Xà Linh Môn có thể triệt phá ba Linh Môn khác tại thế giới Hỗn Độn, trong đó không thể không có công lao của Thánh Tá Chi VậtNăng lực của mỗi một món Thánh Tá Chi Vật đều bá đạo thần kỳ. Chẳng hạn như Hung Châu có được sức mạnh mà những tín vật Bỉ Ngạn khác không thể với tới, hoặc như Dẫn Đạo Không Gian Thạch có thể tùy ý điều khiển không gian. Hữu Hạn Toàn Tri Thạch lại còn bá đạo hơn nữa. Đeo nó tiến vào một khu vực tương đối khép kín có thể biết được tất cả mọi thứ mọi việc trong khu vực đó.
Loại năng lượng này chỉ không có hiệu quả tại Chủ Giới mà ở thế giới hỗn độn và mỗi một trọng thiên trong Bỉ Ngạn đều có hiệu quả.
Có rất ít biện pháp để tránh khỏi sự giám sát của Hữu Hạn Toàn Tri Thạch, ví dụ như “Không Phao”.
Nhưng sau khi Xà Linh Môn phá hủy Không Phao của Thái Thượng Lão Quân, có lẽ Ngọc Thanh Thiên sẽ không bao giờ xuất hiện Không Phao nữa… Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Thái Thượng Lão Quân vẫn có thể ra tay triển khai Không Phao thì cũng không thể thoát khỏi sự giám sát của Xà Linh Vương, bởi vì “Toàn Tri” có thể biết được toàn bộ chi tiết, kể cả quá trình triển khai Không Phao, cho nên sau khi Độ Chân trở về Không Phao đã bị Xà Linh Vương giám sát và không thể thoát khỏi.
Sự biến mất đột ngột này khiến Xà Linh Vương vô cùng hoang mang, cũng bắt đầu cảm thấy phiền muộn.
Ban đầu nó nhìn đoàn người La Chinh với tâm thái trêu đùa, bây giờ nó lại trở thành kẻ bị trêu đùa.
“Ép chết các ngươi…”
“Rắc!”
“Soạt…”
“Ầm!”
Dẫn Đạo Không Gian Thạch lại bùng nổ uy lực.
Tại vị trí mà đoàn người La Chinh biến mất, mặt đất không những lún xuống, mà tất cả mọi vật chất đều bị không gian đè ép.
Tảng đá hóa thành bột mịn, sau đó lại ngưng tụ thành một khối, lại không ngừng thu nhỏ, cho đến khi thay đổi đặc tính, chảy xuống thành một loại vật chất khó tả.
Một vài sinh linh Bỉ Ngạn sống trên mặt đất và khe đá bị đè ép phụt cả máu tươi, hóa thành những thân xác tàn tạ không thể diễn tả, sau đó lại bị chà đạp thành những hạt bụi bé nhỏ…
Mặt đất nứt nẻ như mạng nhện, không ngừng lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng.
Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm…
Tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn ngàn dặm đều biến mất, hình thành một cái hố vừa sâu vừa rộng.
Bên mép hố, một Liệp Tích Nhân có trí tuệ nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm. Liệp Tích Nhân này là sinh linh Bỉ Ngạn tương đối mạnh tại Ngọc Thanh Thiên, chúng có đạo sinh tồn độc đáo, ngay cả tại Ngọc Thanh Thiên Quỷ Quyệt hoành hành bọn họ cũng có một chỗ đứng nhất định, nhưng ban nãy không gian sụp đổ ngay trước mắt nó, cả quần tộc Liệp Tích Nhân sống dưới hố sâu, không gian đè ép chỉ trong mấy nhịp thở đã hủy diệt tất cả, quần tộc của nó có thể sống sót sao?
“Vù…” Liệp Tích Nhân bò xuống dưới hố sâu với tốc độ cực nhanh, nhưng trong hố sâu chỉ có những mảnh vụn tan tác đủ mọi màu sắc, tất cả khí tức đều tiêu tán sạch sẽ, ngay cả tộc trưởng vĩ đại của nó và tám vị dũng sĩ có thể chống lại Quỷ Quyệt cấp Oán và cả tiên tri trong tộc…
Không một sinh linh nào còn sống sót!
Không có…
Trong lòng Liệp Tích Nhân đang thét gào tuyệt vọng thì trước mắt nó đột nhiên xuất hiện vài người.
Bề mặt thân thể những người này giống như vừa đắm mình trong phấn bạc, toàn thân lấp lánh ánh bạc.
“Bọn họ là ai mà có thể sống sót dưới áp lực kinh khủng này?” Liệp Tích Nhân hoang mang.
Người cầm đầu đi thẳng tới chỗ Liệp Tích Nhân, cho dù trên mặt người này mang theo ý cười nhưng vẫn khiến Liệp Tích Nhân vô cùng sợ hãi, nó nhịn không được lùi lại mấy bước.
“Hiện tại ngươi có thể nhìn thấy ta?” La Chinh hỏi.
“Xì, xì, ngươi đang nói cái gì…” Thân là chủng tộc có trí tuệ, Liệp Tích Nhân đã học ngôn ngữ từ lâu.
“Vở kịch không nhìn thấy mới là vở kịch đặc sắc nhất, chúng ta cứ biến mất thì hơn” La Chinh cười nói.
“Thấy, thấy cái gì…” Liệp Tích Nhân vẫn chưa hiểu gì.
La Chinh vươn tay nhẹ nhàng phất qua Liệp Tích Nhân, sau đó hắn không ngừng phất tay, hắn và đoàn người Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức biến mất khỏi tầm mắt Liệp Tích Nhân, đồng thời cũng biến mất khỏi tầm mắt của Xà Linh Vương.
Hữu Hạn Toàn Tri Thạch có thể theo dõi tất cả, kể cả những thứ mà Liệp Tích Nhân có thể nhìn thấy.
Hai câu kia của La Chinh chính là nói với Xà Linh Vương.
Lúc trước Xà Linh Vương chỉ có chút bất ngờ và tức giận, bây giờ thì nó đã nổi cơn thịnh nộ.
“Rầm rầm rầm…”
Thành Thiên Phương lại bắt đầu chấn động.
Song Kỳ Đại Xà đi tới trước mặt Xà Linh Vương.
“Vương, đã xảy ra chuyện gì?” Song Kỳ Đại Xà hỏi.
“Mấy cái tên đó… chạy rồi” Xà Linh Vương nói.
Song Kỳ Đại Xà có chút bất ngờ: “Ép bọn họ chạy trốn chính là một phần trong kể hoạch của Vương, sao lại…”
“Không, bọn chúng chạy trốn khỏi Hữu Hạn Toàn Tri Thạch ngay dưới mí mắt ta!” Xà Linh Vương phẫn nộ nói.
Song Kỳ Đại Xà giật mình một cái, thân thể dài nhỏ cứng đờ. Thân là cánh tay phải của Vương, nó biết rõ điều này có nghĩa là gì, bọn chúng có thể chống lại Hữu Hạn Toàn Tri Thạch? Đây là năng lực gì?
“Đi tìm, tìm bằng được bọn chúng cho ta!” Xà Linh Vương quát.
Song Kỳ Đại Xà không nói nửa lời, lập tức bò ra theo đường hầm.
Chỉ chốc lát sau, hàng trăm Xà Chủ trong thành Thiên Phương cùng hàng vạn Quỷ Quyệt hình rắn đồng loạt xông ra ngoài.
…
Đoàn người La Chinh bình yên vô sự đi ra khỏi hố sâu, bắt đầu đi về phía Tây.
Dực Vương vốn muốn chở mọi người bay tiếp như lúc trước, nhưng La Chinh lại không cho phép.
“Thuật Đánh Lừa Không Gian đúng là có thể chống lại năng lực của Hữu Hạn Toàn Tri Thạch, nhưng biện pháp này cực kỳ thiếu ổn định, phải cố gắng tránh sử dụng những sức mạnh không gian khác” La Chinh nói với Dực Vương.
Một khi đánh vỡ trạng thái ổn định này, bọn họ sẽ lại bại lộ ngay trước mắt Xà Linh Vương.
“Sau khi tu luyện bí pháp Khống Huyết, ta cảm thấy sự hiểu biết về không gian của mình đã đi lên một cập bậc cao chưa từng có, nhưng trước mặt các ngươi lại chỉ là một trò vặt vãnh mà thôi…” Dực Vương thở dài.
Kể cả Hữu Hạn Toàn Tri Thạch và thuật Đánh Lừa Không Gian đều là thần thông mà Dực Vương không biết.
“Chúng ta đang đấu với một đối thủ mà gần như không thể chiến thắng, nếu ngay cả thoát khỏi sự theo dõi của nó mà cũng không làm được thì những chuyện sau đó cũng đừng nghĩ tới nữa” Thái Thượng Lão Quân nói.
“Lão Quân trù tính lâu như vậy, cuối cùng có được một La Chinh, chuyện về sau vẫn có thể nghĩ” Phục Hy nở nụ cười, hắn ta vẫn lạc quan như vậy.
Hiện tại mọi người ngay cả bay cũng không thể bay, chỉ có thể sải bước tiến nhanh, tốc độ giảm đi đáng kể so với lúc trước.
Nhưng thuật Đánh Lừa Không Gian chẳng những có thể tránh thoát Hữu Hạn Toàn Tri Thạch mà còn có thể tránh được toàn bộ sinh linh muôn hình vạn trạng trong Bỉ Ngạn.
Lướt qua khu vực màu xám với những tảng đá dày đặc, đoàn người tiến thẳng vào một bộc lạc dị tộc tương đối lớn.
Những người dị tộc này đều mang mặt nạ, trên lưng đeo vũ khí bằng xương to lớn, trông vô cùng dũng mãnh. Sinh linh Bỉ Ngạn tại Ngọc Thanh Thiên có thể phát triển lớn mạnh đến nhường này, chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Đoàn người La Chinh đi ngang qua bộ lạc, khứu giác nhạy cảm của những người dị tộc này ngửi được một loại khí tức không thuộc về mình, nhưng vẫn không thể xác định nơi mà luồng khí tức này phát ra. Thậm chí Phục Hy còn không cẩn thận đụng ngã một gã dị tộc, nhưng vẫn không kinh động chúng nó, đoàn người thuận lợi đi qua bộ lạc một cách an toàn.