Nhìn ánh mắt sắc bén của Hậu Cừ, La Chinh khoa tay múa chân: “Dùng cách dịch Phạn văn để dịch, chính là…”Thật ra thì La Chinh chỉ đang nói nhảm thôi, giữa Phạn văn và ngôn ngữ nhất định có chỗ giống nhau, nhưng độ khó để dịch không phải cùng một cấp bậc. Nhưng lời này thành công hấp dẫn sự chú ý của Hậu Cừ: “Cách dịch Phạn văn? Là quy luật của nền văn minh nào từng sở hữu? Văn minh Nhân tộc à?”
Thật ra thì có không ít cách dịch Phạn văn, mỗi một văn minh đều có con đường của mình, văn minh Nguyên Linh cũng đã từng tổng kết quy luật dịch giải của những văn minh này.
La Chinh là nhân loại, đương nhiên Hậu Cừ cho là hắn vận dụng quy luật dịch giải của nhân loại.
“Quy luật của nhân loại?” La Chinh lắc đầu cười: “Không phải, ta tìm thấy một văn minh Bỉ Ngạn bị thất lạc ở Nhị Thập Lục Trọng Thiên, là phương pháp tổng kết bên trong văn minh kia…”
La Chinh bắt đầu bịa chuyện như thật. Ở bên trong Bỉ Ngạn vốn đã ẩn giấu đủ loại bí mật, cho dù là văn minh Nguyên Linh cũng không thể chú ý tới mọi mặt, mà La Chinh lại nói đâu ra đấy, Hậu Cừ rất khó phán đoán thật giả, chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe…
Bất kể La Chinh nói thật hay giả, Hậu Cừ cũng không vội. Nơi này là Tam Thập Trọng Thiên, là thiên hạ của nó, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nó.
Trong quá trình La Chinh nói bậy nói bạ, hắn chú ý tới đôi mắt của người khổng lồ đầu trọc phía sau càng ngày càng đỏ, gương mặt tròn vo lại hơi vặn vẹo.
“Rắc rắc!”
Tảng băng cứng phong ấn người khổng lồ đầu trọc vỡ vụn ầm ầm…
Lớp da của người khổng lồ đầu trọc biến thành màu đỏ như máu, thân thể bỗng phồng lên, sức mạnh vô tận từ trong cơ thể hắn ta bắn ra, từng cây thương băng vây giữ hắn ta bị thân thể khổng lồ của hắn ta đè ép, vỡ nát từng cây một!
“Ầm!”
Người khổng lồ đầu trọc trốn thoát khỏi tảng băng bước một bước, toàn bộ Băng Thành đều bắt đầu lắc lư.
“Vụt!”
Nắm đấm màu đỏ máu lại nện xuống ngay đầu Hậu Cừ!
Thấy công kích của người khổng lồ đầu trọc, Hậu Cừ nở nụ cười giễu cợt. Nó thân là Thủy Linh, căn bản bất tử bất diệt, chỉ dựa vào sức mạnh mà muốn đánh chết mình căn bản là nằm mơ…
Thấy nắm đấm khổng lồ nện xuống, Hậu Cừ cũng không có bất kỳ ý định né tránh nào, chờ sau khi người khổng lồ đầu trọc đập nát mình thì đông cứng hắn ta phong ấn lại là được!
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt La Chinh lóe lên, cuối cùng cũng ra tay. Thổ Mộc Chi Phong hình tam giác kia in trên tay hắn, mà khoảng cách giữa hắn và Hậu Cừ chưa quá một trượng!
“Vèo!”
La Chinh lăng không bước ra một bước, nháy mắt đã tới sau lưng Hậu Cừ. Hậu Cừ xoay người, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn La Chinh.
Có lẽ trong đôi mắt chứa đầy ngạo mạn của nó, nó cũng không cảm thấy La Chinh có thể làm mình bị thương. Đối mặt với công kích của La Chinh, Hậu Cừ chỉ cười lạnh một tiếng.
Nhưng khi La Chinh giơ bàn tay ra, nụ cười của Hậu Cừ bỗng nhiên đông cứng trên mặt!
Thổ Mộc Chi Phong?
Thân là Thủy Linh của tộc Nguyên Linh, nó hiểu rõ về Thổ Mộc Chi Phong đến không thể rõ hơn! Vật này đã từng cướp đi tính mạng của vô số Thủy Linh! Nhưng sao ở bên trong Tam Thập Trọng Thiên lại tồn tại thứ này?
Lúc Hậu Cừ đang cực kỳ hoảng sợ, không kịp né tránh, lưng nó đã bị một chưởng của La Chinh vỗ trúng, Thổ Mộc Chi Phong hình tam giác kia đang in trên đó!
Thủy Linh có thể hóa thành bất kỳ hình dáng nào! Nếu như nó muốn, nó có thể hòa làm một thể với cả Băng Thành này. Cũng có thể nói Băng Thành này chính là một phần thân thể của Hậu Cừ!
Nhưng khoảnh khắc Thổ Mộc Chi Phong xuất hiện trên người nó, cả người bỗng biến thành màu nâu vàng, trong nháy mắt nó tựa như hóa thân thành Thổ Linh, từng cành cây non mọc ra từ trong thân thể nó, nháy mắt quấn từng vòng quanh nó.
“Ngươi, ngươi…”
Hậu Cừ ý thức được nguy cơ trở nên hốt hoảng và giận dữ. Dưới hình thái Thổ Mộc Chi Phong, nó không có cách nào hóa hình, bị giáng một đòn nặng như vậy có thể nói là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
“Cùng chết đi!”
Trong chớp mắt, Hậu Cừ đột nhiên mở hai tay, cuốn lấy La Chinh, cành cây từ trong cơ thể nó mọc ra ngoài cũng quấn lấy La Chinh, những cành cây kia cũng là một phần thân thể của Hậu Cừ, nó cũng có thể điều khiển chúng.
Thân thể La Chinh đột nhiên lắc một cái, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Hậu Cừ, nhưng Thổ Mộc Chi Phong chỉ là hình thái bị phong ấn, thực lực của Hậu Cừ không hề giảm sút.
Nó thân là cường giả Bất Hủ cảnh, tuy phải chịu áp lực của Tam Thập Trọng Thiên nhưng thực lực hiện ra chỉ mạnh hơn chứ không kém La Chinh, La Chinh căn bản không cách nào thoát khỏi!
“Chỉ dựa vào ngươi mà muốn thoát khỏi tay ta?”
Hậu Cừ cười nhạt, vừa điều khiển cành cây quấn chặt La Chinh hơn, nắm đấm khổng lồ nhanh chóng đè bọn họ xuống đất.
“Đúng là ta không giãy thoát được, nhưng dường như ngươi bỏ sót một chuyện…”
Khoảng cách với mặt đất càng lúc càng ngắn, La Chinh bỗng nhiên nói: “Ta có thể rời khỏi Bỉ Ngạn”
Nghe nói vậy, Hậu Cừ hơi sửng sốt, nó quên mất là mình chưa dùng cát Đoạn Hồn ngăn cản La Chinh!
La Chinh bị quấn thật chặt, nhanh chóng biến mất…
La Chinh đã tụng niệm Phá Huyễn Chú từ trước, vào giây cuối cùng, Hậu Cừ chỉ kịp chửi một tiếng rồi rơi vào bóng tối vĩnh hằng.
“Oành!”
Đi kèm với một trận chấn động, người khổng lồ đầu trọc chậm rãi nâng nắm đấm lên, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Bạn của ta…”
Cho dù như thế nào, hắn ta có thể rời khỏi Lãnh Ngục hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ của La Chinh, hắn ta đã coi La Chinh là bạn.
Nắm đấm vừa rồi, hắn ta đã nhìn thấy rõ tình hình, nhưng nắm đấm kia không thu về được nữa rồi…
Sau khi Lý Bôi Tuyết và Phượng Nữ ở tầng băng phía trên thấy cảnh tượng này cũng ngơ ngác ngồi ở bên rìa tầng băng. Lý Bôi Tuyết còn đỡ, nhưng đối với Phượng Nữ mà nói, La Chinh và Đông Hoàng bản tôn là một thể, gần như là đối tượng duy nhất nàng ta có thể đi theo, nàng ta khó mà tiếp nhận được La Chinh cứ thế mà chết.
Ngay lúc người khổng lồ đầu trọc còn đang buồn rầu, thân hình La Chinh lại lặng lẽ trở về Bỉ Ngạn, lúc nghe thấy “tiếng hát” hơi có vẻ bi thương của người khổng lồ đầu trọc, La Chinh khẽ mỉm cười, huýt sáo với hắn ta.
Người khổng lồ đầu trọc thấy La Chinh lại xuất hiện một lần nữa, hai tay đấm lên ngực hai cái, tỏ ra hưng phấn lạ thường.
Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết cũng trợn to mắt nhìn La Chinh, hai người run sợ một lúc mới phản ứng lại, vừa rồi La Chinh đã rời khỏi Bỉ Ngạn, tránh được một kích trí mạng kia.
Còn đám Ngũ Hành Linh Nô, kẻ nào kẻ nấy đều đứng tại chỗ ngây người như phỗng.
“Hậu Cừ đại nhân không chết!”
“Thiên Chủ chỉ đang ẩn nấp mà thôi!”
“Chờ cơ hội cho tên khổng lồ đầu trọc kia một kích trí mạng!”
Bọn họ không tin Hậu Cừ cứ thế bỏ mình. Phải biết trong những năm tháng dài dằng dặc, Ngọc Thắng Thiên đều là do Hậu Cừ cai quản, nó là quyền uy tuyệt đối trong Ngọc Thắng Thiên!
Ngay lúc này trên mặt đất bỗng lơ lửng một vòng sáng hình tròn, vòng sáng kia bay thẳng tới đỉnh đầu của người khổng lồ đầu trọc. Vòng sáng kia rung lên, người khổng lồ đầu trọc nháy mắt biến mất.
Thiên Chủ cũ bị đánh chết, người đánh chết sẽ kế nhiệm trở thành Thiên Chủ mới. Sự xuất hiện của vòng sáng có nghĩa người khổng lồ đầu trọc đã trở thành Thiên Chủ của Ngọc Thắng Thiên…
Đến lúc này đám Ngũ Hành Linh Nô mới chắc chắn Hậu Cừ đã chết hoàn toàn rồi, mà chỉ sợ toàn bộ Ngọc Thắng Thiên sau này sẽ thay hình đổi dạng.