Phương Tiểu Vũ đứng cách đó không xa nhìn La Chinh, trên mặt hiện lên vẻ tinh nghịchNhững giọt mưa trong trời đất vẫn đang không ngừng tập trung lại, hóa thành những chiếc kiếm nước mưa ngắn bắn về La Chinh, quả cầu nước bao lấy hắn cũng ngày càng lớn.
Đánh giá La Chinh một lúc, sau đó nàng bỗng ngẩng đầu nói: “Thực ra nghĩ kỹ thì đánh bại ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì”
Cách một tầng nước sâu nên giọng của Phương Tiểu Vũ khi truyền tới tai La Chinh không được rõ ràng lắm. La Chinh cũng nghi hoặc, không biết người con gái này có ý gì.
Phương Tiểu Vũ chậm rãi bước về phía quả cầu nước lớn, thò tay ra ấn nhẹ. Bên rìa quả cầu nước xuất hiện một xoáy nước nhỏ. Xoáy nước này không ngừng chuyển động, hình thành một lối đi có kích thước bằng nắm tay chạy thẳng về phía đầu La Chinh. Kỹ năng điều khiển nước của nàng đã tới mức xuất sắc.
“Thần Vực chán thật đấy, không dễ dàng gì mới xuất hiện một võ giả đấu vượt cấp mà thắng liên tục hai mươi hai trận. Nếu thua trong tay ta thì đáng tiếc đấy” Phương Tiểu Vũ cười nói vào trong lối đi.
“Ngươi chắc chắn ngươi có thể đánh bại ta?” La Chinh hỏi lại.
Hắn không thể nói chuyện trong nước, nhưng lối đi này xuyên qua đầu hắn nên đương nhiên hắn có thể nói chuyện.
Cho dù hành động của hắn bị hạn chế, nhưng chỉ dựa vào phần nước này thì không thể giết chết hắn được. Mà rõ ràng hắn cũng không thể trơ mắt để bản thân chết đuối chứ nhỉ?
Phương Tiểu Vũ mỉm cười: “Ta có năng lực vây hãm ngươi thì đương nhiên có năng lực giết chết ngươi. Ta muốn hỏi, ngươi muốn thắng ta không?”
“Muốn thắng ngươi thì thế nào?” La Chinh hỏi.
“Vậy nói cho ta biết thân phận thực sự của ngươi. Ngươi đến từ gia tộc nào?” Phương Tiểu Vũ chắp tay sau lưng mỉm cười. “Nếu ngươi có thể nói thật với ta, chuyện nhận thua, cũng không phải không thể…”
Nghe thấy lời này, La Chinh lại cảm thấy lạ.
Chẳng hiểu những con cháu Thần Vực này suốt ngày nghĩ gì trong đầu. Phương Tiểu Vũ có vẻ rất bình thường, nhưng sao lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy?
“Ngươi không quan tâm tới điểm tích lũy sao?” La Chinh lại hỏi.
“Điểm tích lũy? Đương nhiên ta có quan tâm rồi” Phương Tiểu Vũ cười. “Nếu như đánh bại ngươi, ta có thể giành được một số điểm tích lũy lớn. Cho dù là ca ca cũng sẽ phải nhìn ta với con mắt khác. Nhưng như vậy thì có tác dụng gì? Thứ hạng của đảo nổi có cao thêm một bậc thì thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
Ca ca của Phương Tiểu Vũ chính là người giành chiến thắng hai lần liên tiếp trong trận chiến công khai, Phương Hận Thiếu. Thế đi lên của Phương gia lần này rất mạnh mẽ. Phương gia vốn xếp ở vị trí thứ sáu, giờ có khả năng đạt được vị trí thứ năm, thậm chí thứ tư.
“Nghĩ kỹ mà xem, một kẻ giấu tên tự nhiên xuất hiện, nếu không bị đánh bại trong trận chiến vượt cấp thì dường như càng có ý nghĩa hơn” Trên mặt Phương Tiểu Vũ lộ vẻ cô đơn: “Thần Vực này… thật tẻ nhạt”
Thứ mà nhiều sinh linh tầng cao nhất tìm kiếm là sự vĩnh hằng.
Từ người thường trong vũ trụ đến đại năng Thần Hải Cảnh, Thiên Tôn… không ai là không theo đuổi tuổi thọ càng cao hơn, đưa bản thân thoát khỏi ràng buộc của thời gian.
Nhưng cho dù là Thiên Tôn có tuổi thọ cao tới hàng triệu năm, hay người thường sáu bảy mươi năm tuổi thọ, không ai có thể chống lại thời gian, sớm muộn gì cũng có một ngày bị năm tháng giết chết. Năm tháng chính là kẻ địch lớn nhất của chúng sinh.
Nhưng từ Thần Vực, tất cả mọi chuyện lại khác.
Tuổi thọ của thần dân không ngắn, nhưng một khi đã chứng được thần đạo, ý nghĩa của sinh mệnh sẽ được thăng hoa. Đây là bước nhảy vọt từ “có hạn” tới “vô hạn”, từ đó hoàn thành ước muốn cao nhất của tất cả các sinh linh.
Nhưng sau khi thỏa mãn ước muốn này, nhiều sinh linh lại mất đi mục tiêu.
Thời gian La Chinh từ Trường Không Vực tiến vào đảo nổi không ngắn, nhưng hắn vẫn chưa thể trông thấy mặt tiêu cực của Thần Vực.
Trên thực tế, trong Thần Vực có một bộ phận các vị thần nhanh chóng rơi vào cảnh chán chường. Họ có thể cấu tạo thế giới của bản thân, có thể trải nghiệm hương vị cuộc sống ở chính thế giới trong cơ thể mình. Tất cả mọi chuyện đều dễ dàng có được.
Một kỷ nguyên thần, hai kỷ nguyên thần trôi qua đều như vậy. Một trăm, một nghìn, rồi mười nghìn… thời gian đã mất đi ý nghĩa đối với các vị thần. Khi đó một vài thần mới hiểu, có lẽ đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau khi yên bình trải qua hai ba kỷ nguyên thần, thậm chí nhiều vị thần lựa chọn cách thức tự lĩnh ngộ được để chấm dứt tính mạng của mình.
Đương nhiên, vẫn có rất nhiều vị thần hướng tới đỉnh cao của thần đạo, hy vọng đạt tới đại viên mãn, một ngày nào đó phong thánh, xây dựng đảo nổi, trở thành nhà quyền thế trụ cột.
Về phần Phương Tiểu Vũ, nàng sinh ra trong gia đình quyền thế, được ca ca vô cùng thương yêu. Trong mắt nàng, suốt bao nhiêu kỷ nguyên thần qua, Thần Vực không hề thay đổi, như vậy chẳng có gì thú vị. Do vậy, nàng cảm thấy hứng thú với tất cả những việc vượt ngoài dự liệu.
Ví dụ như kẻ giấu tên đã thắng liên tiếp hai mươi hai trận này. Khi kẻ giấu tên chọn trúng nàng, đương nhiên trong lòng nàng vô cùng vui sướng. Lúc đầu nàng muốn lấy điểm tích lũy từ La Chinh, mà trên thực tế nàng cũng đã chuẩn bị tốt mọi việc, nhưng bây giờ nàng lại thay đổi ý định.
“Xin lỗi, ta không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi” La Chinh lắc đầu. Con người ta có những ý nghĩ kỳ quái cũng là điều rất bình thường, nhưng La Chinh không có lý do gì, mà cũng chẳng có thời gian để chơi cũng nàng.
Phương Tiểu Vũ thất vọng: “Ta đảm bảo không nói với người khác…”
“Không thể” Chuyện liên quan đến tính mạng, sao La Chinh có thể tin tưởng vào lời đảm bảo của một người lạ. Mặc dù La Chinh thấy khả năng Phương Tiểu Vũ sẽ giữ bí mật là rất lớn.
“Vậy ta chỉ có thể giết chết ngươi” Phương Tiểu Vũ nhíu mày, uy hiếp.
Trông thấy vẻ nghiêm túc của nàng, La Chinh chợt cười, từ từ nâng ngay tay lên trước mặt Phương Tiểu Vũ: “Hình như ngươi hiểu lầm rồi. Ngươi cảm thấy dùng cách này có thể giam cầm ta, thì chắc chắn có thể thắng ta ư?”
“Theo tin tức Huyền Nguyệt Mục cung cấp thì quả thực là như vậy” Phương Tiểu Vũ nghiêm túc nói.
“Đúng là đứa trẻ đơn thuần…” La Chinh thở dài.
Con cháu nhà quyền thế trưởng thành trong hoàn cảnh hơn người, quả thực ít khi bị lừa gạt. Đợi đến lúc họ thực sự có được sức mạnh thì lại có thể dựa vào sức mạnh lớn mạnh của bản thân để trấn áp đối thủ. Như vậy, mưu hèn kế bẩn quả thực không có tác dụng với họ.
Vừa dứt lời, một sức mạnh vô hình xuất hiện trong lòng bàn tay La Chinh. Sức mạnh vô hình đó nhanh chóng gạt hết nước xung quanh ra, dần dần ngưng tụ thành hình một thanh kiếm.
Phương Tiểu Vũ không để ý lắm. Nàng chỉ cho rằng La Chinh đang sử dụng pháp bảo thông thường, nên khẽ nói một câu: “Vậy ta chỉ có thể ra tay…”
Nói xong, Phương Tiểu Vũ bỗng thò tay ra, quả cầu nước cực lớn đang bao lấy La Chinh đột nhiên méo mó. Trên bề mặt không ngừng hình thành những quả cầu nước màu đen, hóa thành bốn dòng chảy, chầm chậm chuyển động trong quả cầu, giống như bốn con rắn độc nhanh chóng bò về phía La Chinh.
Thần đạo Ngũ Hành dung hợp với năm quy tắc thường gặp nhất.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mỗi yếu tố cũng có một thần đạo tương ứng. Ví dụ như “thần đạo Sồ Hỏa”, “thần đạo Ly Thủy” mà Phương Tiểu Vũ tu luyện.
Trong mắt nhiều vị thần ở bên ngoài biển Thời Gian, thần đạo Ly Thủy không được coi là lợi hại. Bởi sở trường của thần đạo này là hỗ trợ người khác, uy lực của nó được xếp vào dòng thấp.
Nhưng trên thực tế, sau khi tu luyện thần đạo Ly Thủy đến một trình độ nhất định thì có thể tu được vài loại thần thông có uy lực cực lớn. Ví dụ như “Nước Đục Diệt Hồn” mà Phương Tiểu Vũ thi triển thường có tác dụng bất ngờ khi đối mặt với những gì cực kỳ kiên cố. Do vậy, cơ thể của La Chinh càng mạnh mẽ, uy lực của Nước Đục Diệt Hồn lại càng lớn.
La Chinh chú ý đến bốn dòng chảy đục đang từ từ tiến về phía mình, trong lòng cảm nhận được nguy hiểm. Trong tích tắc đó, đầu hắn phát ra từng tia đạo uẩn của thần đạo Đoạn Tình.
Sau khi không ngừng thử nghiệm, La Chinh đã khá thành thạo. Trong tích tắc khi kích hoạt thước Vô Lượng bằng đạo uẩn của thần đạo Đoạn Tình, hắn lại triệt tiêu sạch sẽ đạo uẩn đó.
“Vù…”
Hai vòng sáng vàng hiện lên trong đôi mắt hắn.
“Thần đạo Ly Thủy… Nếu tu luyện đến cực hạn, quả thực khá lợi hại…”
“Không ngờ Nước Đục Diệt Hồn lại là một loại nước ăn mòn, cho dù là chí bảo hồng mông cũng có thể tan”
Lúc này, đôi mắt La Chinh đã nhìn thấu đạo uẩn trong đó, không ngừng diễn giải nó.
Nhận thức được điểm lợi hại của Nước Đục Diệt Hồn, La Chinh không hề do dự thêm giây phút nào nữa!
Thần Đài Cửu Tinh ở thế giới trong cơ thể nhanh chóng chuyển động, một luồng sức mạnh vô hình nhanh chóng tuôn ra. Phần cuối chuôi kiếm dường như có một vị Phật Di Lặc, đoạn giữa phình to như bàn quay.
Phật Hoàng Kiếm!
Sát Kiếm trong kiếm trận Lục Thần.
Giết chết Phương Tiểu Vũ không cần dùng tới bốn kiếm, nên bây giờ La Chinh chỉ sử dụng chiêu kiếm này.
“Vèo!”
Bởi vì La Chinh chỉ sử dụng một kiếm, nên hắn không cần sử dụng thần đạo Tử Khí. Suy nghĩ vừa hiện lên, thanh Phật Hoàng Kiếm đã phá nước mà ra, bắn về phía Phương Tiểu Vũ với tốc độ cực nhanh. Phật Hoàng Kiếm này hình thành từ sức mạnh ngưng hình, Ly Thủy không thể gây trở ngại nào cho nó.
“Một kiếm này…”
Tới lúc này, Phương Tiểu Vũ mới thấy ngạc nhiên.
“Thần Kính Ly Thủy!”
Phương Tiểu Vũ ý thức được tình hình không ổn, nàng đột nhiên đập tay. Một gương nước nhanh chóng tụ lại. Thần Kính Ly Thủy cũng là một chiêu cực kỳ lợi hại, trong thời gian cực ngắn có thể sao chép vật phản chiếu trước gương, sau đó lại bắn trở lại.
“Vèo!”
Từ trong Thần Kính Ly Thủy bẳn ra từng chiêu Phật Hoàng Kiếm giống hệt nhau.
“Rắc…”
Hai chiêu Phật Hoàng Kiếm đâm vào nhau trên không trung, lập tức vỡ tan.
Nhưng suy cho cùng, năng lực của Phương Tiểu Vũ cũng có hạn. Thần Kính Ly Thủy này không thể sao chép thần thông của đối phương một cách hoàn hảo được. Sau khi thanh Phật Hoàng Kiếm từ trong gương bắn ra vỡ tan thì biến mất ngay, còn Phật Hoàng Kiếm mà La Chinh điều khiển lại tiếp tục tụ thành hình.
“Keng” một tiếng, nó đã đã đập vỡ cái gương của Phương Tiểu Vũ, Phật Hoàng Kiếm đã kề ngay trên cái cổ trắng như tuyết của nàng. Mũi kiếm hơi đâm vào một chút, máu tươi chầm chậm chảy ra theo thân kiếm vô hình, ngưng tụ trên bàn quay ở đoạn giữa thanh kiếm, tạo thành chữ “giết”.