Sau khi Khê Tiểu Giới cười xong, sắc mặt cũng bắt đầu nghiêm túc lên, nghiêm mặt nói: “Hôm nay trong Hư Linh Tông, sư phụ có nói với ta rằng không thể để tỷ tùy hứng được nữa”Sư phụ trong miệng Khê Tiểu Giới tất nhiên là tông chủ Hư Linh Tông – Thanh Hư đạo nhân.
Nếu không phải nể mặt Thanh Hư đạo nhân, sao mọi người có thể để Khê Ấu Cầm tùy hứng như vậy?
Cho dù Thanh Hư đạo nhân che chở Khê Ấu Cầm thì trong lòng mọi người trong Hư Linh Tông và thành Hư Thiên cũng thầm oán rất nhiều. Đã đến lúc này rồi, đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng, chỉ phải hy sinh một đứa con gái của Khê gia mà thôi. Đừng nói là bắt nàng gả cho những chàng trai tuấn kiệt kia, dù là gả cho heo, cho chó, nàng cũng phải gả đi!
“Ông cố cũng nói vậy sao?” Nghe được lời Khê Tiểu Giới nói, sắc mặt Khê Ấu Cầm đầy vẻ ảm đạm.
Khê Tiểu Giới nhỏ hơn Khê Ấu Cầm một tuổi, nhưng chung quy cũng được rèn luyện trong Hư Linh Tông, cách nghĩ cũng trưởng thành hơn Khê Ấu Cầm một chút, hắn nói: “Tỷ, sư phụ cũng phải chịu áp lực khá lớn, hiện tại thế cục đã như vậy, chỉ sợ Thôi Tà kia sẽ ra tay!”
“Hắn dám! Hư Linh Tông chúng ta chính là tông môn đứng đầu Trung Vực, Thôi Tà muốn ra tay thì cũng sẽ không tìm Hư Linh Tông chúng ta đầu tiên” Khê Ấu Cầm không phục mà phản bác lại.
Khê Tiểu Giới bất đắc dĩ cười: “Vì sao lại không tìm tới Hư Linh Tông? Ba thế lực mạnh nhất Trung Vực chúng ta là Hư Linh Tông, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện, nếu Thôi Tà muốn ra tay, tất nhiên sẽ tìm tới một trong ba thế lực lớn này. Trong Thiên Hạ Thương Minh có ông trùm thiên cổ kia tọa trấn, thành Thiên Khải cũng không phải nơi chỉ chốc lát là có thể nuốt được. Về phần Vân Điện… thành Vân Hải kia tất nhiên chẳng là gì, nhưng Vân Điện có đại trận hộ tông vô cùng biến thái, mà Thiên Tà Tông cũng khó có thể đánh hạ. Còn Hư Linh Tông chúng ta, tuy được xưng là tông môn mạnh nhất Trung Vực, nhưng nói một cách tương đối thì lại dễ ăn hiếp nhất!”
Khê Tiểu Giới phân tích hoàn toàn có lý.
Thế lực của Thiên Hạ Thương Minh làm cho Thôi Tà hết sức kiêng kỵ, về phần Vân Điện, Thôi Tà đã từng chịu thiệt không ít do đại trận hộ tông của Vân Điện gây nên. Nói một cách tương đối thì nếu phát động chiến tranh tông môn, đột phá ở Hư Linh Tông là ổn thỏa nhất. Huống hồ Hư Linh Tông có danh tiếng rất lớn, là tông môn mạnh nhất trong lòng võ giả Trung Vực. Nếu hạ được Hư Linh Tông thì tất nhiên sẽ có rất nhiều võ giả độc lập gia nhập vào Thiên Tà Tông!
“Nếu Thôi Tà đánh đến thành Hư Thiên, tỷ không phải lý do lớn nhất, nhưng chắc chắn là một trong những lý do” Khê Tiểu Giới nghiêm mặt nói: “Nếu tỷ gả cho người khác, chặt đứt ảo tưởng của Thôi Tà thì ít nhất khi Thiên Tà Tông đánh tới, mọi người sẽ không quy trách nhiệm lên người tỷ!”
Khê Ấu Cầm thoạt nhìn ôn nhu, tĩnh lặng giống như đóa hoa lan trong khe sâu, nhìn thì dường như dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thực chất bên trong lại rất bướng bỉnh. Nghe Khê Tiểu Giới nghiêm mặt giảng đạo lý, nàng thình lình nói một câu: “Quy trách nhiệm thì sao? Cùng lắm là chết”
Khê Tiểu Giới cũng biết có giải thích thì nàng cũng không hiểu, nên chỉ nói: “Tỷ, chỉ sợ đến lúc đó tỷ muốn chết cũng không xong”
Lời này khiến thân hình Khê Ấu Cầm lập tức run lên, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện vẻ bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thôi Tà vốn là nhân vật vừa chính vừa tà, Khê Ấu Cầm rơi vào trong tay hắn, nghĩ cũng biết kết cục thế nào!
Nhưng Khê Ấu Cầm cũng chỉ bối rối trong tích tắc, sau đó vẻ bối rối kia lập tức bị thay thế bởi vẻ hung ác: “Nếu đã vậy, ta lại chuẩn bị tốt độc dược. Nếu như Thôi Tà thật sự đánh tới, ta uống thuốc độc tự vẫn là được”
Cuối cùng Khê Tiểu Giới đành thở dài một hơi, sau đó cùng hai người gia đinh Khê gia đi khỏi vườn hoa.
Sáng sớm hôm sau, một anh chàng mặc áo xanh xuất hiện ở quảng trường trước nhà. Đêm hôm qua đã quá muộn nên La Chinh nghỉ ngơi một đêm xong đến lúc bình minh xuyên qua hơn nửa thành Hư Thiên mới đến lâu đài Khê gia.
Vừa mới tới trước cửa quảng trường hắn đã thấy không ít người xếp hàng, cả hàng dài uốn lượn tới hơn mười trượng, tính ra phải hơn trăm người.
Những người này cũng là vàng thau lẫn lộn, người vạm vỡ cũng có, thư sinh cũng có, về phần tu vi… người bình thường không có tu vi cũng có, thậm chí võ giả Thần Đan Cảnh cũng có.
“Đây là kén rể sao?” La Chinh đứng ở bên cạnh mỉm cười, xem tình hình này thì Khê gia thật sự nóng nảy rồi. Nghe nói chuyện cầu thân này đã diễn ra được một thời gian, không biết có phải mắt của tiểu thư Khê gia để trên trán hay không mà không vừa ý nổi lấy một người?
“Mới tới à? Ngươi… cầu thân thì ra đằng sau xếp hàng đi!” Một tên gia đinh Khê gia nhìn thấy La Chinh liền chỉ vào hắn quát lớn. Đại khái tên này cho rằng La Chinh muốn chen ngang.
La Chinh không hề tức giận, tên gia đinh này chỉ là người bình thường, đương nhiên không nhìn ra tu vi của hắn. Nhưng những võ giả trong đội ngũ sau khi thấy La Chinh là Hư Kiếp Cảnh thì vẻ mặt chợt biến đổi.
Bằng chừng ấy tuổi đã bước chân vào Hư Kiếp Cảnh, tên nhóc này được đại tông môn nào bồi dưỡng ra không biết?
Trên đại lục Hải Thần, võ giả cỡ tuổi như La Chinh mà bước vào Chiến Tôn thì không phải ít, như đám người Mộc Thanh Dương, Hạ Sương, nếu một lòng đột phá thì cũng có thể làm được.
Tốc độ tu luyện khi dựa vào tháp Tội Ác, không phải là tốc độ mà người ngoài có thể so sánh được.
Chẳng qua trong Trung Vực, ở độ tuổi này mà đạt tới Hư Kiếp Cảnh thì cũng khó mà tưởng tượng được, trừ phi các đại tông môn dốc hết tài nguyên thì may ra. Cho nên, những tên võ giả kia không ai dám xem thường La Chinh.
“Ta không phải đến cầu thân” La Chinh thản nhiên trả lời.
“Chúng ta bận tối mắt tối mũi, nếu ngươi không tới cầu thân thì hẳn là tới xem náo nhiệt. Thôi, biến tới chỗ khác mà chơi đi!” Tên gia đinh này không khách khí gì mà bắt đầu đuổi người. Thân là gia đinh Khê gia, võ giả tầm thường cũng không dám trêu chọc.
La Chinh vẫn thản nhiên nói: “Ta tới là muốn hỏi thăm gia chủ Khê gia, không biết…”
Tên gia đinh kia cười lạnh một tiếng: “Hỏi thăm gia chủ Khê gia? Ngươi sao?” Có mấy võ giả dùng thân phận đặc thù, muốn tìm gia chủ để đi cửa sau nên rõ ràng tên gia đinh này đã hiểu lầm, hắn lập tức nói: “Gia chủ nhà chúng ta không có thời gian tiếp khách! Nếu ngươi không đi thì ta đành gọi người!”
Nhưng vào lúc này, một vị quản gia lớn tuổi đi tới, quát lớn về phía tên gia đinh kia: “Chết không có mắt, sao lại nói chuyện thế hả! Qua bên kia làm việc đi!”
Quản gia của Khê gia này là một vị Tiên Thiên Cảnh, từ xa hắn đã thấy ở đây có tranh chấp nên tới xem, vừa qua xem thì lại càng hoảng sợ, tên gia đinh kia lại dám quát lớn với một võ giả Hư Kiếp Cảnh!
Trong Trung Vực không phải không có võ giả Hư Kiếp Cảnh, Khê gia là gia tộc tam phẩm, nhưng gia chủ đương thời cũng chỉ có tu vi Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà thôi, người trước mắt này còn trẻ tuổi như vậy mà đã là Hư Kiếp Cảnh rồi, chắc chắn là nhân vật có bối cảnh nghịch thiên. Vì vậy, quản gia liền bước tới đuổi tên gia đinh kia sang một bên, cúi đầu khom lưng nói với La Chinh: “Anh bạn này, gia đinh Khê gia nhà ta không có mắt, mong ngài rộng lòng bỏ qua cho”
Trên mặt La Chinh không có quá nhiều biểu cảm, sao hắn lại so đo với một người bình thường được? Thế nên hắn chỉ thản nhiên nói: “Không biết không có tội, ta còn muốn hỏi thăm gia chủ Khê gia các ngươi một chút”
“Gia chủ gần đây công việc bận rộn, nhưng nếu ngài muốn hỏi thăm, tất nhiên ta sẽ giúp ngài báo một câu. Chẳng qua còn phiền ngài báo danh tính” Quản gia cung kính cười nói. Hắn ở Khê gia đã hơn mười năm, đương nhiên hiểu người trước mắt này không thể chậm trễ chút nào.
La Chinh gật gật đầu, lập tức nói: “Cứ nói là có La Chinh tới hỏi thăm”
“La… La Chinh?” Quản gia bỗng kêu một tiếng, hai mắt như như gặp quỷ, nhìn chằm chằm La Chinh. Bởi vì tiếng kêu quá lớn nên cũng khiến những võ giả đang xếp hàng dài cầu thân kia chú ý.
Đa số võ giả đều mang vẻ buồn bực.
“Ngươi nghe thấy chưa? Tên nhóc kia tự xưng La Chinh, chính là La Chinh của Vân Điện ư?”
“Chẳng phải La Chinh đã chết rồi sao? Hai năm nay, một chút tin tức của hắn cũng không có, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian!”
“Đừng nói nữa, có khả năng lắm đấy. Ngoại trừ La Chinh ra, bao nhiêu người có thể bước vào Hư Kiếp Cảnh trong thời gian ngắn như thế? À, đúng rồi, còn có thiên tài cấp Thần của Hư Linh Tông – Tiểu Giới…”
Quản gia của Khê gia sững sờ đánh giá La Chinh, lập tức cẩn thận hỏi: “Ngài… ngài là La Chinh thật sao?”
La Chinh nhàn nhạt cười: “Không thể giả được”
“Được, vậy thì để ta vào báo, ngài chờ một chút!” Nói xong, quản gia xông vào lâu đài Khê gia nhanh như bay. Tuy quản gia này cũng hoài nghi thân phận của La Chinh, nhưng thật giả thế nào cũng không cần hắn xem xét, gia chủ Khê gia tự nhiên sẽ có kết luận.