Đoàn người La Chinh trở lại bên bờ ao, bò dọc theo những cần câu thật dàiBò tới đầu cùng của cần câu, bọn họ mới dùng hai ngón tay kẹp lấy móc câu rồi tuột xuống dưới.
Nhóm người La Chinh, Thiên Truyền và Phục Hy xuống dưới đầu tiên, sau đó không lâu bọn họ đã trở lại hang động lúc trước.
Khoảnh khắc trở lại hang động, đập vào mắt bọn họ chính là cả một hang động toàn những tinh thể màu xanh lục!
Những tinh thể xanh biếc này bịt kín toàn bộ hang động.
“Đây là thứ gì, chít!” Thắng Thiên Thử Vương giật mình hoảng hốt.
Phục Hy tiến lên vươn tay gõ nhẹ một cái lên tinh thể màu xanh, nói với vẻ mặt cẩn trọng: “Cường độ của thứ này rất cao, muốn phá vỡ cũng không dễ…”
Phục Hy còn chưa dứt lời, Nữ Oa đã lên tiếng ngắt lời: “Những tinh thể màu xanh biếc này hẳn là đá xanh trên người Dực Vương, Dực Vương đi lên cuối cùng, cái này là do nó bố trí”
“Có lẽ vậy” La Chinh gật đầu.
Tuy Dực Vương không đề cập tới nhưng La Chinh lại rất quen thuộc với loại đá xanh này.
Nhóm người áo đen và nhóm thợ săn Bất Hủ cũng tuột xuống từ trên cần câu, sau đó đến Dực Vương là người đi xuống cuối cùng.
Tuy Dực Vương không nói nhiều lắm, nhưng chuyện gì cũng cố ý ở lại cuối cùng để lo liệu cho mọi người.
Nó đi thẳng đến trước số đá xanh, hai cánh vỗ nhẹ một cái, sau đó những tinh thể vô cùng kiên cố kia đã như sáp bị đun chảy, bắt đầu trở về trên người Dực Vương.
Chỉ chốc lát sau, Dực Vương đã hấp thu toàn bộ số sáp chảy đó rồi đứng sang một bên.
Văn minh Thanh Ngọc từng thất bại một lần, lại kết thù với tộc Vô Không, lúc còn ở trong Ám Vực của Tam Thập Tam Thiên nó đã nhìn trúng La Chinh, gửi gắm toàn bộ hy vọng của văn minh Thanh Ngọc cho La Chinh.
Hiện tại xem ra lựa chọn của nó rất chính xác, La Chinh chẳng những không làm nó thất vọng mà còn vượt xa kỳ vọng của nó, bây giờ cho dù La Chinh đưa ra bất cứ lựa chọn nào nó cũng sẽ âm thầm cống hiến vô điều kiện.
Sau khi rời khỏi hang động, mọi người trở về theo con đường trên hoang nguyên Bất Quy.
Lối ra của hang động cách sông Thần của hoang nguyên Bất Quy rất gần, khoảng chừng chỉ có ba trượng.
Trước đây Đông Hoàng cực kỳ tin tưởng con đường này giao nhau với sông Thần, nếu sông và đường giao nhau, Đông Hoàng còn muốn trục vớt dưới sông Thần một phen.
Nhưng hang động dẫn thẳng tới Ngọc Thanh Thiên lại chính là tận cùng của con đường này, ý nghĩ đi tới sông Thần cũng bị đánh nát…
Nhưng ngay khi mọi người vừa ra khỏi hang động thì chợt thấy được một cảnh tượng quỷ dị.
Dòng nước chảy trong sông Thần vốn là màu xanh biếc, đó là nước Tị Hồn có thể ngăn cản Bỉ Ngạn cảnh rời khỏi Bỉ Ngạn.
Trước nay màu nước của sông Thần vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng có những đàn cá vàng bơi qua, những con cá đó sẽ phản chiếu nước sông thành màu vàng óng, ngoài ra không có biến hóa nào khác.
Nhưng bây giờ nước sông Thần lại biến thành màu đỏ thẫm, đồng thời còn có một mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa ra từ lòng sông.
“Sông Thần sao lại thành ra thế này?” Là người có nhiều hứng thú với sông Thần nhất ở đây, Đông Hoàng cũng ngơ ngác.
“Là mùi máu” Nữ Oa hít nhẹ cái mũi: “Tuy không biết là máu của thứ gì, nhưng đã chảy vào sông Thần được một khoảng thời gian, máu đã bắt đầu có mùi hôi…”
Giữa sông Thần ngoại trừ mùi máu tươi còn có một mùi hôi thối.
“Các ngươi đã thấy sông Thần bị thế này bao giờ chưa?” La Chinh hỏi.
Cả thủ lĩnh áo đen lẫn các thợ săn Bất Hủ đều lập tức lắc đầu.
Thợ săn Bất Hủ kiến thức sâu rộng, thời gian bọn họ được tiếp xúc với sông Thần tương đối dài lâu, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
“Thượng nguồn xảy ra chiến đấu” Thiên Truyền đột nhiên nói.
Người khác nghe không hiểu lời nói của Thiên Truyền, nhưng Thiên Truyền vừa lên tiếng mọi người đã lập tức nghiêng tai lắng nghe, dù sao đây cũng là người kiến tạo thế giới, hiểu rõ toàn bộ Hỗn Độn.
“Thượng nguồn là chỉ đài Thanh Thiên chủ sao?” La Chinh hỏi.
Trước đây Thiên Truyền từng nói đài Thanh Thiên chủ mới là Ngọc Thanh Thiên thực sự, thượng nguồn của sông Thần nhất định là ở trong Ngọc Thanh Thiên.
Ai ngờ Thiên Truyền lại lắc đầu: “Chưa chắc. Trước đây lúc quy hoạch sông Thần, bọn ta đã dẫn sông Thần đi loanh quanh lòng vòng khắp những đài Thanh Thiên nhỏ…”
“Đài Thanh Thiên nhỏ? Những Đài Thanh Nhiên nhỏ đó không nối liền, làm sao biến thành nơi cho sông Thần chảy qua?” La Chinh hơi hoang mang.
“Đương nhiên phải dùng phương thức đặc biệt” Trên mặt Thiên Truyền hiện lên vẻ kiêu ngạo. Nhắc tới nghề nghiệp của mình, hắn ta lập tức trở nên huyên thuyên không ngớt: “Một loại biện pháp kết hợp không gian vĩnh cửu, như vậy sông Thần hoàn chỉnh mới có thể chảy vào…”
Ngay khi Thiên Truyền còn đang giới thiệu về nguyên lý này thì Huyết Sư đứng cách đó không xa chợt nói: “Nhìn chỗ đó kìa, có thứ gì đang trôi xuống theo dòng sông Thần!”
Mọi người lập tức nhìn theo phương hướng mà Huyết Sư chỉ, quả nhiên có một con quái vật to lớn đang trôi nổi trên mặt nước đỏ lòm như máu của sông Thần, tốc độ trôi của con quái vật này còn rất nhanh.
Lúc nó gần một khoảng cách nhất định, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng. Đó là một cỗ thi thể khổng lồ nằm nghiêng trên mặt nước.
Người khổng lồ như đã bị lột da, một nửa dưới nước, một nửa nổi trên mặt nước. Nửa người nổi trên mặt nước đã phù thũng cả lên vì ngâm nước, một con mắt trợn trừng lên, như thể trước lúc chết kẻ này vô cùng không cam lòng.
Trên thân thể người khổng lồ này có những con quạ đen thùi lùi đang nhảy tới nhảy lui, mổ rỉa phần thịt hư thối của người khổng lồ.
Những con quạ này chỉ có một mắt, phần đầu tuy nhỏ nhưng lại tỏa ra một luồng tà khí khó tả, loại tà khí này có gì đó giống như hơi thở của Quỷ Quyệt, nhưng lại không giống hoàn toàn…
Quạ một mắt phát hiện đoàn người La Chinh.
Bầy quạ có vẻ không cam lòng ăn xác chết, chúng cảm thấy hứng thú với đồ ăn tươi sống nhiều hơn.
“Quạc!”
Một con quạ trong đó dẫn đầu bay lên, bay ra khỏi sông Thần rồi lao thẳng tới con đường La Chinh đang đứng.
Nhưng nó mới vừa bay được mấy trượng thì một luồng sức mạnh vô hình đã quấn quanh người nó, khiến nó bị mất khống chế rồi bị kéo thẳng về phía trước, không thể quay đầu lại, bay vào sâu trong hoang nguyên Bất Quy.
Tình trạng của những con quạ khác cũng không khá hơn. Sau khi rời khỏi sông Thần chúng đã bị hoang nguyên Bất Quy ảnh hưởng, chỉ có thể lao về phía ngược lại, liên tục phát ra tiếng kêu không cam lòng.
Mọi người vốn có chút căng thẳng, cho rằng có lẽ bầy quạ một mắt này là sinh linh Bỉ Ngạn tại Ngọc Thanh Thiên, quỷ mới biết được chúng có những thủ đoạn quỷ dị gì, nếu chúng lao tới đây thì khó mà giải quyết.
La Chinh hỏi Thiên Truyền tiền bối có biết những sinh linh Bỉ Ngạn này hay không, Thiên Truyền chỉ lắc đầu. Tuy hắn ta là người kiến tạo thế giới, nhưng bình thường sau khi kiến tạo thế giới xong hắn sẽ rời đi để tìm kiếm địa điểm thích hợp tiếp theo, chưa chắc đã biết về sự phát triển sau đó của thế giới, huống chi hắn ta còn chưa bao giờ trải qua diễn biến phát triển của thế giới Hỗn Độn, đương nhiên không biết.
Mọi người đứng lại bên bờ sông Thần một lúc.
Trong một khoảng thời gian ngắn đã có sáu người khổng lồ trôi xuôi theo dòng, bởi vậy có thể suy đoán nước sông Thần bị máu của những người khổng lồ này nhuộm đỏ.
Còn việc người khổng lồ bị ai giết chết, đương nhiên vẫn là một điều bí ẩn.
Quan sát một hồi, bọn họ bèn trở về theo con đường này. Trong hoang nguyên Bất Quy hoang vu trống trải, con đường trở về cũng rất thuận lợi.
Nhưng lúc đi tới ranh giới tuyết, nhìn thấy lớp đất nâu trơ trọi, bọn họ vẫn lắp bắp kinh hãi.