Vì để giao tiếp với sinh linh bên ngoài Hỗn Độn, văn minh Nguyên Linh cũng đã nghĩ ra rất nhiều cách. Cách của bọn họ giống tuyệt đại đa số những văn minh khác, hy vọng có thể thông qua kinh nghiệm phong phú được tổng kết lại, đi dịch Phạn văn, dịch giải những điểm sáng kia, thậm chí dịch giọng nói của bọn họ…Phạn văn là chữ viết, điểm sáng là hình thái, giọng nói là ngôn ngữ. Trong đó chữ viết là thứ dễ dịch nhất, văn minh cấp chúa tể trải qua mỗi một vòng Hỗn Độn đều có nghiên cứu tương đối thâm sâu về Phạn văn, văn minh Nguyên Linh cũng không ngoại lệ. Nhưng việc dịch giải hình thái và ngôn ngữ lại có độ khó cực lớn, hoặc có thể nói sinh linh bên trong Hỗn Độn trời sinh đã không thích hợp tiến vào bên trong thế giới Huyền Lượng, đây là tính giới hạn bẩm sinh.
Có điều tính giới hạn này ngược lại không phải là không có cách nào phá vỡ. Ví dụ như Khương Tử Nha, trải qua vô số năm tháng tìm tòi, ông mới dần dần thích ứng được với quy tắc của thế giới huyền lượng. Thế nhưng loại thích ứng này có hiệu suất cực kỳ thấp, cho nên tìm tòi nhiều năm như thế, Khương Tử Nha còn chưa ra khỏi nổi một ngọn núi.
Việc tìm tòi của Khương Tử Nha chung quy cũng chỉ là làm một mình, mà văn minh Nguyên Linh coi như là văn minh lâu đời nhất, thiên tài trong tộc cũng rất nhiều, bọn họ cùng nhau tìm tòi, thăm dò thế giới Huyền Lượng, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn Khương Tử Nha!
Thậm chí văn minh Nguyên Linh còn biết các loại phương pháp chiến đấu, bố trí cạm bẫy. Nhiều năm qua, bọn họ bắt giữ một số lượng sinh linh tương đối lớn trong thế giới Huyền Lượng chính là vì tìm hiểu văn minh trên thế giới Huyền Lượng…
Sau khi sinh linh trên thế giới Huyền Lượng bị bắt tới Bỉ Ngạn đều bị giam trong Lãnh Ngục. Sau khi sử dụng phương pháp đặc biệt khiến nhiệt độ xuống đến cực thấp, Lãnh Ngục đã được hình thành, nơi đó cực kỳ thích hợp để nhốt sinh linh đến từ bên ngoài Hỗn Độn, cũng thuận lợi cho tộc Nguyên Linh tiến hành nghiên cứu.
Văn minh Nguyên Linh lập ra một loạt kế hoạch kín đáo, được mang tên “kế hoạch bắt giữ”, nhưng kế hoạch bắt giữ kia vẫn luôn không thi hành được trót lọt!
Lúc mới bắt đầu, có không ít người trong văn minh Nguyên Linh đã hy sinh ở bên trong thế giới Huyền Lượng. Dù sao việc chiến đấu bên trong thế giới Huyền Lượng cũng không phải sở trường của văn minh Nguyên Linh!
Sau khi suy tính kỹ càng, văn minh Nguyên Linh bắt đầu thay đổi phương pháp của kế hoạch bắt giữ. Nếu không đánh lại ngươi ở trên thế giới Huyền Lượng thì ở trong Bỉ Ngạn chung quy cũng có thể đánh thắng được.
Thông qua cách bẫy con mồi, từng bước dẫn dắt sinh linh ở bên trong thế giới Huyền Lượng đến Bỉ Ngạn, khoảnh khắc bọn họ tiến vào Bỉ Ngạn, văn minh Nguyên Linh lập tức cùng ùa lên, bắt giữ bọn họ…
Chiêu này mặc dù hèn hạ nhưng cực kỳ hữu hiệu. Vì vậy số lượng sinh linh ở bên trong Lãnh Ngục bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Sau một thời gian dài nghiên cứu, văn minh Nguyên Linh lại không thỏa mãn với điều này. Bởi vì cạm bẫy mà văn minh Nguyên Linh bố trí rất đơn giản, chẳng qua chỉ là đặt thức ăn ở bên trong thế giới Huyền Lượng, dẫn dụ những sinh linh kia từng bước một mắc câu.
Ở bên trong thế giới Huyền Lượng, sinh linh mắc lừa vì thức ăn cơ bản đều là cấp bậc vô cùng thấp. Những sinh linh này còn chưa có trí khôn, trừ có bản năng chiến đấu và phát ra những tiếng kêu gào quái dị ra, gần như bọn họ không có tác dụng gì khác, càng không cách nào thông qua những sinh linh này tìm hiểu văn minh bên trong thế giới Huyền Lượng!
Nhưng tộc Nguyên Linh không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể bố trí cạm bẫy tinh ranh hơn một chút…
Có lẽ là ông trời chiếu cố, trong lúc vô tình một tên tộc nhân tộc Bàng Hạo bị cạm bẫy hấp dẫn, cuối cùng rơi vào bẫy của tộc Nguyên Linh!
Sau khi người khổng lồ đầu trọc bị bắt, toàn bộ văn minh Nguyên Linh đều sôi trào. Tuy sách lược của văn minh Nguyên Linh đối với bên trong Hỗn Độn là truy tìm Đạo Thủ Tự vô cùng bảo thủ, nhưng bọn họ cũng đi tìm hiểu rõ hơn về thế giới bên ngoài Hỗn Độn… Kéo Hỗn Độn vào Đạo Thủ Tự, cực lực trì hoãn Chung Yên giáng lâm, đồng thời tìm hiểu thế giới Huyền Lượng, tìm kiếm những cách để dẫn tới kết cục khác.
Sau khi trải qua một thời gian rất dài, cuối cùng bọn họ cũng bắt được một tộc nhân tộc Bàng Hạo có trí tuệ, sao có thể không kích động?
Nhưng nhốt người khổng lồ đầu trọc này hai năm, văn minh Nguyên Linh vẫn không thu hoạch được gì, đừng nói là trao đổi với người khổng lồ đầu trọc, thậm chí ngay cả ngôn ngữ của người khổng lồ đầu trọc cũng không cách nào dịch giải được…
Có điều thời gian nhốt người khổng lồ đầu trọc còn ngắn, phần lớn tộc nhân tộc Nguyên Linh đều tương đối lạc quan, chỉ cần người khổng lồ đầu trọc vẫn còn bị nhốt ở đây, cuối cùng cũng sẽ đào ra tin tức cần thiết. Chúng hoàn toàn không ngờ tới vì một loạt nhân duyên trùng hợp, La Chinh trực tiếp thả người khổng lồ đầu trọc này ra!
“Ngươi… Có thể giao tiếp với người khổng lồ đầu trọc này?” Sắc mặt Hậu Cừ đầy vẻ nghiêm túc nặng nề hỏi La Chinh.
La Chinh không nói gì, chỉ nhún vai.
“Nói cho ta biết!”
Hậu Cừ quát một tiếng, toàn bộ thân thể hóa thành một con thoi màu xanh lam lao thẳng về phía đầu La Chinh.
Lúc Hậu Cừ còn chưa xông lên bức tường băng, một quả đấm khổng lồ đã rơi xuống!
“Bốp!”
Một đấm của người khổng lồ đầu trọc đập Hậu Cừ rơi xuống đất.
Sau khi nắm đấm tiếp xúc với mặt đất hình thành một luồng sóng trùng kích mắt thường có thể thấy được, phàm là tường băng, lâu đài băng, kiến trúc từ băng bị luồng sóng trùng kích này lướt qua đều hóa thành bột trong chớp mắt…
Hơn nửa Băng Thành cứ thế bị hủy trong chốc lát!
“Thiên Chủ đại nhân!”
“Uy lực của một đấm của tên khổng lồ đầu trọc kia thật là đáng sợ…”
“Không biết Hậu Cừ đại nhân có sao không…”
Rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn và đám Ngũ Hành Linh Nô thấy một màn này xong, trên mặt đều hiện ra vẻ lo âu nồng đậm.
Sau thời gian hai hơi thở, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm. Từng luồng sương trắng bốc lên từ nắm đấm của người khổng lồ đầu trọc, luồng sương trắng này ngưng tụ, hóa thành một tầng băng cứng thật dày, lại hoàn toàn bao bọc nắm đấm kia.
Trên cánh tay người khổng lồ đầu trọc lập tức hiện ra gương mặt của Hậu Cừ, gương mặt này đối mặt với La Chinh: “Hừ, ngươi cho rằng thả kẻ này ra là có thể nắm chắc phần thắng?”
“Vù!”
Luồng khí lạnh nhanh chóng lan tràn đến cơ thể, hai chân, cổ, đầu của hắn ta… Trong nháy mắt, người khổng lồ đầu trọc đã bị đông cứng trong khối băng, ngừng lại tại chỗ.
Cơ thể của Hậu Cừ chui từ trên cánh tay của người khổng lồ đầu trọc ra ngoài, nó dùng ánh mắt trào phúng nhìn chằm chằm La Chinh: “Nói cho ta biết ngươi giao tiếp với hắn như thế nào?”
Nhìn tình thế vừa lật ngược kia, La Chinh cũng hơi âm thầm kinh hãi. Nếu thực lực của người khổng lồ đầu trọc chỉ dừng lại tại đây, e rằng hắn thật sự không nên xông tới Băng Thành.
Hậu Cừ thấy La Chinh không nói lời nào thì lại nhảy lên một cái, hai tay mở ra, hai thanh đao cong hình trăng khuyết như đôi cánh bay về phía La Chinh.
Nó mới vừa nhảy lên, sau lưng đã truyền tới một tiếng vỡ vụn, bàn tay khổng lồ kia lại một lần nữa nắm giữ Hậu Cừ trong tay!
“Rắc rắc!”
Lòng bàn tay người khổng lồ đầu trọc truyền đến tiếng đao vỡ nát, thân thể của Hậu Cừ đã bị bóp nát một cách dễ dàng.
Nghe thấy âm thanh kia, sắc mặt của La Chinh cũng không khoan khoái hơn chút nào. Tộc Nguyên Linh là do các loại nguyên tố biến đổi mà thành, muốn giết chết bọn chúng e rằng không đơn giản như vậy.
Ngưng Băng Nô, Nguyệt Hỏa Nô đều có linh hạch của mình, một khi linh hạch tan biến, bọn chúng mới chết đi, còn như Huyễn Lôi Nô trước đó, dường như người khổng lồ đầu trọc cũng không có cách nào hay để giết chết…
Hậu Cừ này thân là “Thủy Linh” trong Ngũ Hành Chi Linh, chỉ bằng sức mạnh đơn thuần sợ rằng không giết chết được nó!
Dự cảm của La Chinh đã được chứng thực vào một khắc sau. Từng luồng sương trắng lại một lần nữa tỏa ra từ lòng bàn tay người khổng lồ đầu trọc, hóa thành lớp băng cứng thật dày, lại bao bọc kín toàn thân người khổng lồ đầu trọc.