Giết chết thánh nhân là một quá trình cực kỳ rườm rà, nhưng vì Đông Phương Hậu nhất quyết muốn chết để bảo vệ nền móng của thần mộc Phù Tang nên đương nhiên là sẽ khác…Chỉ hai, ba hô hấp sau khi ông ta chết, trên bầu trời truyền tới một tiếng nổ như sấm rền. Đó là tiếng vũ trụ vỡ nát…
Đông Phương Hậu đã tự phá hủy vũ trụ của mình…
Hàm Thanh Đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghe tiếng sụp đổ nặng nề của vũ trụ, trên mặt ông ta lộ ra một nụ cười trào phúng: “Đúng là loại con sâu cái kiến, dù có hy sinh bản thân cũng chẳng thể đạt được kết quả tốt đẹp nhất…”
Linh Thù nghe thấy lời này cũng chỉ khẽ thở dài.
Sau khi Hàm Thương Yên giết hết mấy trăm mạng người của Đông Phương gia, đám đệ tử của Hàm gia cũng không kìm nén được nữa xông thẳng tới…
Đông Phương gia giữ vững vị trí đứng đầu nhiều năm như vậy, căn cơ sâu tới mức khó mà tưởng tượng được.
Bọn họ cũng không quan tâm tới ân oán giữa Hàm Thanh Đế và Đông Phương gia. Từng người như những con châu chấu xông về phía dược viên, đan phương và khí tông của Đông Phương gia.
“Ầm ầm…”
Có người sốt ruột không kiềm chế được, lập tức đập vỡ một cung điện. Chuyện này thu hút mấy trăm người đang ngấp nghé, bọn họ lập tức xông vào trong như ong vỡ tổ…
Tiếng reo hò và gào thét truyền tới không ngừng. Trong quá trình cướp bóc, thậm chí các đệ tử của Hàm gia còn ra tay đánh nhau.
Các cung điện tinh xảo của Đông Phương gia vốn xen kẽ với nhau bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Chẳng mấy chốc, toàn bộ đảo nổi đã trở nên hoang tàn.
Thực tế, Hàm Thanh Đế vốn có thể nhận đảo nổi của Đông Phương gia một cách hoàn chỉnh, nhưng hôm nay ông ta muốn phát tiết cơn giận dồn nén bao nhiêu năm nay nên mới mặc kệ đám đệ tử của Hàm gia thích làm gì thì làm.
Nhìn cảnh này, Hàm Thanh Đế hết sức hài lòng. Ông ta dẫn Linh Thù và Hàm Thương Yên rời đi, sau đó lại xuất hiện trên tầng mây của Chúng Thánh Đường…
“Hàm Thanh Đế triệu tập chư vị thánh nhân! Hãy mau hiện thân!” Giọng nói của Hàm Thanh Đế vang vọng khắp thánh đường.
Chúng Thánh Đường là nơi mà các thánh nhân dùng để giao lưu với nhau. Giọng nói của Hàm Thanh Đế truyền đi, lông mày của các thánh nhân vốn đang đứng ngoài quan sát trên đảo nổi nhíu lại.
Các thánh nhân trong liên minh các gia tộc quyền thế đều đang sống lại trong vũ trụ, những thánh nhân còn sống hiện giờ đều là những người năm xưa không chịu gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế. Hàm gia cướp đoạt Đông Phương gia khiến tâm trạng của bọn họ vô cùng phức tạp.
Dù sao bọn họ cũng từng phải chịu sự ức hiếp của Đông Phương gia. Bây giờ Đông Phương gia gặp nạn, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy vui sướng.
Song, dường như Hàm Thanh Đế cũng chẳng phải loại người lương thiện gì. Ông ta cứ thế tùy tiện triệu tập các thánh nhân khác như vậy ư? Hàm Thanh Đế cứ nghĩ bọn họ đều lạ thuộc hạ của ông ta à?
Nói gì thì nói, Chúng Thánh Đường cũng không phải liên minh các gia tộc quyền thế, ngay cả Đông Phương Thuần Quân trước đây cũng không giám ra lệnh kêu gọi các thánh nhân khác như vậy.
“Hàm Thanh Đế, Chúng Thánh Đường chỉ là nơi giao lưu của các thánh nhân chúng ta. Tại sao lại nói là triệu tập?”
“Không biết hôm nay Hàm Thanh Đế muốn nói cái gì?”
“…”
Trong Chúng Thánh Đường vang lên tiếng bàn tán của vài vị thánh nhân, nhưng lại không có một ai xuất hiện…
Hàm Thanh Đế cười khẩy: “Hôm nay Hàm Thanh Đế ta muốn xây dựng lại liên minh các gia tộc quyền thế, nếu chư vị không đồng ý xuất hiện thì ta cũng không trách, nhưng có lẽ chư vị phải dọn ra khỏi cái đảo nổi này rồi!”
Nghe ông ta nói vậy, các thánh nhân khác nhíu mày lại. Ngay đến Đông Phương Thuần Quân cũng không dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Một vài thánh nhân thì vẫn e sợ thực lực của Hàm Thanh Đế. Sau khi liên minh các gia tộc quyền thế tiến vào vực sâu Ma Vực thì không có tin tức nào truyền về, cả Đông Phương Thuần Quân cũng chết, chỉ có Hàm Thanh Đế là trở về nguyên vẹn. Hơn nữa, ông ta vừa về đã cướp đảo nổi của Đông Phương gia, còn Đông Phương gia lại không chống cự quá mãnh liệt. Chắc chắn Hàm Thanh Đế có chỗ dựa vô cùng vững chắc.
“Nếu chúng ta không rời đi thì sao?”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, người nói chuyện chính là Chiến Vô Cực của Chiến Thần Điện thuộc gia tộc Huyền Nguyệt.
Gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc là hai gia tộc quyền thế có thể sánh ngang với Đông Phương gia. Bây giờ Đông Phương Thuần Quân chết rồi, nhưng thánh nhân của Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt vẫn còn sống.
“Đúng vậy! Hàm Thanh Đế, nghe những gì ngươi nói, có vẻ ngươi có ý định đối địch với chúng ta phải không?”
“Chỉ dựa vào mình ngươi mà đòi khiêu chiến tất cả các gia tộc quyền thế? Ha ha ha…”
“Mặc dù ta không biết ngươi có chỗ dựa vững chắc như thế nào, nhưng ngươi định mở một loạt các trận chiến tranh vũ trụ sao?”
Nhờ Chiến Vô Cực mở đầu, thánh nhân của các gia tộc quyền thế như Bạch gia, Khương gia… cũng nhao nhao lên tiếng mỉa mai.
Cái chết của Đông Phương Thuần Quân là do Âm Dương Lô Đỉnh vỡ nát, thánh nhân Đông Phương Hậu chết là vì biết Đông Phương gia không thể đánh thắng được Hàm Thanh Đế nên tự hủy vũ trụ của mình…
Những thánh nhân này không sợ bị Hàm Thanh Đế giết chết. Muốn giết chết thánh nhân nhất định phải mở chiến tranh vũ trụ, mà trong chiến tranh vũ trụ lại có hạn chế cực lớn: thánh nhân không được trực tiếp tham dự chiến tranh vũ trụ, trong một cuộc chiến vũ trụ chỉ được phép tồn tại ba vị chân thần, đây là quy tắc do Đông Phương Thuần Quân sửa đổi.
Có lẽ thực lực của bản thân Hàm Thanh Đế rất lợi hại, nhưng sinh linh trong vũ trụ của ông ta lại không thể lợi hại như ông ta được. Cho dù ông ta phát động chiến tranh vũ trụ giết chết một thánh nhân thì e rằng các sinh linh trong vũ trụ của Hàm Thanh Đế cũng bị chết gần hết. Ông ta vốn không có dư sức để phát động trận chiến vũ trụ lần thứ hai.
Vì thế, những thánh nhân ở đây chẳng hề e sợ Hàm Thanh Đế – kẻ chỉ có một mình. Về phần đề nghị tham gia liên minh các gia tộc quyền thế thì càng không cần quan tâm.
“Vù vù vù…”
Đám mây lớn trôi vào trong Chúng Thánh Đường, hóa thành màn sương mù dày đặc.
Những thánh nhân kia mỉa mai một lúc rồi cũng không thèm để ý gì tới Hàm Thanh Đế nữa, chỉ để lại mình ông ta đứng yên tại chỗ, khóe mắt giật giật không ngừng, trên mặt là vẻ u ám…
Bước đầu tiên trong kế hoạch của Hàm Thanh Đế chính là thống trị biển Thời Gian, nhưng bây giờ ông ta mới phát hiện ra bản thân nghĩ đơn giản quá. Sau khi im lặng một lúc lâu, ông ta mới giận dữ nói: “Không lâu sau, các người sẽ phải cầu xin ta cho gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế thôi!”
Dứt lời, ông ta dẫn Linh Thù và Hàm Thương Yên rời khỏi Chúng Thánh Đường.
***
Ở khu trung tâm vũ trụ của vũ trụ Đại Diễn xuất hiện một vòng sáng kỳ lạ. Một quả cầu ánh sáng màu đỏ thắm tỏa ra ánh sáng như ánh mặt trời, thu hút vô số người ở Thượng Giới. Các thế lực lớn đều đang suy đoán lai lịch của quả cầu ánh sáng màu đỏ này, nhưng họ lại chẳng thu hoạch được gì.
Có một vài Thiên Tôn cảm thấy tò mò với nó, bèn dùng thân xác ngao du trong vũ trụ với ý đồ tới gần quả cầu ánh sáng này… Thế nhưng bọn họ lại không thể tới gần nó được. Chỉ cần họ tiến lại gần là lập tức cảm nhận được một khí thế rất đặc biệt, loại khí thế ấy tuy vô cùng hòa nhã nhưng lại không thể chống lại. Không ai có thể thực sự tới gần nơi có quả cầu ánh sáng màu đỏ kia.
Trong một nơi bí ẩn của tộc Thiên Vị, Tinh Vĩ nhìn cảnh tượng trên bầu trời, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Sao Tinh Vĩ đại nhân lại kích động đến vậy?” Lão Phong đứng ở bên cạnh hỏi.
Lão Phong cũng từng có ý muốn điều tra quả cầu ánh sáng huyền bí đó nhưng cuối cùng lại tay trắng trở về. Ông ta chỉ đành mời Tinh Vĩ đại nhân của tộc Thiên Vị ra tay.
Không ngờ, khi Tinh Vĩ nhìn thấy quả cầu ánh sáng trên không trung lại mừng rỡ như điên.
“Sư phụ! Sư phụ sống lại rồi! Cuối cùng sư phụ cũng sống lại! Chúng ta thành công rồi, La Chinh cũng thành công. Nhanh quá! Đến giờ La Chinh mới rời đi được vài năm thôi. Đúng là nhanh thật…” Dưới sự kích động, Tinh Vĩ nói không đầu không đuôi.
Lão Phong nghe thấy thế cũng hít sâu một hơi khí lạnh.
“Sư phụ của Tinh Vĩ đại nhân chẳng phải là chủ nhân của vũ trụ Đại Diễn sao? La Chinh mới rời đi không lâu, hắn đã cứu sống phụ thân hắn rồi sao?”