Lão Viên thản nhiên nhìn chằm chằm Thừa Ảnh kiếm trong tay La Chinh, lại nói tiếp: “Hình như ngươi đã tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên Chân Ý được hơn chín phần rồi, ngộ tính rất tốt. Nhưng thanh kiếm này đi theo ta biết bao năm qua, đã sớm thông linh rồi. Nếu ngươi muốn sử dụng nó thì nhất định phải thông hiểu chân ý nhất niệm thiện ácLa Chinh gật đầu.
Thanh trường kiếm này ở trong tay hắn cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ hơi nặng một chút thì nó cũng chẳng khác một thanh trường kiếm bình thường là bao.
Quả thực cần phải có chân ý nhất niệm thiện ác mới có thể sử dụng nó.
Hắn vái Lão Viên một cái, nói: “Mong Lão Viên chỉ điểm”
“Không thể nói là chỉ điểm. Chân ý của đạo là do bản thân con người lĩnh ngộ, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu là do bản thân người đó. Cốt lõi của chân ý đạo pháp tự nhiên là hành động thuận theo tự nhiên, dung hòa với bất cứ công pháp nào. Nhưng chân ý nhất niệm thiện ác thì lại khác”
Lão Viên nói, ngón tay chỉ vào không trung.
Cảnh sắc xung quanh cái giếng bắt đầu biến đổi…
Từng đoạn thời gian nhanh chóng đan xen nhau trên vách giếng, khiến trên đó xuất hiện chằng chịt chữ viết.
“Một ý nghĩ ác, người người là địch. Một ý nghĩ thiện, phổ độ muôn đời…”
“Đây là tâm pháp của chân ý nhất niệm thiện ác sao?”
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Khi đang thầm đọc nhẩm những chữ trên vách giếng, trong lòng hắn bỗng có một cảm giác khó chịu khó nói thành lời.
Những chữ viết này cần được toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ thì mới có thể thông hiểu từng chút từng chút một.
Song…
Lão Viên và mẫu thân tới từ thế giới mẹ, chắc hẳn bọn họ cũng được xem như sinh linh vượt cấp mới đúng.
Không phải sinh linh vượt cấp có thể trực tiếp vận dụng “Phạn văn” sao?
“Vù vù…”
Chỉ một lát sau, toàn bộ chữ trên vách giếng bay xuống, không ngừng tập hợp tới trước mặt La Chinh, tạo thành một quyển trục(*) nho nhỏ.
(*) Quyển trục: cuộn giấy, vải dùng để ghi chép.
La Chinh giơ tay bắt lấy quyển trục này, mở miệng hỏi: “Lão Viên, ta còn có một chuyện không hiểu. Chữ viết mà chỗ của các ông sử dụng cũng là những chữ viết thông thường này sao? Không phải sinh linh vượt cấp đều sử dụng Phạn văn à?”
Mỗi chủng tộc đều có chữ viết và ngôn ngữ đặc thù của mình.
Các chủng tộc lớn bên trong vũ trụ, chẳng hạn như Yêu Dạ tộc, ngôn ngữ và chữ viết của tộc bọn họ không giống nhau.
Nhưng xu hướng văn hóa chính vẫn là ngôn ngữ và chữ viết của loài người.
La Chinh nghĩ rằng những ngôn ngữ và chữ viết này đã truyền từ Thần vực tới vũ trụ. Khi La Tiêu xây dựng vũ trụ Đại Diễn đã rót những văn hóa này vào trong vũ trụ Đại Diễn, cũng giống như lúc La Chinh cấu trúc nên thế giới bên trong cơ thể, cho nên đám người tà thần vẫn tiếp tục sử dụng chữ viết, phong tục, ngôn ngữ tương tự như loài người trong vũ trụ và Thần vực.
Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, Lão Viên phì cười: “Ngay cả với chúng ta thì Phạn văn cũng chẳng dễ giải nghĩa. Về điểm này, mẫu thân ngươi cũng hiểu mà”
Lê Lạc Thủy gật gật đầu: “Ừm, chữ viết được sử dụng ở nơi của bọn ta là do người tên là Thương Hiệt sáng tạo ra và được lưu truyền rất rộng rãi trong thế giới mẹ. Tộc Lê Dân chúng ta cũng tiếp tục sử dụng dạng chữ viết này, đương nhiên nó sẽ được lưu truyền tới Thần vực rồi. Thuở nhỏ chữ mà con học được ở trong vũ trụ Đại Diễn cũng được truyền thừa từ thế giới mẹ”
“Thì ra là như vậy…” Trong mắt La Chinh lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn vốn cho rằng chữ viết thường dùng có xuất xứ từ Thần vực, không ngờ là được truyền từ thế giới mẹ tới.
“Về phần Phạn văn thì đó là chữ viết của Cổ Thần Hỗn Độn” Lê Lạc Thủy lại bổ sung.
“Phạn văn này… ở trong thế giới mẹ cũng không dễ cắt nghĩa sao? Thế vì sao Niệm Nhi có thể dễ dàng đọc được Phạn văn?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì?” Cặp lông mày đang rũ xuống của Lão Viên đột nhiên vểnh lên.
“Niệm Nhi là ai? Có thể dễ dàng đọc được Phạn văn ư?” Trên mặt Lê Lạc Thủy cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
La Chinh trả lời: “Chính là cháu nội của mẫu thân đấy, nó tên La Niệm”
“Cháu của ta?”
Trong mắt Lê Lạc Thủy lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ. Đương nhiên bà không thể ngờ được mình lại có cháu nội.
Lão Viên vội vàng hỏi: “La Chinh, ngươi nói La Niệm có thể ‘dễ dàng’ đọc Phạn văn ư?”
Lão Viên nhấn mạnh hai chữ “dễ dàng”.
La Chinh “ừm” một tiếng, ngược lại thầm cảm thấy khó hiểu.
Lão Viên bỗng nhiên khua tay một cái, trong lòng bàn tay ông lóe lên một dòng chữ màu vàng óng ánh, đó chính là một dạng Phạn văn đặc biệt. Ông lại xác nhận một lần nữa: “Chính là Phạn văn như vậy à?”
“Đúng vậy” La Chinh gật đầu: “Chữ viết của chân ý đạo pháp tự nhiên là do chính Niệm Nhi giải mã từ Phạn văn ra. Nếu không, ta cũng chẳng có cách nào tu luyện được chân ý đạo pháp tự nhiên tới cấp độ này”
Vì sao La Niệm lại có thiên phú như vậy? Ngay cả La Chinh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lão Viên và Lê Lạc Thủy liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy vẻ thận trọng.
“Ngay cả trong thế giới mẹ thì chữ Cổ Thần Hỗn Độn cũng không phải là thứ mà nhân vật tầm thường có thể giải mã được” Lê Lạc Thủy thận trọng nói: “Chỉ những ai có mắt của Cổ Thần mới có tư cách giải mã Phạn văn! Dù là trong thế giới mẹ, người có được mắt của Cổ Thần cũng vô cùng hiếm thấy”
“Vậy có nghĩa là La Niệm có mắt của Cổ Thần ư?” La Chinh chớp chớp mắt.
La Yên đứng bên cạnh cũng cười nói: “Ca ca, đứa cháu này của ta thật lợi hại. Lần này rời khỏi vùng đất Đạo Tranh, ta nhất định phải đi gặp nó một lần!”
“Nếu đúng như lời ngươi nói, nó thật sự có thể dễ dàng đọc được Phạn văn, thế thì nhất định nó là người có mắt của Cổ Thần. Không những thế, nó còn có thể giải mã được chân ý đạo pháp tự nhiên thì chắc chắn mắt của Cổ Thần mà nó sở hữu có cấp bậc không thấp” Lão Viên nói, ánh mắt càng lúc càng thâm sâu: “Một người có Thiên Phạn vực, một người có mắt Cổ Thần, còn một người lại có truyền thừa Oa Ảnh. Vì sao đến giờ những huyết thống này mới tập trung bộc phát?”
“Đây chính là ý chỉ của Cổ Thần Hỗn Độn, chúng ta có thể giành được thắng lợi cuối cùng” Lê Lạc Thủy cười nói.
“Có lẽ…” Trong đôi mắt già nua của Lão Viên tràn đầy vẻ mong chờ: “Nếu Thiên Phạn vực mà hắn sở hữu ngày một lớn mạnh thì đúng là có năng lực hóa giải nguy cơ trước mắt. Nhưng người tu luyện Thiên Phạn vực cần không ít Linh Ô, mà phương pháp tu luyện cũng cần Lạc Thủy ngươi tới chỉ dạy”
Lê Lạc Thủy cười mỉm, nói: “Đương nhiên rồi. Chinh Nhi, Yên Nhi, các con hãy rời khỏi vùng đất Đạo Tranh đi, về sau vẫn nên tuân theo sự sắp đặt của Vũ Thái Bạch. Có điều, khi có cơ hội thì hãy đến tìm ta, Chinh Nhi biết ta trốn ở đâu rồi đấy”
“Vâng” La Chinh gật đầu.
Lê Lạc Thủy bước tới phía trước, ôm La Chinh và La Yên vào lòng, trên mặt là vẻ quyến luyến.
Bà chỉ là một hóa thân của nỗi sợ, bản thể cũng không biết tất cả những chuyện xảy ra ở nơi này, nhưng kén sáng ở giữa trán La Chinh có thể ghi chép lại tất cả, đến lúc gặp lại bà sẽ biết được thôi.
Đây là những ký ức vô cùng quý giá đối với Lê Lạc Thủy.
“Được, đồ cần lấy các ngươi đã lấy rồi, thứ không cần lấy cũng đã lấy tới tay. Ta nên đưa các ngươi đi lên thôi” Lão Viên phẩy tay.
“Đến lúc nói lời tạm biệt rồi” Lê Lạc Thủy mỉm cười, trong đôi mắt lộ rõ vẻ quyến luyến. Bà hôn trên trán La Yên và La Chinh mỗi người một cái.
“Mẫu thân!”
La Yên ôm chặt lấy Lê Lạc Thủy. Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng được gặp mẫu thân, nhưng cảm giác thân thiết chảy trong máu huyết chính là thứ mà bất cứ ai cũng không thay thế được.
Chẳng qua, dưới cái ôm này, thân thể Lê Lạc Thủy bỗng chốc biến thành đốm sáng màu đỏ nhỏ xíu, biến mất trong lồng ngực của La Yên.