“Con đường này chắc chắn đúng, cố gắng lên” Một dương hồn Nhân tộc trong đó nóiTiểu cô nương Nhân tộc lại nói: “Ca ca, nếu con đường này đúng, vậy tức là đám Nhĩ Thử nhầm rồi?”
Ca ca của cô gái gật đầu: “Ừ, Nhĩ Thử muốn mượn thân thể kia để phá vỡ bức tường, tất nhiên sẽ dẫn tới tai vạ khó có thể tưởng tượng nổi”
“Vậy chẳng phải bọn họ đều sẽ chết à? Thân thể kia thì sao?” Tiểu cô nương lại hỏi.
“Cũng sẽ chết” Ca ca của cô gái thản nhiên nói.
Tiểu cô nương Nhân tộc nghe ca ca mình nói xong, tâm trạng hơi buồn rầu.
Khi nghe thân thể kia nhắc tới Cửu Lê, trong lòng cô gái Nhân tộc liền dâng lên cảm giác gần gũi. Nàng luôn cảm thấy người này và Cửu Lê có quan hệ nào đó, nếu hắn cứ thế chết đi trong Di Thiên thần miếu thì quá đáng tiếc.
“Có cần nhắc nhở hắn một chút hay không?” Tiểu cô nương Nhân tộc hỏi.
Ca ca nàng cười lạnh: “Đầu tiên là không biết liệu hắn có tin tưởng chúng ta hay không. Thứ hai, chúng ta giải thích lai lịch của manh mối này thế nào? Nói cho hắn biết chúng ta là hậu duệ của Cửu Lê, bại lộ thân phận của chúng ta à?”
Ca ca vừa nói như vậy, nàng lập tức ngậm miệng.
Từ khi Cửu Lê bị diệt, phần lớn thời gian bọn họ vẫn luôn trốn đông trốn tây. Mấy năm nay rốt cuộc cũng an ổn hơn một chút, nhưng họ vẫn luôn phải sống trong bóng tối.
Trong Bỉ Ngạn khó bại lộ thân phận nên họ có thể yên ổn tu hành ở đây, nhưng thân phận Cửu Lê là một vấn đề cực kỳ nhạy cảm, không thể để lộ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, vừa băng qua lối đi vừa để lại từng hình vẽ kỳ lạ.
Tuy một vài hung vật trong lối đi đã được người phía trước dọn dẹp, nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm. Sau một thời gian dài, trong lối đi này đã hiện ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Hai bên tường nhô ra từng oán linh màu xanh to bằng nằm đấm.
Đường thứ bảy mặc dù là con đường đơn giản nhất, nhưng những oán linh màu xanh lại vô cùng nguy hiểm.
Trước đây, khi các dị tộc đi qua, cũng đã có rất nhiều dương hồn chết trong tay những oán linh màu xanh này. Bọn họ gần như là chém giết suốt dọc đường để vượt qua.
“Vụt…”
Oán linh màu xanh nhô ra khỏi tường, lao về phía bọn họ như một bầy ong vỡ tổ.
“Ca ca…”
Tiểu cô nương Nhân tộc cảm nhận được khí tức này, lập tức kinh hoảng.
“Cách Tử, rắc phấn” Ca ca của nàng rất bình tĩnh.
Đoàn người tộc Cửu Lê chuẩn bị rất đầy đủ, mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào Di Thiên thần miếu nhưng lại vô cùng hiểu rõ về lối đi này và cả oán linh màu xanh.
Có người lấy ra một nắm bột phấn màu bạc từ trong nhẫn tu di, rải bột phấn rào rào về phía mọi người. Ngay sau đó, bề mặt linh hồn bọn họ tỏa ra ánh sáng bàng bạc.
Lúc này, một cảnh tượng kỳ quái bỗng xuất hiện, đám oán linh màu xanh kia như biến thành một bầy ruồi không đầu. Chúng nó rõ ràng cảm nhận được khí tức của những dương hồn này, nhưng dù gần trong gang tấc vẫn không thể phát hiện, chỉ có thể quanh quẩn trên đỉnh đầu bọn họ.
“Ngân Lân Phấn này quả thực có hiệu quả” Người tên Cách Tử nói.
Cả nhóm tiếp tục tiến lên ngay dưới mí mắt oán linh màu xanh, sau khi đi được hơn trăm mét lại có người bắt đầu vẽ hình.
Nếu đã sử dụng Ngân Lân Phấn thì an toàn của bọn họ cũng được bảo đảm. Để tăng tốc nhanh hơn, bọn họ để lại một người vẽ hình, sau khi vẽ xong thì sẽ đuổi theo cả nhóm. Cứ luân phiên thay nhau vẽ như vậy, tốc độ của họ tăng lên đáng kể.
Sau một phen bận rộn, cuối cùng bọn họ cũng đi tới cuối lối đi.
“Cái thứ chín trăm bốn mươi chín, đây là đường cuối cùng” Một người trong đó vừa nói vừa ngồi xuống vẽ hình.
Sau khi vẽ xong, ca ca của tiểu cô nương liền nói: “Mọi người hãy lùi lại đằng sau”
Nói xong, hắn ta liền xòe tay ra, vẽ một đường văn dài giữa lòng bàn tay, thoạt nhìn có vẻ tương tự như chìa khóa Bỉ Ngạn.
Hắn ta đặt tay lên hình vẽ, hình vẽ đầu tiên tại lối vào của lối đi thứ bảy bắt đầu lóe ra ánh sánh vàng mờ ảo!
“Ù!”
“Ù!”
“Ù!”
Hình vẽ đầu tiên…
Hình vẽ thứ hai…
Hình vẽ thứ ba…
Hình vẽ trong khắp lối đi bắt đầu tỏa sáng, nối thành một chuỗi dài mấy chục nghìn mét.
Sau khi hình vẽ thứ chín trăm bốn mươi chín sáng lên, toàn bộ lối đi bắt đầu chấn động mãnh liệt.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Cơn chấn động này truyền khắp trong Di Thiên thần miếu, ngay cả những người đã đi qua lối đi đó cũng cảm nhận được sự chấn động này.
“Hình như là từ phía sau truyền tới!”
“Đừng nói là lối đi sập rồi đấy nhé?”
“Mặc kệ nó, dù sao chúng ta cũng đã qua rồi…”
“Chúng ta còn phải trở về!”
Những người này miệng thì nói như vậy, nhưng thực tế lại không người nào chịu trở lại điều tra.
“Ầm ầm ầm…”
Toàn bộ lối đi thứ bảy đều đang không ngừng vặn vẹo, đoàn người bọn họ cũng ngã trái ngã phải, đám oán linh màu xanh chật kín khắp không gian cũng chui hết vào tường.
Quá trình vặn vẹo kéo dài một thời gian ngắn, vách tường hai bên bắt đầu thu hẹp lại, đồng thời truyền đến một loạt âm thanh ken két, bức tường bên cạnh mọi người tự mở ra một cánh cửa.
Đoàn người tộc Cửu Lê nhìn chằm chằm vào trong cánh cửa, ánh mắt tiểu cô nương kia và cả những người khác đều sáng bừng lên.
Trong cánh cửa có một pho tượng nho nhỏ trông giống như pho tượng trong đại sảnh Di Thiên thần miếu, chỉ là chi tiết hơi khác một chút, hơn nữa đằng trước pho tượng còn có ba khối ngọc hình trứng xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Ba khối ngọc có màu sắc khác nhau, lần lượt là màu xanh, màu đỏ và màu tím.
Ca ca của tiểu cô nương vái một cái với bức tượng bên trong cánh cửa: “Thần chủ thứ bảy của Di Thiên, xin hãy tha thứ cho sự quấy rầy của ta!”
Mười chín lối đi trong Di Thiên thần miếu đại diện cho mười bốn vị thần chủ của tộc Di Thiên.
Vái xong, hắn ta bước chân vào trong cánh cửa và lấy ba viên ngọc ra ngoài. Cánh cửa đóng “két” một tiếng, hòa làm một thể với bức tường, kín kẽ tới mức không nhìn ra một chút vết tích.
…
La Chinh và Lăng Sương rời khỏi lối đi thứ mười chín, phía trước là một cầu thang dẫn xuống bên dưới.
Nơi này đã là đoạn giữa của Di Thiên thần miếu, xuống khỏi cầu thang chính là một đình viện rộng rãi thênh thang. Trong đình viện mọc rất nhiều loại thực vật Bỉ Ngạn, bắt mắt nhất là một cây liễu to lớn ngay chính giữa.
“Những người đó đang làm gì…” La Chinh nhìn cây liễu, khó hiểu hỏi.
Cây liễu này rủ xuống mấy trăm cành, mà ở cuối càng thì có từng dương hồn dị tộc đang tham lam hút vào.
“Bọn họ đang hút tủy tinh của Thánh Liễu” Nhĩ Thử giải thích.
Trước lúc Ám vực xuất hiện dị thường, mục đích dương hồn Bỉ Ngạn mở ra Di Thiên thần miếu chính là cây liễu này.
Tủy tinh của Thánh Liễu có hiệu quả tương tự như kết tinh linh hồn, thậm chí còn tốt hơn một chút.
Sở dĩ những dương hồn dị tộc này tranh nhau tiến vào lối đi chính là vì muốn chiếm lấy một cành trước người khác và mút tủy tinh Thánh Liễu trong đó, dù sao tủy tinh Thánh Liễu cũng có hạn.
Những dương hồn không chiếm được một cành liễu thì đi dò tìm xung quanh đình viện. Một vài thực vật hiếm thấy cũng có thể kết thành tín vật Bỉ Ngạn đặc biệt, nếu may mắn cũng có thể thu hoạch được gì đó.