Sơn Hà thành lũy là hậu phương vững chắc của Nhân tộc tại Quan Sơn Châu nên được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, lúc hơn năm trăm người tiến vào cổng lớn của thành lũy liền bị mười mấy thị vệ mặc áo nhung chặn lạiThị vệ cầm đầu chỉ tay vào đám người, lạnh lùng nói: “Các ngươi, đi theo ta!”
Nói xong, y dẫn cả nhóm hơn năm trăm người đến một sàn đấu võ rộng lớn.
“Các ngươi đợi ở đây đi. Không được vượt qua dây đỏ một bước, kẻ nào làm trái giết ngay không cần luận tội!” Thị vệ mặc áo nhung nói bằng giọng nghiêm khắc.
Cả nhóm hơn năm trăm người bọn họ đều phải trải qua sinh tử mới chạy được tới Sơn Hà thành lũy, đâu ngờ lại bị đối xử như này, vì vậy trên mặt họ đều ẩn chứa vẻ tức giận và bất bình.
“Tại sao chứ?”
“Chúng ta đến đây vì Nhân tộc! Làm vậy là đang xem chúng ta là tù nhân ư?”
“Đây rõ ràng là nhục mạ!”
“Một sợi dây đỏ mà muốn ngăn chúng ta lại?”
Cả nhóm bực tức nói.
La Chinh đứng trong nhóm người, nhìn sợi dây đỏ kia mà thấy hơi lạ.
Quả thực, đối xử với đồng sự của mình như vậy thì thật quá đáng.
Thế nhưng tên thị vệ kia căn bản không thèm để ý tới họ, cứ thế băng qua sợi dây đỏ rồi rời đi thẳng một mạch.
Hành động này càng khiến nhóm hơn năm trăm người nóng nảy hơn, thậm chí có hai người trong đó khinh thường không thèm nghe lời của thị vệ kia, sải bước hướng ra ngoài sợi dây đỏ.
Lúc hai người vừa bước chân ra, bề mặt của một thanh Tham Thiên Đại Kiếm dựng đứng đằng xa bỗng nhiên lóe lên điểm sáng mờ nhạt, sau đó một luồng sức mạnh vô hình lập tức ập thẳng về phía này.
Áp lực đến từ sức mạnh ấy khiến mọi người như ngạt thở.
La Chinh biến sắc, vội vàng lùi về sau như một phản xạ có điều kiện. Chỉ có điều, hắn nhớ đến lời cảnh cáo của thị vệ kia nên chỉ lùi sát tới biên giới chăng ra bởi sợi dây đỏ chứ không hề vượt qua nó.
“Phập!”
“Phập!”
Hai người vừa bước ra ngoài dây đỏ trực tiếp bị một đường kiếm vô hình chém chết, cơ thể bị cắt thành mấy đoạn.
Mà càng quỷ dị hơn là mặc dù họ bị chém chết, song lại không hề có giọt máu nào chảy ra!
Lúc mọi người ở đây còn đang kinh ngạc, trong đầu hai kẻ vừa rồi bỗng nhô ra hai cái cánh chim, sau đó một con chim đen ba chân to bằng nắm đấm chui ra từ trong mỗi một bộ thi thể, vỗ cánh định bay đi.
“Bụp bụp!”
Không hề có gì bất ngờ hay gay cấn, sức mạnh vô hình kia lại hạ xuống lần nữa, hai con chim đen nho nhỏ lập tức bị chém thành mảnh vụn.
“Chuyện gì vậy!”
“Đám chim này chui vào đầu họ từ bao giờ!”
“Ta sẽ không giống họ chứ!”
Mọi người thấy cảnh này lập tức hoảng sợ không thôi, chỉ sợ trong đầu mình cũng có con chim như thế chui vào, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng như sắp chết đến nơi.
La Chinh ngược lại quay sang nhìn Tô Khoan theo bản năng, Tô Khoan cười hì hì với hắn rồi thoải mái nói: “Ta không sao…”
“Ừm, chắc lúc đám quái điểu màu đen kia bao trùm xuống đã chui vào đầu họ, xem ra số lượng cũng không ít” La Chinh gật đầu nói.
Vừa rồi hắn cũng cảm thấy hơi lạ. Quy tắc trong Sơn Hà thành lũy vô cùng ngặt nghèo, kiểm tra theo thông lệ cũng là chuyện bình thường. Vậy mà trong đám người lại có không ít người gây ồn và xúi giục mọi người bước ra khỏi dây đỏ, đây chính là hành động điển hình của việc tự tìm đường chết.
Chỉ có điều, đa số mọi người ở đây vẫn còn lý trí nên không ai dám vượt qua dây đỏ để làm bia đỡ đạn cả.
Vì vậy, đám chim chui vào đầu mấy người kia chỉ đành phái hai kẻ ra thăm dò, kết quả cuối cùng đương nhiên chính là cảnh mà mọi người vừa chứng kiến.
Lúc này, thị vệ mặc áo nhung vừa rời đi ban nãy lại quay trở lại, thấy thi thể nát vụn bên ngoài dây đỏ thì bật cười, sau đó cao giọng nói: “Đám chim chết tiệt này làm vậy chẳng phải chỉ mới một, hai lần. Vì sự an toàn mà chỉ đành khiến các vị huynh đệ chịu tủi!”
Nói xong, thị vệ mặc áo nhung cúi người, trong tay đã có thêm vài viên Thần Tinh. Y đặt những viên Thần Tinh này vào trong một chiếc khay ngọc, trên mặt đất nằm trong phạm vi dây đỏ bao quanh bỗng hiện lên từng vòng đường vân kỳ lạ.
Một vài người trong nhóm bắt đầu bồn chồn bất an, cuống cuồng nhìn xung quanh. Có mười mấy người nhảy bật lên, định bay đi hòng trốn thoát. Song kết cục của họ cũng giống hai kẻ kia, vừa ra ngoài phạm vi bao bọc của dây đỏ là lập tức bị đường kiếm vô hình của Tham Thiên Đại Kiếm chém giết.
Thân xác họ bị cắt thành năm, mười đoạn nhưng cũng không hề có giọt máu nào chảy ra, hiển nhiên họ cũng đã bị quái điểu ký sinh trong đầu.
Có mấy chục kẻ khác thì chạy vòng vòng bên trong dây đỏ như kiến bò trên chảo nóng, hết xông về phía Đông lại vọt về đằng Tây, trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng kêu “Quác quác” đầy quái dị.
Đến lúc này, dù là kẻ ngớ ngẩn đến mấy cũng biết đám người đó không hề bình thường. Chẳng qua, vì tránh bị nghi ngờ nên nhóm La Chinh cũng không ra tay giết họ.
Vầng sáng đỏ trong sàn đấu càng lúc càng chói lóa, đám người kia bỗng cất lên tiếng kêu thảm thiết quái dị rồi lũ lượt ngã nhào ra đất, không nhúc nhích gì nữa…
Bấy giờ thị vệ mặc áo nhung mới nở nụ cười hòa ái, nói với cả nhóm La Chinh: “Mọi người vất vả rồi. Lần này tộc Kim Ô lại phục kích đến tận hậu phương của chúng ta, quả thật là bất ngờ. Làm thiệt hại nhiều huynh đệ đến vậy là do sơ suất của bọn ta!”
Dứt lời, trên mặt y hiện lên vẻ xót thương sâu sắc, đồng thời cúi gập người vái mọi người một cái.
“Đám quái điểu này chui vào đầu họ từ bao giờ vậy, sao bọn ta không hề phát hiện ra?” Có người lên tiếng hỏi.
Thị vệ mặc áo nhung cầm một cái xác chim lên, nói: “Trong tộc Kim Ô có khoảng chừng hơn năm mươi nhánh, mỗi nhánh lại sở hữu thiên phú riêng. Đám quái điểu nổ tung tập kích các ngươi đầu tiên tên là Tốt Bạo Kim Ô, còn loại này thì gọi là Nhiếp Hồn Kim Ô… Đám chim nhỏ này từng mang đến phiền phức rất lớn cho chúng ta!”
Nhiếp Hồn Kim Ô có thể lặng lẽ ký sinh vào cơ thể một người mà không ai hay biết. Không những nó có thể cướp đoạt toàn bộ ký ức của đối phương, mà còn có thể nuốt sạch hết linh hồn và máu huyết của đối phương nữa.
Mười ba năm trước, có một con Nhiếp Hồn Kim Ô ẩn núp trong cơ thể của một Thái Nhất Vệ Ngũ Tinh, cố ý ban ra một mệnh lệnh sai lầm, trực tiếp hại chết hơn ba trăm tên Thái Nhất Vệ, gián tiếp mang tới tổn thất không thể đo lường.
Từ đó về sau, Thái Nhất Vệ liền đề cao cảnh giác đối với Nhiếp Hồn Kim Ô. Những người tiến vào Sơn Hà thành lũy giống La Chinh đều cần kiểm tra một lượt theo quy trình.
“Các ngươi có thể sang bên kia báo cáo” Thị vệ mặc áo nhung chỉ về hướng sau lưng mình.
Cả nhóm La Chinh được thị vệ nọ dẫn đường, di chuyển đến một nơi khác của thành lũy. Sau khi đăng ký xong xuôi, người trong thành lũy lại kiểm tra tin tức trong lệnh bài của từng người.
“Ngươi đến từ Long thành?” Thanh niên phụ trách việc đăng ký tò mò nhìn La Chinh.
La Chinh gật đầu: “Ừ, sao vậy?”
“Không có gì” Thanh niên kia cười cười rồi nói: “Ngươi sang kia chờ đi, nhiệm vụ của các ngươi ở Bích Vân thành chỉ là trợ giúp thôi, đến lúc đó sẽ có Thái Nhất Vệ tiến lên cùng các ngươi. Họ sẽ dẫn các ngươi đi”
Việc bảo vệ Bích Vân thành chủ yếu đều dựa vào Thái Nhất Vệ, những nhiệm vụ có Thái Nhất Vệ trực tiếp tham dự vào đều vô cùng khó khăn. Thanh niên này thấy tu vi của La Chinh mới chỉ bước vào Bỉ Ngạn cảnh nên đương nhiên sẽ cảm thấy quái lạ.
Quan Sơn Châu không phải Long thành, trong Long thành mặc dù cạnh tranh rất tàn khốc, nhưng so với Quan Sơn Châu thì chẳng đáng là gì, cảnh tượng đẫm máu nơi đây Long thành tuyệt đối không thể so sánh được. Thanh niên này thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh La Chinh và Tô Khoan bị dọa đến mức tè ra quần.
Ngoại trừ La Chinh cùng Tô Khoan, còn có bảy tám người nữa cũng chờ ở bên cạnh.
Nhiệm vụ do Thái Nhất Vệ đưa ra không chỉ giao cho mỗi Long thành mà còn cho toàn bộ các thế lực lớn nhỏ dưới Thiên Cung. Bảy, tám người kia hiển nhiên cũng nhận được nhiệm vụ giống với La Chinh.
Khoảng nửa canh giờ sau, một thanh niên mặc áo nhung bước nhanh đến. Bên hông thanh niên treo một lệnh bài, trên đó viết hai chữ “Thái Nhất”, chứng tỏ thân phận Thái Nhất Vệ của mình.
Thái Nhất Vệ này nhìn lướt qua nhóm người, ánh mắt dừng lại ở chỗ La Chinh và Tô Khoan. Hắn ta khinh thường nói: “Ngươi, cả ngươi nữa, hai người các ngươi có thể rời đi. Tu vi chỉ mới là Bỉ Ngạn cảnh Nhất, Nhị Trọng Thiên thôi mà sao lại nhận nhiệm vụ này? Ta không cần vật cản chân”