Kiếm tộc thuộc về chủng tộc tương đối hòa bình trong Thần vựcÍt nhất thì tộc này hiếm khi gây ra tranh chấp gì trong Thần vực.
Cho dù thân là là nhà quyền quý thứ hai trong Thần vực, cảm giác tồn tại của họ cũng không mạnh mẽ, bởi vì Đạo Thủ Nhân của tộc bọn họ.
Không lạm sát, không đổ máu, gần như là tâm cảnh mà mỗi người Kiếm tộc đều phải tu luyện, có thể nói người của Kiếm tộc rất chuộng chính nghĩa.
Nhưng những ai thật sự hiểu biết về Kiếm tộc mới hiểu được sức mạnh đáng sợ ẩn núp sau lưng bộ tộc này.
“Cho dù đó là người của Kiếm tộc của bọn ta thì tu luyện trong vùng đất tuyệt sát cũng luôn luôn có người ngã xuống đó. Các vị không thể khoe tài ở trong đó, nếu như không thể chống đỡ, hãy lập tức bóp nát kiếm lệnh ở trong tay! Người của Kiếm tộc bọn ta sẽ ra tay giải cứu! “ Kiếm Lục quét nhìn mọi người với vẻ thản nhiên, phất tay nói: “Nhớ kỹ, vùng đất tuyệt sát sẽ nhen nhóm sát khí sâu trong lòng các vị, nhưng các vị tuyệt đối không được giết lẫn nhau, đừng trách Kiếm tộc bọn ta vô tình. Các vị, xin mời!”
Sau khi đáp lại một tiếng, nhóm lớn các chân thần này chạy thẳng vào trong đó.
Người đàn ông mặt đen liếc nhìn La Chinh một cách lạnh lùng rồi lập tức đi vào trong đó.
La Chinh thì dạo bước không nhanh không chậm ở phía sau cùng.
Khi Kiếm Lục nhìn mọi người bước vào vùng đất tuyệt sát thì trên bầu trời, một con chim nhỏ màu xanh biếc bay nhanh về phía ông ta.
Trên hai chân của con chim nhỏ có treo một miếng ngọc giản.
Kiếm Lục khẽ đưa tay ra, con chim màu xanh biếc đáp lên ngón tay già nua của ông ta.
“Chiếm chiếp!”
Con chim màu xanh biếc kêu to hai tiếng.
Kiếm Lục gỡ miếng ngọc giản xuống, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Thư của Mặc Phách Nhi? Thằng nhóc đó vừa mới nhậm chức thành chủ của thần thành Danh Kiếm, không còn gây chuyện gì nữa, xem như yên tĩnh được mấy ngày. Bức thư này lại là thế nào đây?”
“Rắc rắc”
Kiếm Lục đưa tay bóp vỡ miếng ngọc giản, một luồng ý niệm tỏa ra từ trong đó.
“Cái gì? Có người giành được hai mươi ba kiếm ở thần thành Danh Kiếm sao?”
Người có thể giành được hai mươi ba kiếm, cho dù là trong Kiếm tộc cũng rất hiếm thấy.
“Họ La, tên Chinh, La Chinh”
Kiếm Lục lẩm bẩm một lúc.
“Hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi”
Trong chốc lát, Kiếm Lục đột nhiên mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
“Thằng nhóc cầm kiếm lệnh số chín nghìn bốn trăm!”
“La Chinh… chính là người đã quấy nhiễu đảo nổi thời gian trước!”
Kiếm Lục thân là đại viên mãn của Kiếm tộc, một trong bảy đại trưởng lão chấp kiếm, nhưng không thường xuyên đi lại trên đảo nổi mà thường trú ở trong Nhược Mộc.
Tuy nhiên, sự việc xảy ra trên đảo nổi, đặc biệt là các sự kiện lớn thì thường xuyên được truyền về.
Sau khi nghe thấy cái tên này, ông ta mới nhớ lại chuyện đã xảy ra khi xếp hạng đảo nổi.
Võ giả giấu tên, cấm địa biển thời gian, ngọc tỷ.
Kiếm Thị, một trong bảy trưởng lão chấp kiếm của Kiếm tộc, đã ngã xuống ở trong ngọc tỷ đó!
Vì lý do này, Kiếm Cuồng và Kiếm Si đã nổi cơn tam bành, từng yêu cầu truy tìm tung tích của La Chinh.
Những người đã ngã xuống của Kiếm tộc bọn họ, cho dù có cách hàng tỉ dặm, cũng phải trở về tộc mình để chôn cất.
Đặc biệt cường giả Đại Viên Mãn như Kiếm Thị, nhất định không thể chôn xương nơi đất khách.
Điều quan trọng nhất là cái chết của Kiếm Thị chỉ là lời nói một bên của La Chinh, làm sao Kiếm tộc của ông ta có thể cho phép một trưởng lão chấp kiếm chết một cách vô lý như vậy?
Kiếm Lục nhìn lối vào tối om, thậm chí ông ta còn hơi kích động muốn kéo La Chinh ra ngoài trước để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.
Cuộc Đạo Tranh lần này khác với mọi khi, mọi thứ vẫn là lấy đại cục của Kiếm tộc làm trọng.
Ngay khi La Chinh bước vào vùng đất tuyệt sát, hắn đã cảm thấy khí thế có sự thay đổi mạnh mẽ.
Trước đó, sau khi La Chinh tiến vào vùng đất không có chiến tranh, hắn đã cảm thấy vùng đất không có chiến tranh này tỏa ra một luồng khí thế bức bách khổng lồ, chính luồng khí thế không thể kháng cự này đã khiến cho tất cả các chân thần trong vùng đất không có chiến tranh không thể ngưng kết ra một chút sát niệm nào.
Nhưng sau khi hắn tiến vào vùng đất tuyệt sát, luồng khí thế này vẫn còn tồn tại, nhưng áp lực gây ra cho La Chinh không phải là kìm nén sát niệm, mà là phóng ra sát niệm!
Một khát khao chiến đấu quyết liệt được nhen nhóm, không ngừng tuôn trào trong máu của La Chinh.
“Trái ngược lớn thật!”
Ánh mắt của La Chinh hơi ngưng tụ.
Dưới tác động của luồng khí thế này, trong lòng La Chinh mơ hồ nảy sinh kích động.
Hắn muốn đốt cháy sinh mạng của mình, bộc phát thực lực mạnh mẽ nhất của mình, vì nó mà quên mình!
“Đây chính là mặt khác của chân ý của đạo sao?”
Cảm giác này có phần giống với việc La Chinh thi triển thần đạo Đoạn Tình, nhưng về bản chất thì lại hoàn toàn khác nhau.
Hình như là cha truyền con nối với đạo Sát Thần, nhưng vẫn có sự khác biệt lớn.
Điều quan trọng nhất là trong chân ý của đạo này lại dung hợp hai luồng khí hoàn toàn trái ngược nhau, quả là vô cùng kỳ lạ.
Trong khi suy nghĩ về điều đó, La Chinh chậm rãi bước xuống bậc thang trong hốc cây.
Hốc cây này đi vào bên trong thân cây chính Nhược Mộc.
Mà tiết diện ngang của thân cây chính Nhược Mộc vô cùng to lớn, thế giới bên trong chắc chắn sẽ khổng lồ đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Lẽ nào toàn bộ lõi của Nhược Mộc là vùng đất tuyệt sát sao?
“Vù vù vù vù vù!”
Các chân thần không ngừng bay vào dọc theo hốc cây rộng lớn này, đám chân thần nhanh chóng kéo dài khoảng cách với nhau.
Sau khi La Chinh chậm rãi đi được một đoạn, tốc độ dưới chân lặng lẽ tăng tốc.
*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Hành trình vừa bắt đầu vẫn chưa có gì thay đổi.
Nhưng khi mọi người đi sâu vào được một khoảng nhất định, xung quanh hốc cây bắt đầu xuất hiện những dây leo nhỏ.
“Cẩn thận, đừng để những dây leo này cuốn lấy!”
“Đây là linh căn của Nhược Mộc, bị cuốn lấy rồi thì đừng mong thoát khỏi!”
Vừa mới có chân thần đưa ra lời cảnh báo thì đã nghe những tiếng “bịch, bịch” liên tục vang lên.
Hang động khổng lồ này giống như bụng của yêu quái, tất cả dây leo đồng loạt vung vẩy, cuốn về phía rất nhiều chân thần.
Nếu như phải phân chia cấp bậc cho các sinh linh của Thần vực, vậy thì tứ đại thần mộc chắc chắn là sinh linh đứng đầu trong Thần vực.
Nhưng trong tứ đại thần mộc, ngoại trừ Bắc Thần Kiến Mộc giỏi về biến hóa, biến thành vùng chết thì tam đại thần mộc còn lại sẽ không chủ động tấn công sinh linh.
Đặc biệt là Nhược Mộc.
Tu hành trên Nhược Mộc, có thể cảm nhận được sinh lực mạnh mẽ của Nhược Mộc, dưới sự nuôi dưỡng của nó, có thể gia tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều.
Cho nên, La Chinh trên đường đi tới đã nhìn thấy không ít người của Kiếm tộc đâm kiếm vào trong Nhược Mộc để tu hành.
Nhưng trong vùng đất tuyệt sát này, một bộ phận của Nhược Mộc cũng chịu ảnh hưởng của chân ý của đạo, khu vực này tự nhiên cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Vô số dây leo lan tràn với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã quấn lấy rất nhiều chân thần!
“Bịch! Bịch!”
“A!”
Ở cách đó không xa trước mặt La Chinh, chân của một vị chân thần cấp cao bị dây leo quấn lấy, trong nháy mắt đã bị bảy tám sợi dây leo quấn chặt lấy, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi đám dây leo này.
Hơn nữa vị chân thần này càng giãy giụa thì những dây leo đó càng siết chặt, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng giòn vang truyền đến từ trong cơ thể của vị chân thần này, hẳn là cả xương của người này cũng đã bị xoắn gãy!
“Răng rắc!”
Rơi vào đường cùng, vị chân thần cấp cao này chỉ có thể bóp vỡ kiếm lệnh ở trong tay không dám nhúc nhích, khi hắn ta từ bỏ chống cự thì những dây leo kia cũng không tăng thêm sức mạnh nữa.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày của La Chinh hơi nhíu lại, sau đó nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng “bịch, bịch”, bảy tám sợi dây leo giống như xúc tu của bạch tuộc tạo thành một mặt lưới phức tạp quấn về phía hắn từ các phía khác nhau.