La Chinh không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi tiếng cười chói tai của Tà Thần dừng lại“Ta rất vui vì ngươi không chết” Tà Thần nhìn về phía vùng đất sơ khai to lớn đằng xa: “Hơn nữa còn có được một vùng đất sơ khai lớn như vậy, đây là thế giới mà ta từng ở?”
“Đúng vậy” La Chinh gật đầu.
“Các con của ta vẫn đang ở đó?” Tà Thần hỏi.
“Vẫn còn, bọn họ vẫn là nửa chủ nhân của đại lục kia” La Chinh đáp.
Trên mặt Tà Thần mang theo nụ cười kỳ dị: “Ngươi có thể lấy bọn họ tới kìm kẹp ta?”
La Chinh nhíu mày: “Ngươi biết tính cách của ta, ta cũng hiểu bản tính của ngươi, nói những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
La Chinh sẽ không làm những chuyện như vậy, mà với tính cách của Tà Thần, cho dù lấy người hắn ta yêu nhất ra áp chế cũng không được.
“Ha ha…” Tà Thần cười khan hai tiếng, đột nhiên chỉ tay xuống bên dưới: “Nơi đó… có một kẻ thù chung của chúng ta!”
Nơi mà hắn ta chỉ chính là thế giới Hỗn Độn mênh mông rộng lớn.
Không có đám mây Hỗn Độn che lấp, nơi đó chỉ là một khoảng không trống trải, thỉnh thoảng lại có một vài “đầu lâu” trôi dạt trong đó…
“Kẻ thù chung?” La Chinh hơi khó hiểu.
“Xà Linh Vương, và Hàng Cách Giả đứng đằng sau Xà Linh Vương” Tà Thần nhếch miệng cười: “Chúng tạo ra một vùng đất sơ khai rộng lớn ở đó, giống như một kim tự tháp khổng lồ, vùng đất sơ khai đó lớn hơn cả địa bàn của ta lẫn của ngươi!”
Vùng đất sơ khai cắn nuốt đầu lâu là một quá trình “lăn cầu tuyết”.
Vốn dĩ thế giới mẹ có ưu thế lớn nhất, bởi vì thế giới mẹ rộng lớn nhất, hiệu suất cắn nuốt vượt xa hai đối thủ cạnh tranh khác.
Nhưng ban đầu Tà Thần không hiểu được ý nghĩa của “hạ thấp”, không biết phải đối phó với những đầu lâu kia như thế nào, ngược lại còn bị đầu lâu làm cho sứt đầu mẻ trán, thậm chí ngay cả thế giới mẹ cũng suýt nữa bị nuốt chửng.
Chờ Tà Thần xử lý phiền toái tại thế giới mẹ xong thì vùng đất sơ khai của La Chinh và kim tự tháp kia đã vượt trước, thế giới mẹ cứ thế bị rớt lại đằng sau.
“Kim tự tháp khổng lồ…” La Chinh nhìn lên hư không, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo.
“Muốn đối phó nó, chúng ta bắt tay hợp tác là tốt nhất” Tà Thần đề nghị.
Lúc trước La Chinh chỉ huy Hầu Linh Môn tấn công Ngọc Thanh Thiên đã tạm thời bắt tay với Điểu Linh Môn, giờ hợp tác với thế giới mẹ do Tà Thần nắm giữ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng La Chinh thà tin tưởng Điểu Chủ chứ tuyệt đối không tin tưởng Tà Thần, hắn cười hỏi lại: “Bắt tay, bắt tay thế nào?”
“Vùng đất sơ khai của ngươi và thế giới mẹ của ta hợp thành một thể” Tà Thần nói.
La Chinh nghi hoặc hỏi lại: “Vùng đất sơ khai có thể hợp lại với nhau?”
“Ta dùng thế giới mẹ cắn nuốt vùng đất sơ khai của ngươi là được” Tà Thần nói với vẻ đương nhiên.
“Dựa vào cái gì?”
La Chinh nheo mắt, cho dù đáp án này không có gì bất ngờ, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút bực bội.
Tà Thần nhận ra được sự nóng nảy của La Chinh, nụ cười trên mặt càng sâu: “Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ta mạnh hơn ngươi?”
“Làm sao thấy được?”
Sắc mặt La Chinh trở nên lạnh lẽo.
“Chúng ta có thể thử xem” Tà Thần cười lạnh, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay.
Đầu ngón tay hắn lóe lên một luồng ánh sáng sặc sỡ.
Đó là năng lượng dung đạo.
Tà Thần búng nhẹ một cái, luồng ánh sáng lập tức phóng thẳng về phía La Chinh.
Đối mặt với công kích đột ngột, La Chinh không hề bất ngờ.
Trước khi tia sáng đó bắn trúng người mình, thân thể hắn đã trở nên mơ hồ, sau đó biến mất… Tia sáng sặc sỡ bắn vào phi thuyền, hóa thành một quả cầu năng lượng màu trắng chói mắt, cả phi thuyền đều tan biến trong đó, một mảnh vụn cũng không thoát được.
Tà Thần gần như chẳng cần quan sát bằng mắt, hai tay hắn ta vung lên, một trường tiên do năng lượng dung đạo biến thành bắt đầu lan ra giữa những ngón tay, quật vào hư không trước mặt.
Thân hình La Chinh không ngừng nhoáng lên giữa không gian, tránh thoát hơn mười roi, tay hắn đã nhẹ nhàng bắt được nó.
“Nổ” Tà Thần phun ra một chữ.
Trường tiên bỗng chốc hóa thành một quả cầu ánh sáng màu trắng bao phủ quanh La Chinh.
Nhưng quả cầu ánh sáng vừa mới phóng to ra thì lại đột nhiên thu nhỏ một cách thần kỳ rồi bất ngờ tiêu tan… Ngón tay La Chinh nắm hờ lấy trường tiên đã không còn tồn tại, lạnh nhạt nói: “Năng lượng dung đạo tuy mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là sức mạnh của thế giới ngăn thứ ba, đây là giới hạn trời sinh của ngươi.
“Vậy sao?”
Tà Thần nhếch miệng cười, thân thể lại lao vút về phía La Chinh.
Lần này Tà Thần lại giơ tay lên, vung ra một cây trường tiên, nhưng trường tiên này không được tạo thành từ năng lượng dung đạo mà được ngưng kết từ ba loại năng lượng xanh, đen, đỏ.
La Chinh nắm lấy đầu roi, bắt đầu phân tích năng lượng của nó.
Nhưng khi vừa mới bắt đầu phân tích, khóe mắt hắn đã khẽ run lên.
Năng lượng tạo thành trường tiên này là… sức mạnh huyết mạch… Đây là sức mạnh của thế giới ngăn thứ tư! Hơn nữa còn có tới mười chín loại?
Mặc dù đối với La Chinh, mười chín loại sức mạnh huyết mạch chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau khi phân tích, giữa những ngón tay hắn chợt nổi lên những tia năng lượng màu vàng. Năng lượng màu vàng này dần dần giống như mạng nhện bò lên trường tiên ba màu, khiến nó nhanh chóng vỡ vụn…
Tà Thần vung tay tràn đầy tự tin, lòng bàn tay hắn ta phóng ta một vòng gợn sóng màu nâu. Vừa chạm vào vòng gợn sóng màu nâu này, năng lượng màu vàng đã bị nuốt chửng toàn bộ.
Nhìn thấy gợn sóng màu nâu, trong lòng La Chinh vô cùng kinh ngạc.
Sử dụng vài loại, thậm chí là vài chục loại sức mạnh huyết mạch không phải chuyện gì to tát, nhưng Tà Thần lại có thể nhanh chóng phân tích sức mạnh huyết mạch, đồng thời tìm ra sức mạnh phản chế giống như hắn, điều này nghĩa là Tà Thần đã có được toàn bộ sức mạnh huyết mạch.
“Ầm ầm ầm…” Thấy gợn sóng màu nâu lan về phía mình, La Chinh nhẹ nhàng chỉ tay một cái, từng tia sét nhỏ nổi lên, đánh tan gợn sóng màu nâu rồi phóng thẳng về phía Tà Thần.
Hai người đều thuận theo trường tiên phóng ra các loại sức mạnh huyết mạch, khắc chế lẫn nhau, gặp chiêu phá chiêu, liên tục sáu bảy hiệp.
Tà Thần cảm thấy hơi nhàm chán, bèn nói: “Ngươi nói đúng, giới hạn trời sinh là thứ đáng sợ nhất, cho nên ta vẫn luôn nghiên cứu làm sao phá vỡ giới hạn này. Ba trăm bảy mươi loại huyết mạch bản nguyên rất mạnh, nhưng vẫn không đủ…”
Nói xong, một bàn tay khác vẽ một vòng giữa không trung, một bông tuyết lục giác xuất hiện giữa vòng tròn đó.
Sau đó, Tà Thần gõ nhẹ một cái vào bông tuyết lục giác.
“Rắc!”
Bông tuyết lục giác vỡ vụn.
Tan biến…
Trong lòng La Chinh nổi lên dự cảm chẳng lành, nhưng tạm thời hắn chưa biết đó là gì.
Ngay sau đó, Tà Thần biến mất, nhưng giọng nói của hắn ta vẫn chậm rãi truyền tới.
“Chỉ cần ta muốn, hiện tại có thể giết ngươi một nghìn lần, một vạn lần… Theo lý thuyết, có thể khiến ngươi sinh ra ảo giác thời gian bị đóng băng… Đáng tiếc ngươi không cảm nhận được trạng thái tuyệt vời này, ngươi chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi!”
“Ta nói có đúng không?”
Giọng nói của Tà Thần trước sau hỗn loạn, giống như được phát ra cùng một lúc, nhưng hắn ta lại có năng lượng điều khiển trình tự âm thanh.
Nói xong, Tà Thần đã xuất hiện trước, sau, trái, phải La Chinh một cách quỷ dị.
Cuối cùng Tà Thần chỉ cách La Chinh chừng một thước, hắn ta nói: “Cái này gọi là Tĩnh Trệ Cực Thái”