Trên khoảng đất trống trong rừng, kẻ thắng trận vừa rồi sau khi giết chết đối thủ cũng không lây Kim Ngân Cốt đi ngay mà đứng ở đó đợi một lúcLúc La Chinh còn đang thấy lạ thì bên cạnh bệ đá ở bên kia khu rừng lại có một quái vật khổng lồ khác xuất hiện.
Quái vật này cao đến hai mươi mét, hình dáng tương tự loài người, trên đầu có ba cái sừng, làn da như được bôi thêm một lớp phấn bằng đồng. Lúc nó giậm chân, mặt đất cũng hơi rung lên, qua đó có thể thấy được sức lực thân thể thuần túy của nó mạnh đến nhường nào.
Quái vật ba sừng vươn tay chộp về phía Kim Ngân Cốt trên bệ đá rồi nhét vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt từng ngụm một.
Kim Ngân Cốt được xem là vật hiếm có trong sông Thần, vô cùng cứng cáp, dùng vật này để thay thế xương cốt trong cơ thể mình sẽ tăng cường thêm rất nhiều cho thân thể. Bây giờ Kim Ngân Cốt lại bị quái vật ba sừng này nhai nuốt từng ngụm một.
“Răng rắc, răng rắc…”
Cứ mỗi một cái nhai của nó lại phát ra tiếng sắt thép cọ sát vào nhau.
Kẻ thắng cuộc trong trận quyết đấu vừa rồi thấy vậy thì hơi tái mặt, nhưng nó lại không dám buồn bực gì, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười.
“Có phải Kim Ngân Quái ở Ngọc Thanh Thiên bị tàn sát nhiều quá không, mấy đoạn Kim Ngân Cốt này chẳng có tính bền dẻo gì cả, ăn không ngon chút nào” Quái vật ba sừng ngoác miệng đi về phía người thắng, nắm lấy cánh tay kẻ đó và giơ lên tuyên bố: “Bên thắng mới có tư cách lấy được phần thưởng!”
Sau đó nó cầm một phần ba đoạn Kim Ngân Cốt còn lại đút vào tay kẻ thắng. Kẻ thắng cầm Kim Ngân Cốt miễn cưỡng cười cười, sau đó mới lặng yên rút đi.
“Hôm nay còn ai tranh giành vật phẩm nữa không?” Quái vật ba sừng hỏi.
Trên khoảnh đất trống lặng ngắt như tờ. Ở trong rừng Sí Phong, quái vật ba sừng này là bá chủ tuyệt đối. Dù là các sinh linh Bỉ Ngạn hùng mạnh hay là văn minh Nguyên Linh cùng tộc Vô Không, họ làm gì ở đây đều phải nhìn sắc mặt của quái vật ba sừng.
Vai diễn của nó ở đây không chỉ là một trọng tài, mà còn là người toàn quyền quyết định ở đây.
Vừa rồi nếu kẻ chiến thắng kia không lấy đoạn Kim Ngân Cốt nhỏ xíu đó đi thì sẽ phải chôn thây ở đây.
“Nếu hôm nay không còn chuyện gì thì đừng làm phiền ta nữa, nếu không ta sẽ khiến các ngươi khổ sở!” Quái vật ba sừng giơ nắm đấm màu đồng của mình lên và nghiêm nghị nói, dứt lời bèn nghênh ngang rời đi.
Đợi quái vật ba sừng rời đi rồi, khu đất trống mới lại xôn xao lần nữa.
“Bõm… Bõm…”
Có mấy người lần lượt nhảy vào trong sông Thần, tiếp tục vớt đồ không biết mệt, cũng có kẻ thận trọng trao đổi bảo vật mà mình vớt được từ trong sông.
La Chinh đứng đằng xa xem một lúc rồi mới thấp giọng hỏi: “Quái vật ba sừng hình thể to lớn kia là ai?”
“Tộc Hà Mông” Phục Hy cau mày nói. Vừa nhắc đến chủng tộc này, trên mặt hắn ta đã hiện vẻ chán ghét: “Tộc Hà Mông số lượng thưa thớt, chỉ có hơn hai mươi người. Điểm mạnh của chúng chính là sức mạnh cơ thể thuần túy…”
Lúc đầu sức mạnh cơ thể không phải là điều đáng để nhắc tới trong Tam Thanh Thiên, nếu thi triển thần thông thì không mấy người e ngại Tộc Hà Mông. Thế nhưng nơi đây lại có mảnh rừng Sí Phong này bảo vệ, không ai làm gì chủng tộc ấy được.
Những năm gần đây, tộc Hà Mông co đầu rút cổ ở hai bên bờ sông Thần, không ngừng vớt thứ tốt từ đó lên để tăng mạnh bản thân. Cơ thể chúng càng lúc càng mạnh, thế là đã hoàn toàn khống chế cả khu vực này.
“Xưa giờ tộc Hà Mông chưa bao giờ rời rừng Sí Phong sao?” La Chinh tò mò hỏi.
Phục Hy cười khà khà: “Từng có một lần, chính là tộc trưởng đời trước của tộc Hà Mông. Tộc trưởng nọ kiếm được lợi khá nhiều tại sông Thần, cơ thể đã mạnh đến trạng thái đỉnh cao, vô cùng đáng sợ. Nó tự cho rằng mình vô địch thiên hạ bèn rời khỏi rừng Sí Phong, song lại chỉ sống được trong vòng một nén nhang. Một nén nhang sau, cả linh hồn lẫn thể xác của nó đều bị tiêu hủy thành cát bụi…”
Vì tộc Hà Mông hoành hành ngang ngược nên kẻ căm ghét chủng tộc bọn chúng thực sự quá nhiều, ví như văn minh Nguyên Linh cùng tộc Vô Không đều hận tộc Hà Mông đến nghiến răng, chẳng qua ở trong rừng Sí Phong họ không thể làm gì mà thôi.
Rốt cuộc cũng để bọn họ nắm được cơ hội, mấy tồn tại hùng mạnh kia sao dễ dàng buông tha?
Trên thực tế, tộc trưởng tộc Hà Mông đi ra khỏi rừng Sí Phong cũng là vì bị dụ dỗ.
Từ đó về sau, tộc Hà Mông không còn tộc nhân nào rời rừng Sí Phong nữa, không những thế chúng còn vơ vét ngày càng quá đáng hơn.
“Rầm…”
Lúc mọi người đang nói chuyện, sau lưng bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân nặng trịch.
“Các ngươi là ai?”
Một tộc nhân Hà Mông xuất hiện sau lưng bốn người La Chinh.
Tên tộc nhân Hà Mông này có hình thể nhỏ hơn một vòng so với kẻ ban nãy, nhưng khí tức thì hung ác nham hiểm hơn rất nhiều.
“Chít! Lạc Mông đại nhân, ngài quên tại hạ rồi sao?” Thắng Thiên Thử Vương tiến lên cất giọng đầy khách sáo.
Tộc Nhĩ Thử trời sinh rất có khả năng vun đắp quan hệ với các tộc, hơn nữa chúng có thiên phú kinh doanh giao thương, trước đây từng giúp tộc Hà Mông cò kè mặc cả nhiều lần nên vị tộc nhân Hà Mông tên Lạc Mông này có ấn tượng với Thắng Thiên Thử Vương.
“Là ngươi à. Các ngươi ở đây làm gì?” Giọng của Lạc Mông hơi dịu đi một chút.
“Ta đang muốn mang mấy người bạn của ta đến sông Thần, vừa rồi Quỷ Mông đại nhân đang phán quyết Kim Ngân Cốt nên bọn ta không tiện đi qua, bèn ở lại đây đợi một lát” Thắng Thiên Thử Vương đáp.
“Hừ, mau đi qua đó đi, nhớ dạy bảo quy củ cho mấy kẻ mới tới này” Lạc Mông xua xua tay.
Phục Hy cùng Nữ Oa không phải là người mới, chỉ có điều bọn họ không muốn đi lại trong sông Thần nên đối với tộc nhân Hà Mông thì có thể nói rằng họ rất lạ mặt.
Thắng Thiên Thử Vương mang theo ba người đi đến bãi đất trống, bọn họ lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn.
Nhân tộc ở gần sông Thần không nhiều, hơn nữa thời gian vừa qua trong nội bộ Nhân tộc vừa xảy ra xung đột, đến bây giờ còn chưa giải quyết xong nên đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý.
Nhưng đa số sinh linh Bỉ Ngạn đều tỏ vẻ dửng dưng không liên quan gì đến mình, ánh mắt của họ chỉ nhẹ nhàng liếc qua rồi lập tức tập trung vào chuyện của mình.
“Tộc Hà Mông đã khống chế cả khu vực này rồi, vậy văn minh Nguyên Linh làm sao ảnh hưởng đến chỗ này được?” La Chinh thấp giọng nói.
“Trao đổi ích lợi. Văn minh Nguyên Linh cho tộc Hà Mông một vài lợi ích cực tốt” Thắng Thiên Thử Vương nói.
“Vậy chẳng phải tộc nhân Hà Mông kia chính là tay chân của văn minh Nguyên Linh ư?” La Chinh lộ vẻ sầu lo.
Thử Vương cười khì khì, nói: “Tộc nhân Hà Mông đâu có dễ khống chế đến vậy? Huống chi lúc trước văn minh Nguyên Linh cũng có phần trong việc đánh giết tộc trưởng đời trước của tộc Hà Mông. Ở chỗ này, bất cứ ai muốn tộc Hà Mông làm việc cho mình đều phải một cái giá thật là lớn, mà tộc Hà Mông còn chưa chắc đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn…”
Lúc Thắng Thiên Thử Vương còn đang giải thích, trên bề mặt sông Thần bỗng nổi gợn sóng.
“Soạt soạt…”
Trên mặt sông lấp lánh ánh xanh bỗng hiện ra vô số con cá lớn chừng quả đấm.
“Là Kim Giảo!”
“Mau lên bờ thôi!”
“Không thì phải bỏ mạng đấy…”
Người bên bờ la lên.
Mấy người đang bơi lội trong sông Thần nghe được tiếng gọi thì mặt đều tái mét đi. Mà đoạn sông Thần này cũng nằm trong phạm vi bao phủ của rừng Sí Phong nên họ không dám vận dụng thần thông, chỉ có thể liều mạng bơi về phía hai bên bờ sông Thần.
“Rào rào rào…”
Sinh linh không ngừng bò lên từ trong sông Thần.
Lúc đám Kim Giảo kia kết đoàn kết đội xông đến đây thì vẫn còn vài người đang kẹt trong sông Thần. Cả đám người chỉ thấy một bầy cá có bộ vảy lóe ra ánh sáng vàng lướt qua thật nhanh, thế là mấy kẻ còn đang bơi giữa sông đã chìm vào trong nước, không thấy tăm hơi đâu nữa.