Vừa dứt lời, bóng dáng La Chinh liền bước ra khỏi hư không, đứng trên đầu võ Thánh tộc mà nhìn xuống…Khí thế kia dữ dội giống như quân lâm thiên hạ, có chút duy ngã độc tôn*.
* Được cho là câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh. Có ý chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý (Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn).
Võ giả Thánh tộc tự xưng là mang huyết thống cao quý. Trong mắt họ, tất cả ngoại tộc đều như nhau.
Cho dù là Nhân tộc, hay là những sinh linh có trí khôn khác đều không khác gì so với heo, chó hay con kiến cả.
Chỉ có mỗi Thánh tộc là khác biệt, chỉ mình Thánh tộc mới có tư cách đứng trên các chủng tộc khác.
Trong vũ trụ Đại Cực, bất cứ sinh linh nào, bất cứ chủng tộc nào cũng đều chỉ có thể nằm rạp dưới chân Thánh tộc, dựa vào sự bố thí và nuôi dưỡng của Thánh tộc để sống qua ngày.
Võ giả Thánh tộc nào có từng cảm nhận được khí thế như thế này?
Dưới khí thế áp bách, võ giả Thánh tộc cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, khiến người ta không khống chế được mà muốn giác ngộ đầu hàng.
Nhưng hiện tại, gã chỉ đang đối mặt với một Nhân tộc mà thôi. Xuất phát từ niềm tự hào về huyết thống của mình, võ giả Thánh tộc chống cự lại theo bản năng, làm sao gã có thể tùy tiện đầu hàng trước một Nhân tộc?
“Tên của ngươi là gì, ta có thể không giết ngươi” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh vang lên lần nữa, uy áp linh hồn chợt tăng gấp đôi, từ trong mắt La Chinh có ánh vàng mơ hồ lóe ra.
Sáu thánh địa tu luyện lớn của cấm địa Luyện Thần.
Cảnh giới được tu ở Tuế Nguyệt Cốc của Long Cầm tộc, tâm tính được tu ở tháp tu luyện bản tâm của Nguyên Hòa tộc, thân thể được tu ở suối nguồn sức mạnh của Băng Sơn tộc, quy tắc được tu ở Diệt Phong Cốc của Vạn Tượng tộc, Chân Nguyên Thủy Mạt là của Thiên Khung tộc.
Trừ những nơi này ra, còn có vùng đất tổ Thần Hồn của Hồn Ấn tộc, đó là nơi tu luyện Thần Hồn.
Với võ giả tam tu, linh hồn đứng sau thân thể, tu chân tồn tại là để chống đỡ điểm tựa thứ ba của một võ giả, nên tất nhiên là một vòng khá là quan trọng.
Trong mười vị Đạo Tử, có bảy vị tiến vào vùng đất tổ Thần Hồn. Trong đó vì vấn đề thời gian, Liệt Thiên Hàn, Giang Chính Nghĩa và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bỏ lỡ cơ hội vào vùng đất tổ, nên chưa được tu luyện trong đó mà đã bị đưa vào Tuế Nguyệt Cốc.
Ngoài Thiên Khung tộc ra, La Chinh cũng có thu hoạch không nhỏ trong năm thánh địa tu luyện còn lại.
Hiện tại, linh hồn La Chinh lóe ra ánh vàng rực rỡ. Mặt ngoài của linh hồn nửa trong suốt còn có từng con dấu hình cung màu vàng. Đây chính là con dấu Đế Hồn của vùng đất tổ Thần Hồn. Người có được con dấu, khi tỏa ra uy áp linh hồn sẽ có chứa hơi thở của hoàng gia, khiến người khác nảy sinh cảm giác sợ hãi, cảm thấy mình thật nhỏ bé, có thể khiến đối thủ có thực lực yếu kém phải đầu hàng.
Trong vũ trụ Đại Diễn, không có nhiều võ giả tu đến Hoàng Kim Chiến Hồn, chỉ có Thiên Tôn và một bộ phận nhỏ Đại Giới Chủ là tu thành.
Giờ phút này, La Chinh phát ra uy áp thông qua Hoàng Kim Chiến Hồn, lại tăng thêm con dấu Đế Hồn, hiệu quả thế nào là điều có thể tưởng tượng ra.
Cho nên khi hắn hỏi như vậy, võ giả Thánh tộc lập tức run rẩy, gần như là trả lời theo bản năng: “Ta, ta tên là Long Vinh!”
“Dừng lại” La Chinh ra lệnh.
Vốn dĩ, La Chinh có thể cưỡng chế đối phương, nhưng lúc này lại cố tình dùng ngôn ngữ để làm đối phương khuất phục. La Chinh có ý muốn thử nghiệm năng lực mình đạt được trong cấm địa Luyện Thần.
Chạy trốn gần như là bản năng của võ giả Thánh tộc. Một câu áp chế của La Chinh giống như khiến người ta “nói là phải làm theo ngay”, khiến võ giả Thánh tộc đi ngược lại nỗi sợ hãi của mình, thật sự dừng lại!
Long Vinh hoảng sợ nhìn La Chinh, trong lòng chẳng còn chút tâm tư muốn phản kháng nào.
“Nơi đây là Đại Giới nào?” La Chinh nhìn chằm chằm Long Vinh dò hỏi.
Trong mắt Long Vinh lóe lên sự do dự, nhưng gã cảm thấy linh hồn của mình đã bị La Chinh áp chế hoàn toàn, giống như bị khống chế mà vô thức đáp lại: “Nơi đây là Thất Tuyệt giới…”
“Thất Tuyệt giới?” La Chinh hơi sửng sốt.
Thất Tuyệt giới là một Đại Giới nằm ở rìa của liên minh Nhân Đạo, mà bên cạnh Đại Giới này là biên giới tiếp giáp Chư Thần Vô Niệm.
Khi La Chinh rời khỏi vũ trụ Đại Diễn, Thánh tộc đã chiếm cứ ba Đại Giới của Thang Thần tộc. Nếu hiện tại Thánh tộc đã đánh tới Thất Tuyệt giới, vậy chẳng phải là đã nuốt cả liên minh Nhân Đạo rồi sao?
Tình hình còn tệ hơn cả so với tưởng tượng của La Chinh.
Theo La Chinh thấy thì dù Thánh tộc có mạnh đến cỡ nào cũng không thể cắn nuốt hoàn toàn mấy nghìn Đại Giới của liên minh Nhân Đạo trong vòng ba năm ngắn ngủi. Dù sao, mỗi Đại Giới đều vô cùng rộng lớn, huống chi nhóm Thiên Tôn trong vũ trụ cùng với Tinh Vĩ không có khả năng bàng quan đứng ở một bên.
Nếu vậy Thần Dụ Thiên Tôn?
Vân Hồ Thiên Tôn… cùng với Vân Lạc đâu?
La Chinh ngẫm nghĩ một hồi, nhìn chằm chằm Long Vinh hỏi: “Hiện tại thế cục của cả vũ trụ Đại Diễn như thế nào?”
Vừa dứt lời, trong mắt hắn lóe lên ánh vàng rực rỡ, hơi thở hoàng gia trong con dấu Đế Hồn trào lên như thủy triều. Long Vinh căn bản không có sức chống cự nào, hai mắt trũng xuống, khớp hàm run lên. Gã không thể chịu nổi uy áp với cường độ lớn như thế, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Thấy người nọ bị dọa đến nỗi này, La Chinh chỉ đành thu hồi một phần uy áp linh hồn, tiếp tục hỏi: “Thế nào?”
“Thánh tộc chúng ta… Thánh tộc tách rời liên minh Nhân Đạo, còn đánh chết ba Thiên Tôn, nhóm tinh anh của liên minh Nhân Đạo đã rút về canh giữ trong Chư Thần Vô Niệm…” Long Vinh vội vàng nói.
La Chinh gật đầu, hắn không cho rằng người này sẽ lừa mình: “Vậy Yêu Dạ tộc thì sao?”
“Yêu Dạ tộc kết minh với Thánh tộc chúng ta, vốn dĩ định trực tiếp tuyên chiến với Chư Thần Vô Niêm, nhưng lại bị Ma tộc quấn chân” Đối phương còn nói thêm.
“Bị Ma tộc quấn chân?”
Trong mắt La Chinh lộ vẻ bất ngờ.
Nói cho cùng, con người luôn thích những thứ tốt đẹp. La Chinh luôn có ấn tượng không tồi với Yêu Dạ tộc. Nhưng hắn không thể ngờ được, Yêu Dạ tộc lại là nội ứng do Mục Hải Cực gài vào vũ trụ Đại Diễn. Các nàng có cùng mục đích với Vu tộc thượng cổ, đều muốn đảo điên toàn bộ vũ trụ Đại Diễn.
Mà dây dưa giữa La Chinh và Ma tộc chưa từng ngừng lại khi hắn ở Hạ Giới. Chủng tộc này tuy rất dũng mãnh, nhưng lại thô lỗ tàn bạo, có mấy lần trở thành kẻ địch với La Chinh. Nhưng không ngờ lần này Ma tộc lại ra tay ngăn cản Yêu Dạ tộc, trở thành trợ lực của Nhân tộc, điều này quả thực khiến La Chinh thấy bất ngờ.
Đây là thế cục của vũ trụ Đại Diễn, trong lòng La Chinh đã có hiểu biết đại khái.
Hắn lập tức nhìn chằm chằm Long Vinh hỏi: “Mưa máu ở đây là sao?”
“Mưa máu… mưa máu…” Long Vinh lại do dự lần nữa, ấp úng không chịu nói.
“Ngươi không nói cũng được, ta có rất nhiều cách để cho ngươi nói, ví dụ như… sưu hồn” La Chinh lạnh nhạt nói.
Nếu La Chinh muốn lấy được những tin tức này, vậy cũng không cần phiền toái như thế, chỉ cần trực tiếp sưu hồn để đọc thông tin trong đầu người này là được. Nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra thành quả tu luyện của mình.
Mặt mũi Long Vinh lập tức trắng bệch, nhìn thấy vẻ quyết đoán của La Chinh, gã biết người này không nói đùa.
“Những đám mưa máu đó là máu của Nhân tộc, vì phòng ngừa liên minh Nhân Đạo đến cướp lại nơi đây, chúng ta đã thu thập đống máu kia lại, sử dụng thuật huyết chú, làm ô nhiễm vùng đất này…” Long Vinh ấp a ấp úng nói, sở dĩ gã không muốn trả lời, không phải vì đây là bí mật gì, mà là thủ đoạn của Thánh tộc quá mức tàn nhẫn, gã sợ trong cơn nóng giận thì La Chinh sẽ giết mình.
“Nhiều máu như vậy, cần phải giết bao nhiêu người” La Chinh nhìn mưa máu không ngừng rơi trên trời hỏi.
“Một giới… Nhân tộc của một giới” Long Vinh cẩn thận nhìn La Chinh đáp lại.
“Cũng có người thường ở trong đó ư?” La Chinh lại hỏi.
Long Vinh gật đầu.
Con ngươi La Chinh chậm rãi xoay tròn, trong mắt lan ra vẻ sắc bén, giống như hai lưỡi đao nhọn dài hai tấc được khảm trong mắt hắn, cơn tức giận vô hình vọt thẳng lên óc!
Vô số chủng tộc chinh chiến trong vũ trụ, sinh mệnh võ giả giống như cỏ rác.
Nhưng giữa võ giả vẫn tồn tại một điểm mấu chốt, bọn họ rất ít khi làm hại đến người thường!
Trong mắt người thường, thế giới của võ giả hư vô mờ mịt, những võ giả bay tới bay lui chính là thần tiên trong mắt bọn họ!
Chiến tranh giữa các võ giả, chính là chiến tranh giữa các thần tiên, không liên quan lắm đến người thường bọn họ.
Cho dù là lúc Chư Thần Vô Niệm và liên minh Nhân Đạo giao chiến dữ dội nhất, một số quốc gia của người thường ở những Đại Giới xảy ra chiến tranh vẫn sinh hoạt như trước. Trừ khi là Thiên Tôn cấp bậc cường giả giao đấu, khó tránh khỏi xé rách cả Đại Giới, còn không thì dưới tình huống bình thường sẽ không lan đến gần các quốc gia của người thường.
Đây là điểm mấu chốt, cho dù là Ma tộc tàn bạo nhất cũng sẽ không vượt qua điểm mấu chốt này. Bởi vì trong Ma tộc chưa từng có tộc nhân bình thường tu luyện.
Nhưng Thánh tộc lại khác.
Trong tộc bọn họ không có điểm mấu chốt này. Việc giết hại mấy trăm triệu, mấy nghìn triệu người thường không khác gì so với giết hại trăm triệu, nghìn triệu heo chó cả.
Chúng sinh đều ngang hàng, chỉ có Thánh tộc đứng trên tất cả, đây mới là suy nghĩ của người Thánh tộc.