”Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh vừa nghe vậy liền gào lên, nhóm Hồn Nguyên Chi Linh hình thể to lớn lập tức nhảy vọt ra khỏi phần núi chủ bị đổ nghiêng, bổ nhào về phía đám người.
Mặc dù đa số dị tộc ở đây đang tạm thời bắt tay với nhau, nhưng chẳng ai muốn tự nguyện hy sinh chắn ở phía trước cả, thế là cả đám vội vàng lùi lại đến cạnh huyết văn.
Nhưng phạm vi huyết văn bao phủ không rộng quá trăm nghìn mét, với tốc độ của đám Hồn Nguyên Chi Linh khổng lồ kia thì chỉ chớp mắt là đã đến rồi!
“Con cháu Ly Uyên! Nghe theo lệnh ta!” Kim Thăng hét lớn.
Gã biết cứ tránh né thế này chẳng phải cách hay, bây giờ chỉ có thể xông lên ăn thua đủ với đám Hồn Nguyên Chi Linh đó.
Dưới lời gọi của Kim Thăng, tất cả tộc nhân tộc Ly Uyên liền lấy tín vật Bỉ Ngạn và rút vũ khí của mình ra, nghênh đón đám Hồn Nguyên Chi Linh đang xông tới!
“Vù!”
Hai kẻ tộc Ly Uyên cầm đại chùy, một người vọt lên trên còn một người bò dưới thấp, trên đỉnh đầu có hai vật thể hình nón kỳ lạ đang lơ lửng. Hai thứ này vốn là một cặp, sau khi hai người cùng đồng thời gánh lấy và phối hợp cùng nhau thì tín vật Bỉ Ngạn có thể phóng ra năng lực tăng gấp mấy lần!
“Vụt vụt!”
Mặc dù con Hồn Nguyên Chi Linh đỏ rực kia có hình thể rất lớn, nhưng kích cỡ của tộc Ly Uyên cũng không hề kém cạnh.
Hai thanh đại chùy màu vàng cùng tấn công từ hai phía trên dưới, bộc phát ra uy thế kinh người.
Cứ ngỡ con Hồn Nguyên Chi Linh kia sẽ phải nát bét trong hai thanh chùy này thì bỗng nhiên, một tia sáng đỏ bắn tới từ cách đó không xa, đánh trúng người của hai tên tộc Ly Uyên.
“Ù…”
Bọn họ lập tức rơi vào trong nỗi sợ vô tận, gương mặt cũng vì thế mà nhăn nhúm.
“Ác!”
Trong lúc hai người kia đang bị sức mạnh sợ hãi khống chế, con Hồn Nguyên Chi Linh bỗng ngoác to cái miệng máu của mình ra.
“Răng rắc, răng rắc!”
Nó cắn đứt đầu của hai tên tộc Ly Uyên với tốc độ không tưởng.
“Không!”
Kim Thăng thấy vậy liền muốn xông lên giúp đồng bạn mình thoát hiểm, nhưng hiển nhiên đã muộn rồi. Trong cơn giận dữ, trên làn da khắp người gã như có từng con thằn lằn di chuyển, biến thành màu đỏ hồng. Sức mạnh hùng hậu trút xuống con Hồn Nguyên Chi Linh kia.
“Ầm!”
Hồn Nguyên Chi Linh cố gắng chống chọi trước đòn tấn công mạnh mẽ của Kim Thăng, thân thể bị nện thẳng xuống đất, đập ra một cái hố thật to với đường kính lên đến ba trăm mét.
Đám Hồn Nguyên Chi Linh này là do mẫu thể dốc sức bồi dưỡng, bản thân tạo thành từ việc cắn nuốt rất nhiều Hồn Nguyên Chi Linh nên trong cơ thể cũng có Hồn Nguyên Chi Linh chống đỡ cho. Vì vậy, sau đòn tấn công vừa rồi của Kim Thăng, nó vẫn không bị chút tổn thương gì!
Việc này không chỉ diễn ra ở chỗ Kim Thăng, mà tình hình của các tộc Kim Ô, Hữu Hùng, Thiên Lang cũng gần giống hệt!
Nơi đây có rất đông tộc nhân, họ hợp sức cùng nhau đối kháng với chỉ một, hai con Hồn Nguyên Chi Linh hùng mạnh thì không phải là không có khả năng, nhưng cứ mỗi lần đánh nhau là lại có mấy tia sáng đỏ hiện lên. Trong lúc mấu chốt mà bị sức mạnh sợ hãi ảnh hưởng, có thể nói là đòn trí mạng…
Thoáng chốc, các đại tộc đều bị hao tổn không ít người.
Có điều, mặc dù sức mạnh sợ hãi rất khó đề phòng nhưng không phải là không có cách.
“Keng keng keng…”
Mạc Nhất Kiếm bay vòng vòng quanh một con Hồn Nguyên Chi Linh, bộ áo tơi bay phất phới khiến hắn ta trông tựa như một con bướm vờn lượn nhẹ nhàng. Thanh trường kiếm vô hình trong tay hắn ta hóa thành cơn mưa kiếm, trút xuống trên thân Hồn Nguyên Chi Linh.
Muốn đánh giết Hồn Nguyên Chi Linh thì nhất định phải khiến nó chịu đựng lực lượng quá tải và rơi vào trạng thái mệt nhọc. Mạc Nhất Kiếm bay lượn như vậy thực chất chỉ đang mài mòn nó phần nào mà thôi.
“Mạc sư đệ, cẩn thận!” Có đệ tử Thiên Cung nhắc nhở.
Một tia sáng đỏ bay vụt về phía Mạc Nhất Kiếm.
Con Hồn Nguyên Chi Linh vốn đang bị động chịu đánh nãy giờ vừa trông thấy tia sáng thì lập tức nhe răng nanh, chỉ chờ đến khi thần trí Mạc Nhất Kiếm bị hoảng loạn là sẽ nuốt chửng tên nhóc này.
Lúc tia sáng đỏ sắp bắn trúng người Mạc Nhất Kiếm, hai mắt hắn ta bỗng tĩnh lặng tuyệt đối, thần trí hoàn toàn mất đi.
Lúc này hắn ta không hề có chút ý thức nào nên đương nhiên sẽ không bị sức mạnh sợ hãi ảnh hưởng.
Nếu là bình thường, sau khi mất đi ý thức thì cũng chẳng khác gì giao mạng mình cho đối thủ, nhưng Mạc Nhất Kiếm mất ý thức lại càng nhanh nhẹn hơn. Đối mặt với cú táp của Hồn Nguyên Chi Linh, hắn ta tránh đi rất dễ dàng, sau đó lại tung ra những đòn tấn công mãnh liệt hơn nữa với con Hồn Nguyên Chi Linh kia…
Không chỉ Mạc Nhất Kiếm mà Sầu Tuẫn cũng có thể tránh né sức mạnh sợ hãi. Đã kha khá thời gian trôi qua kể từ lần gần nhất hắn ta thi triển “Sinh Khôi Chi Liên”, bây giờ cả người hắn ta lại bị “Sinh Khôi Chi Liên” đâm xuyên qua lần nữa.
Lúc này, Sầu Tuẫn chỉ là một con rối dây, dù có bị sức mạnh sợ hãi bắn trúng thì cũng không chịu ảnh hưởng quá nhiều…
Sức mạnh sợ hãi mà con mắt khổng lồ phóng ra là có hạn. Sau khi mấy cái bẫy mà nó xếp đặt trong núi chủ bị phá hủy, năng lực của nó cũng giảm đi nhiều.
Một vài dị tộc bị thua thiệt cũng đã bắt đầu tìm ra phương pháp đối phó hữu hiệu. Ban đầu cả nhóm bị chết mất mười mấy người, về sau không ai phải bỏ mạng nữa. Các đại tộc đều dùng hết mọi thủ đoạn để chiến đấu cùng đám Hồn Nguyên Chi Linh đỏ rực kia.
“Ác ác…”
Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh không ngồi yên được nữa. Nhóm Hồn Nguyên Chi Linh này là do nó cực khổ bồi dưỡng ra, trong thời gian ngắn có lẽ còn chống đỡ được nhưng về lâu về dài thì sớm muộn gì cũng thua.
“Ầm!”
Hai chân mẫu thể đột nhiên giẫm mạnh lên núi chủ, thân hình cao lớn nhảy bật lên.
Hình thể to lớn lao vùn vụt trên không trung không khác gì một ngọn núi lớn đang đập tới, mà hướng nó đập lại chính là vị trí của nhóm người Thái Nhất Thiên Cung.
“Sầu Tuẫn, Mạc Nhất Kiếm! Tránh mau!”
Lăng Sương thấy vậy liền tái mặt, luôn miệng nhắc nhở.
Rất nhiều chủng tộc bị nhốt trong phạm vi trăm nghìn mét này, mà bản thân mẫu thể đã to đến cả chục nghìn mét. Nó chỉ nhẹ nhàng nhảy lên thôi đã bao trùm lên một phạm vi khá lớn rồi.
Mặc dù bản thể của Mạc Nhất Kiếm cùng Sầu Tuẫn không nằm trong tầm điều khiển, nhưng tuyệt đối vẫn có ý thức về việc bị chém giết. Lúc nguy cơ ập tới, bọn họ lập tức né đi theo bản năng, thuận theo cơn gió xoáy tới mà tránh về hai hướng.
“Ầm ầm…”
Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh đập tới tạo thành một cái hố to đến nghìn mét trên đất.
Mẫu thể với kích cỡ mười nghìn mét kia tạo ra khí thế như dời sông lấp biển trong phạm vi có hạn này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rất áp lực.
Các dị tộc vốn đang chiến đấu gay gắt cùng Hồn Nguyên Chi Linh khác vừa thấy thứ này bay nhào đến là sẽ lập tức chạy trốn bán sống bán chết. Tuy nhiên, thi thoảng lại có một luồng sức mạnh sợ hãi phóng tới cầm chân hai, ba người lại. Những người đó hoặc sẽ bị mẫu thể một ngụm nuốt vào bụng, hoặc là bị nó nghiền vỡ nát…
Trong quá trình này, người của Thiên Cung, tộc Nữ Oa, đám Nhĩ Thử, hay thậm chí bên phía Hữu Hùng Kim Ô đều có người bị tác động đến. Chỉ trong vòng chưa tới mười hơi thở đã có hai, ba mươi người mất mạng rồi!
Con mắt khổng lồ kia vẫn lơ lửng giữa không trung, tia sáng đỏ ở sâu trong đồng tử nó không ngừng tích lại rồi bắn ra.
Với nhịp điệu này thì chẳng bao lâu nữa, nó cùng mẫu thể sẽ giết sạch hết toàn bộ người ở đây.
Đương nhiên, tính mạng của những kẻ mấu chốt nhất thì vẫn phải giữ lại…
Song, đúng lúc này, con mắt khổng lồ bỗng cảm nhận được hai luồng khí tức truyền đến từ phía sau. Đồng tử của nó nhẹ nhàng chuyển động một vòng ra sau, lập tức phát hiện La Chinh cùng La Yên.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám đánh lén bản tôn?” Con mắt truyền ra ý thức khinh thường.
Nhưng khi nó vừa phóng sức mạnh sợ hãi ra, trong tay La Yên bỗng xuất hiện một tấm vải lụa màu xanh sẫm. Tấm vải này được dệt vô cùng tinh xảo, tô điểm thêm những đường hoa văn kỳ lạ.
Khoảnh khắc khi tia sáng đỏ bắn ra, La Yên nhẹ nhàng phẩy vải lụa một cái, sức mạnh sợ hãi đánh về phía hai huynh muội họ lập tức được hóa giải rất dễ dàng.
Lê Sơn đã biết đến sự tồn tại của Tâm Cụ Nhãn Ma nên đương nhiên sẽ chuẩn bị kế sách đối phó, đồng thời truyền lại cho người của tộc Nữ Oa. Chẳng qua trước đó La Yên không tiện mang thứ này ra mà thôi.