Việc Hoa Thiên Mệnh có tên trong mười nghìn người đứng đầu cũng đã khiến cho Thánh chủ thánh địa đó mừng như điênChư Thần Vô Niệm là thế lực Nhân tộc lớn. Thực chất, họ được xem là tứ đại thần quốc, mà tứ đại gia tộc chính là đế vương của Chư Thần Vô Niệm.
Những thánh địa phụ thuộc chỉ có thể được xem là thần dân của tứ đại gia tộc. Từ góc độ thành lập, bọn họ hoàn toàn khác với liên minh Nhân Đạo.
Cũng chính vì vậy, tất cả tài nguyên sẽ tập trung hết cho tứ đại gia tộc, mà việc phân phối tài nguyên sẽ do tứ đại gia tộc thực hiện.
Thánh địa thập phẩm này bồi dưỡng được một thiên tài lọt vào tốp mười nghìn người đứng đầu, đã hoàn toàn vượt quá dự kiến của Thánh chủ. Ngày sau, ông nhất định sẽ tranh thủ điều này, xin tứ đại gia tộc ban thưởng và cho nhiều tài nguyên hơn.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, Hoa Thiên Mệnh không dừng bước ở tốp mười nghìn người.
Mà tiến vào giai đoạn thứ hai.
Hắn bước vào bàn cờ thiên địa, trở thành một biến số của bàn cờ thiên địa này.
Cảnh tượng đó khiến cho rất nhiều võ giả trong thánh địa thập phẩm như nở hoa trong lòng.
Thậm chí còn thu hút ánh mắt của Thánh chủ hai thánh địa thập phẩm khác.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, quân cờ màu đen dưới chân Hoa Thiên Mệnh vẫn không rơi xuống bàn cờ, khiến cho bọn họ lại càng thêm chờ mong đến lúc Hoa Thiên Mệnh ra tay.
Nhưng bọn họ không ngờ, Hoa Thiên Mệnh vừa ra tay lại rơi vào cục diện phải bị loại bỏ.
Lại càng không ngờ, đối thủ mà Hoa Thiên Mệnh gặp phải chính là Lạc Tích Huyên.
Lạc Tích Huyên, là con cưng của Thiên Vị tộc, con gái của Lôi Điện.
Trong đám Thiên Kiêu ở đây có lưu truyền một câu chuyện rất thần kỳ.
Thân thế của Lạc Tích Huyên vô cùng ly kỳ.
Vũ trụ có một giới tên là Huyền Đình giới, bên trong tràn ngập lực sấm sét mạnh mẽ.
Rất nhiều năm qua, vẫn không có người nào đến đó sinh sống.
Cũng không phải bọn họ e ngại lực sấm sét trong đó. Trên thực tế, càng là vùng đất dữ, thì khả năng thu được cơ duyên cũng càng lớn, có rất nhiều võ giả vì tìm kiếm cơ duyên trong đó, để bản thân được mạnh hơn, từ đó tre già măng mọc.
Thần Hỏa giới cũng giống như vậy. Bên trong Thần Hỏa giới căn bản không thích hợp cho sinh linh sinh sống. Nhưng rất nhiều võ giả vì muốn thu hoạch được kho báu của trời đất mà bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cũng muốn xông vào.
Nguy hiểm và lợi ích thường có quan hệ trực tiếp với nhau.
Huyền Đình giới tương đối đặc biệt là vì bên trong Đại Giới có phong ấn một con thánh thú Huyền Đình.
Nghe nói con thánh thú Huyền Đình này là do sáu vị Thiên Tôn liên thủ phong ấn từ tám mươi triệu năm trước, dựa vào một phần số trời của một vị Thiên Tôn có tên là “Phong Yêu Thiên Mệnh” mới có thể phong ấn con thánh thú Huyền Đình này.
Chính vì phong ấn này tồn tại, mới không có người nào trốn vào Huyền Đình giới.
Nhưng hai mươi năm trước, phong ấn đã bị phá hủy.
Phong Yêu Thiên Mệnh là lợi dụng Phong Yêu Thiên Mệnh để bố trí. Trên lý thuyết, phong ấn này đại diện cho phong ấn mạnh nhất của vũ trụ. Dù sao, phong ấn đó cũng là nhờ quy tắc Thiên Đạo mà tạo ra.
Phong ấn được loại bỏ đồng nghĩa với việc thánh thú Huyền Đình thoát khỏi phong ấn, đồng thời cũng chứng minh nó đã thu được sức mạnh vượt trên Thiên Đạo.
Chuyện này đã gây chấn động toàn bộ vũ trụ.
Thậm chí còn khiến cho không ít người kinh hãi, nguy cơ chiến tranh Đại Thế Giới đã sớm đến rồi.
Nguy cơ này chính là thánh thú Huyền Đình.
Chuyện này nhanh chóng khiến các chủng tộc trong vũ trụ coi trọng.
Cho dù Thiên Tôn Nhân tộc hay Thiên Vị tộc, hoặc Ma tộc, tất cả đều đến Huyền Đình Giới để điều tra.
Nhưng trong lần điều tra này, bọn họ đã phát hiện được một việc ngoài ý muốn.
Đúng là phong ấn Huyền Đình Giới đã bị phá hủy.
Nhưng thánh thú Huyền Đình vẫn bị phong ấn bên trong. Phong ấn chỉ bị phá hư một phần rất nhỏ, nhỏ đến mức không quan tâm cũng được.
Chỉ là, khi tiếp tục điều tra, bọn họ đã phát hiện một việc rất kinh người.
Phong ấn này là do một đứa bé gái ba tuổi phá hư.
Cô bé đó đã tự phá giải phong ấn, bước ra từ cái nơi quỷ quái tràn ngập quy tắc hệ Lôi.
Thời điểm đó, Lạc Tích Huyên chỉ mới có ba tuổi.
Ý thức được sự bất phàm của nàng, rất nhiều chủng tộc đã triển khai một cuộc tranh đoạt nàng.
Cuối cùng, phần thắng rơi vào tay Thiên Vị tộc. Thiên Vị tộc đã đặt cho nàng một cái tên, Lạc Tích Huyên.
Thân thế của nàng rất thần kỳ, dẫn đến sự bàn tán vô cùng sôi nổi trong vũ trụ, nhưng cũng dần dần chìm xuống theo thời gian.
Sau khi nàng tiến vào Thiên Vị tộc, không còn tin tức nào về nàng truyền ra ngoài nữa.
Nhưng trước khi chiến trường mộng ảo mở ra một năm, Thiên Vị tộc tuyên bố trong tộc đã có được hai Đạo Tử, một là Giang Chính Nghĩa, hai là Lạc Tích Huyên.
Mặc dù mọi người chưa nhìn thấy thực lực của nàng như thế nào, nhưng không ai hoài nghi Đạo Tử cả.
Trên thế giới này, có một số người sinh ra đã không tầm thường.
Lạc Tích Huyên chính là một trong những người đó.
“Ôi trời, tại sao đối thủ đầu tiên mà Hoa Thiên Mệnh đụng phải lại là người của Thiên Vị tộc, hơn nữa còn là Lạc Tích Huyên chứ”
“Nghe đồn Lạc Tích Huyên rất lợi hại, nhưng chưa chắc có thể đánh bại Hoa Thiên Mệnh”
“Ha ha, bất cứ thiên tài nào của Thiên Vị tộc cũng đủ để trở thành đệ tử đứng đầu trong thánh địa của chúng ta. Lạc Tích Huyên lại là Đạo Tử của Thiên Vị tộc, nhân vật lợi hại nhất trong thế hệ trẻ, làm sao nàng có thể yếu được?”
Bên trong thánh địa thập phẩm kia, rất nhiều võ giả không khỏi thở dài.
Hiện tại Hoa Thiên Mệnh đã thẳng tiến vào tốp ba trăm người đầu tiên. Hắn có thể tiến vào tốp mười vị trí đầu để nhận được một bàn thần cách không?
Nhưng đáng tiếc, tại sao lại xui xẻo như vậy?
Lạc Tích Huyên từ trên quân cờ nhảy xuống, nhìn bàn cờ bên dưới, ánh mắt màu tím nhạt quét về phía đối diện, nhìn gương mặt tràn ngập khí phách của Hoa Thiên Mệnh, lập tức nở nụ cười nhẹ.
“Thiên Vị, Lạc Tích Huyên” Nàng nói.
Lúc này, nhìn Lạc Tích Huyên chẳng có gì đặc biệt, chỉ giống một người thường, còn có cảm giác thân thiết của cô em gái nhà bên.
Hoa Thiên Mệnh cũng cùng lúc cất bước về phía trước, chậm rãi nhảy xuống từ quân cờ màu đen, sau đó tháo kiếm từ trên lưng xuống.
Trường kiếm được bao bởi một lớp vải bố. Hoa Thiên Mệnh đặt thanh kiếm dưới đất, sau đó chậm rãi tháo lớp vải bố ra.
Có một số võ giả sẽ thừa cơ hội này mà công kích.
Nhưng Lạc Tích Huyên thì không.
Hoa Thiên Mệnh cũng biết nàng sẽ không.
Sau khi tháo hết lớp vải bố, một thanh kiếm xuất hiện. Thanh kiếm này nhìn qua rất bình thường, thân kiếm vẫn cất trong vỏ kiếm, không hề được rút ra.
Tay cầm chuôi kiếm, Hoa Thiên Mệnh đứng lên nói: “Vân Điện, Hoa Thiên Mệnh”
“Sao?” Lạc Tích Huyên nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Vân Điện là cái quỷ gì vậy?
Cùng lúc đó, Ninh Vũ Điệp đang quan sát bên trong thánh địa Ngọc Thanh. Nghe Hoa Thiên Mệnh chính miệng nói ra, một lần nữa đã nghiệm chứng được lời nói của Ninh Vũ Điệp lúc trước.
Ninh Vũ Điệp nhếch miệng mỉm cười, biểu hiện đương nhiên.
Sau khi Hoa Thiên Mệnh đánh một trận với Thiên Tà Tông, thực lực được biểu lộ, hắn đã nhận được sự trọng dụng của Vân Điện.
Ninh Vũ Điệp hiểu tính cách của hắn. Thân là kiếm khách, hắn là người vô cùng có nguyên tắc. Hắn chưa từng rời khỏi Vân Điện, trên lý thuyết vẫn là người của Vân Điện.
Lúc trước, Ninh Vũ Điệp đã bí mật khảo sát Hoa Thiên Mệnh. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chờ tu vi của Hoa Thiên Mệnh đủ mạnh, y có thể thăng cấp làm Điện chủ Vân Điện.
Nhưng chí của Hoa Thiên Mệnh không nằm ở Vân Điện, cũng không ở Trung Vực. Chí hướng của hắn càng thêm lớn lao.
Sau khi rời khỏi Trung Vực, hắn vẫn luôn biệt tăm biệt tích. Đến bây giờ Ninh Vũ Điệp mới biết Hoa Thiên Mệnh đã phi thăng, hơn nữa còn có được thực lực như lúc này.
Về phần thánh địa thập phẩm của Chư Thần Vô Niệm, sau khi nghe Hoa Thiên Mệnh trả lời như thế, tất cả đều bất mãn.
Nhưng bất mãn cũng vô dụng. Bọn họ cũng chẳng trợ giúp Hoa Thiên Mệnh quá nhiều, tối đa cũng chỉ coi là mượn con đường phi thăng của bọn họ mà thôi.
Hoa Thiên Mệnh không quan tâm đến sự nghi hoặc của Lạc Tích Huyên.
Một tay hắn cầm kiếm, chậm rãi rút kiếm, ánh kiếm sáng như tuyết lộ ra.
“Thật ra kiếm này không phải chuẩn bị cho ngươi…” Hoa Thiên Mệnh rút được một nửa, cười nói: “Cho nên, nếu ngươi có thực lực, cũng có thể ép ta rút thanh kiếm này”
Câu nói sau cùng của Hoa Thiên Mệnh khiến tất cả đều sợ ngây người.
Nghe ý hắn nói, thì hắn không có ý định rút kiếm vì Lạc Tích Huyên?
Hắn không chỉ nói như vậy mà còn làm như vậy. Kiếm chỉ rút ra được một nửa lại chậm rãi đẩy trở về.
Hắn đang đối mặt với một Đạo Tử, hơn nữa còn là Đạo Tử của Thiên Vị tộc.
“Rốt cuộc tên nhóc này có sức mạnh gì, tại sao dám nói như thế với Lạc Tích Huyên?”
“Vân Điện là cái gì? Là thế lực gì vậy? Hình như trong vũ trụ không có thế lực này”
“Tên nhóc này thảm rồi, chắc hẳn sẽ bị Lạc Tích Huyên ngược đãi”
Tất cả võ giả nhìn thấy cảnh tượng này đều cho rằng Hoa Thiên Mệnh đã điên rồi.