“Ức Vạn Tháp Sơn ở phía Bắc, vừa khéo tiện đường…” La Chinh cười nói. Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa mới bảo rằng nhóm anh kiệt Nhân tộc bị nhốt ở đằng sau Ức Vạn Tháp SơnNguyên Thủy Thiên Tôn cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Tiện đường hay không tiện đường chỉ là thứ yếu, dù sao mục tiêu của Quỷ Quyệt không thể nào là cứu bọn ta ra, nhưng hướng này không phải là trùng hợp đâu… Rất có thể hắn muốn làm một chuyện!”
“Chuyện gì?” La Chinh hỏi.
“Đến Ngọc Thanh Thiên” Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp.
Ngọc Thanh Thiên là khu vực sâu nhất trong Tam Thanh Thiên, cũng là khu vực thần bí nhất.
Bắt đầu từ văn minh Nguyên Linh, hầu hết tất cả các văn minh đều muốn tiến vào Ngọc Thanh Thiên để tìm hiểu thực hư, và Nhân tộc cũng không ngoại lệ.
“Ngọc Thanh Thiên ở hướng đó?” La Chinh hơi kinh hãi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười: “Không thì ngươi nghĩ tại sao bọn ta lại bị cầm chân ở đó?”
Ba mươi sáu anh kiệt Nhân tộc bị giam giữ ở trên đường đi đến Ngọc Thanh Thiên.
Làm sao để đến Ngọc Thanh Thiên, đối với các đại văn minh thì đây là một bí ẩn không thể nào phá giải.
Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn theo Nhân tộc tiến vào Tam Thanh Thiên, sau đó luôn xem việc này như mục tiêu hàng đầu.
Lối vào Thượng Thanh Thiên nằm ở trung tâm Thái Thanh Thiên, vậy lối vào Ngọc Thanh Thiên chắc hẳn cũng nằm ở trung tâm Thượng Thanh Thiên.
Căn cứ vào phỏng đoán đơn giản ấy, Nguyên Thủy Thiên Tôn quả thực đã thăm dò ra một vài điểm mấu chốt, cuối cùng mở ra một cái hầm ở sau Ức Vạn Tháp Sơn.
“Thật ra đến tận lúc này ta vẫn chưa xác định được căn hầm đó có dẫn đến Ngọc Thanh Thiên hay không” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, có vẻ hơi hậm hực: “Nhưng từ khi bọn ta phát hiện ra căn hầm này, văn minh Nguyên Linh bắt đầu ra tay bất chấp hơn”
Khi đó đã là kỷ nguyên hỗn độn thứ 78, kỷ nguyên hỗn độn thứ 77 của Nhân tộc đã bị phá hủy. Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nhân tộc bắt đầu nhanh chóng vươn lên trong Bỉ Ngạn, có một thời gian còn từng tranh đấu ráo riết với văn minh Nguyên Linh.
Khi đó, tộc Vô Không còn chưa xuất hiện, Nhân tộc xem như là tồn tại duy nhất có thể sánh ngang địa vị với văn minh Nguyên Linh. Mặc dù văn minh Nguyên Linh xem Nhân tộc như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, và cũng luôn ngăn chặn không cho Nhân tộc phát triển thêm, nhưng chúng lại chưa từng đem tính mạng ra chiến với Nhân tộc. Dù sao kẻ địch của văn minh Nguyên Linh cũng không chỉ có một mình Nhân tộc, trước hỗn độn số 77 cũng cho ra không ít văn minh cấp chúa tể hùng mạnh. Những văn minh cấp chúa tể ấy cũng nhìn chằm chằm vào văn minh Nguyên Linh.
Nhưng khi Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn dắt Nhân tộc tìm đến căn hầm kia, rốt cuộc văn minh Nguyên Linh cũng không bỏ qua được nữa. Dù có phải trả cái giá lớn hơn, họ cũng nhất quyết phải diệt trừ Nhân tộc cho bằng được.
“Mục Linh tập hợp hết gần toàn bộ sức mạnh của cả tộc cũng chỉ nhốt được bọn ta ở đó thôi” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, trên mặt là vẻ kiêu ngạo.
“Căn hầm này được văn minh Nguyên Linh coi trọng như vậy, nhất định nó có thể đi đến Ngọc Thanh Thiên” La Chinh đoán.
“Có thể đúng, cũng có thể sai” Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu: “Bí mật trong Tam Thanh Thiên nhiều lắm, văn minh Nguyên Linh có ưu thế của kẻ đến trước, cái gì có thể hủy đều đã hủy rồi, có thể giấu cũng giấu hết rồi. Bất kể thế nào, ở đó chắc chắn có thứ mà văn minh Nguyên Linh sốt ruột muốn giấu”
Trong lúc trò chuyện với Nguyên Thủy Thiên Tôn, La Chinh cũng đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Ức Vạn Tháp Sơn là một vùng núi dài đằng đẵng không thấy điểm cuối.
Núi ở đây khác hẳn với những khu vực sông núi thường thấy. Khi ngước nhìn lên, mỗi một ngọn núi đều cao vút như thể một tòa tháp nhọn.
Độ cao của các ngọn núi này không chênh nhau quá nhiều, hình dạng cũng không khác nhau lắm.
Lúc đi vào đây, người ta sẽ có cảm giác như tiến vào một khu rừng được hình thành từ núi. Nơi đây được xem là “rừng núi” danh xứng với thực.
“Đúng rồi, mặc dù Quỷ Quyệt thoạt nhìn không có linh trí, nhưng dù sao nó cũng hiểu được Phạn văn, hay là chúng ta thử kết nối trò chuyện với nó một chút?” La Chinh đề nghị.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm gầy dựng một đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh trong thế giới trong cơ thể, họ sẽ dựa theo cách phát âm khác biệt mà tổ hợp thành “Phạn văn”.
Trên đoạn đường chạy băng băng từ khi ra khỏi con đường Than Khóc, mọi người đều mỏi mệt với việc ứng phó với những phiền phức đến từ đầm lầy máu.
Ức Vạn Tháp Sơn này thoạt nhìn yên ả hơn nhiều, ngược lại có thể thử xem sao.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn đang có ý đó, bây giờ ngược lại đã có cơ hội. Thế là trong thế giới trong cơ thể, nhóm người đã được huấn luyện kia nhanh chóng được Nguyên Thủy Thiên Tôn triệu tập lại. Bọn họ đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, nay sự phối hợp giữa mọi người đã rất thành thạo.
Họ dựa theo chỉ thị của văn minh Thiên Chấp và bắt đầu ngâm nga, âm thanh bắt đầu quấn quanh cơ thể La Chinh.
“Ngươi có nghe hiểu ta đang nói gì không? Ngươi là ai? Ngươi có thể trò chuyện với ta không?”
Lúc Phạn văn được hát ra liền biến thành những tiếng ca rất đều nhịp.
Quỷ Quyệt đã tiếp quản cơ thể La Chinh hoàn toàn, đương nhiên cả tai mắt mũi miệng cũng đều như vậy, nên tất nhiên nó có thể nghe được âm thanh này.
La Chinh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều vô cùng mong đợi, hy vọng Quỷ Quyệt sẽ đáp lại mình. Thế nhưng Quỷ Quyệt vẫn vô cùng nghiêm túc điều khiển cơ thể La Chinh chạy như bay không ngừng, tựa như nó không hề có tai vậy.
Mặc dù kết quả này không hề nằm ngoài dự liệu, nhưng trên mặt hai người vẫn lộ ra chút thất vọng.
“Thử lại mấy lần nữa xem” La Chinh nói.
Thế là nhóm người trong thế giới trong cơ thể lại ngâm nga lần nữa, lặp đi lặp lại những lời nói vừa rồi.
Một nén nhang sau, mấy câu đó đã được lặp lại vài chục lần nhưng Quỷ Quyệt vẫn không hề có chút phản ứng nào.
“Thôi.” La Chinh bĩu môi.
Bị một quái vật cướp mất thân thể thì cũng thôi đi, mà éo le hơn nữa là quái vật này thậm chí còn không có trí tuệ, chuyện này đúng là khiến người ta càng buồn bực hơn.
Khi La Chinh vừa bỏ cuộc thì Quỷ Quyệt bỗng điều khiển cơ thể hắn chuyển hướng và đi về phía bên trái.
Lúc này Quỷ Quyệt đã tiến được một khoảng về phía sau Ức Vạn Tháp Sơn, bây giờ rẽ sang bên trái tức là đi về phía Tây của Ức Vạn Tháp Sơn. Nó đột nhiên thay đổi phương hướng khiến La Chinh hết sức buồn bực, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại “A” một tiếng đầy sửng sốt, hơn nữa còn mang theo chút mong chờ.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, có chuyện gì vậy?” La Chinh không hiểu bèn hỏi.
“Căn hầm sau Ức Vạn Tháp Sơn vô cùng bí ẩn, bọn ta chỉ tìm phương pháp mở ra thôi mà đã tốn hết một phần ba kỷ nguyên hỗn độn rồi. Bước đầu tiên để mở hầm chính là đi ba nghìn dặm về phía Bắc, sau đó là năm nghìn dặm về phía Tây, cuối cùng mở một pháp trận ở đằng sau ngọn Tháp Sơn lớn nhất kia!” Nguyên Thủy Thiên Tôn giải thích.
Cũng chính vì Nguyên Thủy Thiên Tôn biết bí mật này nên từ khi cơ thể La Chinh tiến vào Ức Vạn Tháp Sơn, ông đã bắt đầu lưu ý rồi.
Thật không ngờ vừa mới đạt được quãng đường ba nghìn dặm về hướng Bắc, Quỷ Quyệt đã quả quyết tiến thẳng về hướng Tây!
Đây không giống trùng hợp!
“Có lẽ mục đích của Quỷ Quyệt thật sự là căn hầm kia, mà căn hầm ấy cũng đúng là con đường dẫn đến Tam Thanh Thiên” La Chinh cũng có vẻ phấn khích.
Nếu vậy thì quả là một công nhiều việc.
Nếu tiến vào căn hầm và gặp được các anh kiệt Nhân tộc bản tôn thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra được biện pháp giúp thay đổi trạng thái hiện giờ của La Chinh!
“Nếu được vậy thật thì đúng là quá tốt” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gật đầu.
Ức Vạn Tháp Sơn quả thực là một khu vực yên bình, thân thể La Chinh đi thẳng về hướng Tây suốt cả một đường mà cũng không gặp phải trở ngại nào.
Không lâu sau, một Tháp Sơn tròn vo xuất hiện trong mắt La Chinh.
Tháp Sơn này to hơn những Tháp Sơn thông thường gấp mấy lần và cũng cao hơn không ít.
Sau khi tiến đến chân Tháp Sơn, Quỷ Quyệt bắt đầu leo lên trên thuận theo vách đá.
La Chinh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy cảnh này, trong lòng càng hưng phấn hơn.