Sợi dây nhỏ được tạo thành từ máu bắt đầu chuyển động dưới sự điều khiển của Đế Tuấn, đồng thời từng đốm sáng cũng bị rút raĐốm sáng xuất hiện, tạo thành một hình vẽ kỳ lạ giữa không trung.
La Chinh nhìn chằm chằm vào những đốm sáng, tò mò hỏi: “Những đốm sáng này là cái gì?”
“Sức mạnh huyết mạch” Đế Tuấn đáp.
Nghe Đế Tuấn nói, trong mắt La Chinh và Phượng Nữ đều hiện lên vẻ khác thường.
Sức mạnh của huyết mạch vẫn luôn ẩn giấu trong máu, chưa từng thấy có người nào tinh luyện nó ra ngoài.
Đế Tuấn bày ra sức mạnh huyết mạch riêng biệt như vậy, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau khi Đế Tuấn lấy sức mạnh huyết mạch ra, bắt đầu điều chỉnh đốm sáng trong đó, ông ta đẩy một vài đốm sáng đi xa hơn một chút, kéo gần một vài đốm sáng khác, điều chỉnh trước sau một lượt, sau đó dung nhập chúng vào trong máu.
Thời điểm điều chỉnh đốm sáng, La Chinh cảm thấy hơi quen mắt, những đốm sáng xa xa kia cực kỳ giống đốm sáng trong thế giới Huyền Lượng.
Nhưng khoảng cách giữa đốm sáng trong thế giới Huyền Lượng rất rộng, lại số lượng đông đảo, không phải chỉ được mấy cái ít ỏi như trước mắt.
Chỉ chốc lát sau, Đế Tuấn đã điều chỉnh những đốm sáng này xong xuôi.
“Ù…”
Những đốm sáng lại dung nhập vào máu.
“Vù…”
Máu hóa thành một sợi dây nhỏ chui vào miệng vết thương của nàng ta.
Sau khi máu chui vào hết, trên mặt Phượng Nữ tức khắc hiện lên vẻ đau đớn.
Huyết mạch sau khi được Đế Tuấn điều chỉnh đã khác với lúc ban đầu, sẽ bị huyết mạch trong cơ thể Phượng Nữ bài xích, khi hai loại huyết mạch tranh đấu sẽ sinh ra cảm giác đau đớn quá sức chịu đựng.
Cũng may ý chí của Phượng Nữ mạnh mẽ, cố nén cơn đau này, không rên một tiếng.
Huyết mạch được Đế Tuấn cải tạo cực kỳ cường đại, lại không ngừng đồng hóa huyết mạch trong cơ thể Phượng Nữ, chỉ chốc lát sau, huyết mạch trong cơ thể Phượng Nữ đã được cải tạo hoàn toàn.
Đám Thi Linh Kim Ô vốn đang bắt giữ Phượng Nữ cũng buông lỏng móng vuốt sắc bén của mình.
La Chinh lùi lại một bước theo phản xạ có điều kiện, lộ ra vẻ cảnh giác.
Dù sao người phụ nữ này cũng đòi giết mình hết lần này đến lần khác, hắn không thể không phòng bị.
“Yên tâm, nàng ta không thể giết ngươi” Đế Tuấn nói.
“Vì sao?” La Chinh ngạc nhiên hỏi lại.
“Bởi vì đã được cải tạo, nàng chỉ có thể thần phục ta” Đế Tuấn đáp.
Sắc mặt Phượng Nữ cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Rõ ràng trong lòng nàng ta tràn ngập oán hận đối với La Chinh, chỉ muốn diệt trừ La Chinh cho sảng khoái, nhưng thân thể lại vô cùng kháng cự, không thể ra tay.
Đây cũng không phải phục tùng về mặt tinh thần mà là sự phục tùng từ trong huyết mạch!
Trên thực tế, từ khi tộc Kim Ô được sinh ra thì sự phục tùng này đã tồn tại, nhỏ như Kim Ô bình thường bay đầy trời, lớn như các nữ yêu Thần Sào, tất cả đều tín nhiệm và thần phục Đế Tuấn, sự thần phục này được khắc sâu vào trong huyết mạch.
Cho nên trong tộc Kim Ô rất ít khi có kẻ phản bội, kẻ phản bội thường có huyết mạch không thuần khiết, sẽ bị Kim Ô kinh tởm và căm hận, giống như Phượng Ca và Diễm Phi, đây là sự sùng bái huyết mạch.
Giống như bộ tộc Nhĩ Thử có thể tùy ý khống chế những con chuột khác, nguyên nhân cũng là như vậy.
“La Chinh là người phát ngôn của văn minh số bảy mươi bảy, từ nay về sau, La Chinh chính là chủ nhân của ngươi” Đế Tuấn lại nói.
Nghe vậy, trên mặt Phượng Nữ tràn đầy vẻ không phục, thân thể và cả đôi cánh sau lưng cũng đang run lên nhè nhẹ, nhưng bản năng khiến nàng ta không thể cúi đầu, gần như là cắn răng mà nói: “Vâng, chủ nhân”
Mới rồi nàng ta còn muốn giết mình đến phát điên lên, giờ lại cung kính khép nép, La Chinh thấy cảnh này cũng tấm tắc khen lạ, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: “Huyết mạch của nàng ta đã được cải tạo, nếu đưa máu của nàng ta vào cơ thể Kim Ô khác…”
“Ngươi thật thông minh” Đế Tuấn cười nhạt.
Sự sùng bái dành cho huyết mạch là thứ ghi khắc vào bản năng, đương nhiên, cũng chỉ có tác dụng đối với tộc nhân tộc Kim Ô.
Dưới mệnh lệnh của Đế Tuấn, Phượng Nữ cực kỳ không tình nguyện rút máu của mình ra…
Thi Linh Kim Ô vốn đang bao vây xung quanh đột nhiên tách ra, Phượng Nữ ở tầng trong cùng đã khống chế một con Thi Linh Kim Ô, sau khi tập trung được một mục tiêu khác thì lập tức bay về phía đó.
Giữa không trung cách đó không xa, Lý Bôi Tuyết giẫm lên kiếm Thiên Tiệm, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Trước mặt nàng là một tộc nhân tộc Kim Ô thân hình cao lớn.
Người này tên là Đốc Sai, là một người xuất sắc trong đội cận vệ.
Đối với Lý Bôi Tuyết, Đốc Sai là đối thủ mạnh nhất mà nàng từng phải đối mặt từ trước tới nay!
Trong trận chiến như thế này, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bỏ mạng, trên gương mặt trái xoan tiêu chuẩn của nàng là vẻ cẩn thận và chăm chú.
“Dường như cốt linh của ngươi rất ngắn” Đốc Sai giang rộng đôi cánh, tay phải hơi nâng lên, những con rắn lửa chầm chậm bò trườn quanh tay hắn: “Thiên tài trẻ tuổi như vậy cũng rất hiếm có, ha ha…”
Lý Bôi Tuyết không đợi Đốc Sai nói xong, mũi chân nhón nhẹ trên thân kiếm một cái, kiếm Thiên Tiệm đột nhiên xoay vòng, uy lực vô thượng ẩn chứa bên trong chém về phía Đốc Sai.
Ngay khi kiếm Thiên Tiệm chém ra, Lý Bôi Tuyết lập tức chạy dọc theo thân kiếm.
Trong tay nàng có hai thanh đoản kiếm, hai thanh đoản kiếm này đều không phải vật tầm thường.
“Vù!”
Hai thanh đoản kiếm lóe lên hào quang, tốc độ của nàng cũng tăng vọt, bỗng chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của Đốc Sai.
Ngay sau đó, Lý Bôi Tuyết đã xuất hiện ngay bên phải Đốc Sai.
Kiếm Thiên Tiệm chém từ bên trái, Lý Bôi Tuyết thì tấn từ công bên phải, hai bên đều là đường chết!
“Ý tưởng không tồi…” Trên mặt Đốc Sai hiện lên vẻ hứng thú: “Đáng tiếc sức mạnh của ngươi quá yếu”
Đốc Sai giang rộng đôi cánh, lựa chọn tránh né kiếm Thiên Tiệm bên trái, lao thẳng về phía Lý Bôi Tuyết.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Bôi Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc, hai tay lập tức vung lên.
“Soạt soạt soạt soạt soạt soạt…”
Chỉ trong hai nhịp thở ngắn ngủi, Lý Bôi Tuyết đã chém ra hàng trăm nhát kiếm trên người Đốc Sai.
Cho dù uy lực của hàng trăm kiếm này không hề yếu, nhưng cũng không thể phá hủy Hồn Nguyên Chi Linh của Đốc Sai, đương nhiên không thể làm hắn ta bị thương!
“Đã nói rồi, sức mạnh của ngươi không đủ” Trên mặt Đốc Sai hiện lên ý cười.
Lý Bôi Tuyết cau mày, thân thể ngả về sau một chút, lướt đi trên không trung như một con chim én bay lùi, muốn trở về thân kiếm Thiên Tiệm.
Nhưng Đốc Sai đã nhanh hơn một bước, ngăn cản trước người Lý Bôi Tuyết, đôi cánh rộng lớn mở ra, vô số rắn lửa nhanh chóng bay ra từ hai cánh, đám rắn lửa này nhanh chóng kết thành một tấm lưới lửa khổng lồ, bao vây Lý Bôi Tuyết ở bên trong.
“Một thiên tài lại chết đi như vậy, thật đáng tiếc, chậc chậc…” Đốc Sai liếm môi, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích, đưa tay kéo nhẹ một cái, lưới lửa bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.
Lý Bôi Tuyết không có năng lực chịu đựng sự thiêu đốt từ ngọn lửa giống như La Chinh. Chờ khi tấm lưới lửa này hoàn toàn thu nhỏ lại, kết cục của nàng cũng không khó tưởng tượng.
Ngay khi nàng đang hốt hoảng tái mặt thì một con Thi Linh Kim Ô đã lao vút tới, xuyên qua lưới lửa, bay tới bên cạnh Lý Bôi Tuyết.
Lúc này Lý Bôi Tuyết đã bắt đầu tuyệt vọng, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy La Chinh lao tới, nàng thoáng sửng sốt: “Sao ngươi vào được?”
La Chinh không trả lời Lý Bôi Tuyết, chỉ chỉ tay lên không trung, Phượng Nữ đang khống chế một con Thi Linh Kim Ô khác bay tới bên cạnh Đốc Sai.