Hiện tại, điều Phục Hoạt Thiên Tôn lo lắng là mối nguy trước mắtNhưng lão tộc trưởng lại càng rõ ràng, La Chinh là nhân vật rất quan trọng trong bố cục của thánh nhân La Tiêu, không thể giới hạn La Chinh ở trong vũ trụ này được.
Một khi võ giả đã gánh vác số trời, trở thành Thiên Tôn thì sẽ không thể ra khỏi vũ trụ!
Như vậy La Chinh liền mất tư cách đi Thần Vực…
Hiện tại, chỉ vì đối phó với mối nguy của Thánh tộc mà để La Chinh gánh vác một phần số trời, khiến hắn trở thành Thiên Tôn.
Trước hết không nói đến chuyện có thể cứu vớt vũ trụ hay không, cho dù là La Chinh thật sự phát huy được tác dụng lớn, đuổi được Thánh tộc về vũ trụ Đại Cực, vậy thì cũng mới chỉ giải quyết được nguy cơ trước mắt mà thôi!
Các Thánh Đường trong Thần Vực vẫn sẽ không bỏ qua cho La Tiêu.
Bây giờ Mục Hải Cực đang gây khó dễ cho vũ trụ Đại Diễn, nhưng không có gì đảm bảo rằng về sau sẽ không còn thánh nhân nào khác vượt qua bức tường than thở, đánh vào vũ trụ Đại Diễn. Nếu không thể chấm dứt chuyện này, cho dù La Chinh có ba đầu sáu tay thì cũng không thể ngăn chặn được thủ đoạn của các thánh nhân khác.
Nghe được những lời này của lão tộc trưởng, Phục Hoạt Thiên Tôn cũng rơi vào trầm mặc.
Cho La Chinh một phần số trời, con đường này quả thật không hợp lý.
Một khi đã gánh vác số trời thì sẽ để lại một dấu ấn. Dấu ấn này được khắc rất sâu vào trong linh hồn, không thể thoát khỏi, như vậy cũng sẽ mất đi tư cách trở thành thần.
“Việc này, để sau bàn tiếp đi!” Lão tộc trưởng hơi mỉm cười nói.
Ông vừa dứt lời, cách đó không xa bỗng nhiên lại có một giọng nói truyền tới: “Ta lại có một đề nghị!”
“Tinh Vĩ đại nhân!”
“Tinh Vĩ đại nhân!”
“…”
Nghe thấy giọng nói kia, các Thiên Tôn cũng bắt đầu lễ độ, cung kính hơn.
Cách đó không xa, một bóng dáng màu trắng lướt đến. Ông già kia mặc một chiếc áo bào trắng, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, giống như bụi bặm đến gần ông ta cũng sẽ tự động tránh ra vậy. Đây là vị thần duy nhất trong Thiên Vị tộc, Tinh Vĩ.
La Chinh nhìn thấy Tinh Vĩ thì cũng gật đầu chắp tay, gọi một tiếng: “Tinh Vĩ đại nhân”
Lúc trước, lần đầu tiên La Chinh tiến vào Thiên Vị tộc, hắn cũng không hiểu rõ mục đích của họ, thậm chí trong lòng còn nảy sinh nghi ngờ, phản kháng mạnh mẽ với Thiên Vị tộc.
Nhưng lúc này, khi thấy Tinh Vĩ, trong mắt đã có thêm một vài suy nghĩ khác.
Vị thần Tinh Vĩ này… là đồ đệ của La Tiêu, là đồ đệ của phụ thân hắn!
Nếu không phải những Thiên Tôn này đều đang ở đây, La Chinh thật sự muốn hỏi ông ta một chút, xem rốt cuộc cha mình là một người như thế nào?
Trong những năm nay, ấn tượng của La Chinh về cha từ thuở nhỏ đã dần trở nên mơ hồ, nhưng giọng nói nghiêm khắc, sự khiển trách nặng nề của cha vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đường đường là một vị thánh nhân, lại tạo ra một hóa thân trong cơ thể, biến thành một người cha hiền để dạy dỗ mình.
Bây giờ, đối với người “cha” này, La Chinh cũng có hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một mặt, La Tiêu là thánh nhân ngồi tít trên cao, mặt khác lại là người cha hiền lành bằng xương bằng thịt. Người nào mới là thực sự là cha hắn? Hiện tại, La Chinh cũng không nói rõ được…
Tinh Vĩ thản nhiên nhìn La Chinh rồi mở miệng nói: “Liệu La Chinh còn nhớ cái mũ Thiên Mệnh năm đó không?”
“Mũ Thiên Mệnh…”
Nghe được lời nói của Tinh Vĩ, La Chinh gật đầu ngay lập tức.
Lúc trước, cũng vì cái mũ Thiên Mệnh này nên La Chinh mới đến rất nhiều Thiên Tôn trong vũ trụ.
Nhưng hắn cũng không gánh vác cái mũ Thiên Mệnh này. Bởi dù sao yêu cầu tối thiểu để gánh vác số trời là phải bước vào Giới Chủ Cảnh, khi đó cảnh giới của La Chinh còn chưa đủ.
“Ý của Tinh Vĩ đại nhân là chiếc mũ Thiên Mệnh kia?” Ánh mắt lão tộc trưởng liền sáng lên.
Chiếc mũ Thiên Mệnh trong tay La Chinh kia được truyền thừa từ diễn kỷ trước. Nói cách khác, nó là phần số trời thứ một trăm hai mươi chín trong vũ trụ!
Chiếc mũ Thiên Mệnh này vẫn được lưu giữ trong Tiên Phủ của La Chinh…
Tinh Vĩ gật đầu, lập tức thản nhiên nói: “Khi diễn kỷ trước bị hủy diệt, có một Thiên Tôn muốn thoát khỏi sự tuyệt chủng của vũ trụ nên ngay trước khi hắn sắp chết, ta đã cứu mạng vị Thiên Tôn này. Mũ Thiên Mệnh của hắn cũng được giữ lại”
Tuổi thọ của Thiên Tôn cũng có hạn, lâu thì có thể đạt tới hơn ba tỉ năm, nhưng không thể chống lại được sự ăn mòn của năm tháng, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày ra đi.
Mục đích mà Tinh Vĩ cứu vị Thiên Tôn kia là muốn giữ lại cái mũ Thiên Mệnh. Mà cái mũ Thiên Mệnh này đúng là được chuẩn bị cho La Chinh!
“Mạng của vị Thiên Tôn kia là do ông cứu?” La Chinh sửng sốt.
Tinh Vĩ gật đầu.
Lúc trước, khi La Chinh tiến vào bàn luân hồi kia, trong lòng cũng khá tò mò.
Một lần diễn kỷ luân hồi là ba tỉ sáu trăm triệu năm, kèm theo đó là sự sụp đổ của Thiên Đạo, chúng sinh bị diệt sạch…
Từ Thiên Tôn tới người phàm, không có bất kỳ một sinh linh nào có thể trốn thoát.
Dựa vào cái gì mà vị Thiên Tôn trốn vào bàn luân hồi kia lại có thể bình yên vượt qua?
Hơn thế nữa, Luyện Thần Tử cũng sống sót với vị Thiên Tôn ấy. Nhưng cũng bởi vì thân thể của nó vốn là con rối, đã không được xem là sinh linh, cho nên nó có thể tiếp tục sống từ vòng Thiên Đạo trước cho tới hiện tại. Nhưng vị Thiên Tôn kia cuối cùng vẫn rơi vào thiên nhân ngũ suy mà chết.
“Phần số trời kia thuộc về Thiên Đạo đã bị phá vỡ và được gây dựng lại thành Thiên Đạo bây giờ. Ngươi có thể gánh vác cái mũ Thiên Mệnh kia thì sẽ không bị đánh dấu lên, cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc vượt qua Thiên Đạo của ngươi trong tương lai, nên không cần lo lắng” Tinh Vĩ đại nhân cười nói.
Nghe vậy, mọi người ở đây, bao gồm cả La Chinh cũng không nhịn được mà cảm thán. Bố cục mà La Tiêu bố trí ra được suy xét khá chu đáo, chặt chẽ. Sợ rằng bố cục này đã bắt đầu được sắp đặt từ mấy chục tỉ năm trước, gần như đã tính toán hết từng điểm một rồi!
Sai lầm duy nhất có lẽ chính là thời gian Mục Hải Cực đánh vào vũ trụ Đại Diễn.
Thời gian Thánh tộc xâm lược sớm hơn khoảng ba trăm năm.
Chút sai số mấy trăm năm này nghe có vẻ không ít, nhưng đối với mấy khoảng thời gian chục tỉ năm thì đã khá là chính xác!
La Chinh cũng có chút hứng thú với mũ Thiên Mệnh kia, hắn gật đầu với Tinh Vĩ đại nhân rồi cười nói: “Vậy ta sẽ đi lấy mũ Thiên Mệnh kia ngay!”
Sau khi suy nghĩ một chút, La Chinh nói với lão tộc trưởng: “Các bạn của ta vẫn còn ở Tiên Phủ, bọn họ không thể thích ứng được với áp lực của nguyên khí trên Thượng Giới, không biết có biện pháp nào để bọn họ thích ứng hay không?”
Lão tộc trưởng gật đầu: “Đây là chuyện nhỏ thôi. Càn Lam, ngươi đi giúp La Chinh đi…”
Sau đó, La Chinh dẫn Càn Lam đi đến Tiên Phủ.
Chờ ở cửa Tiên Phủ một lúc thì có một nhóm võ giả của Thiên Vị tộc chạy như bay đến, trong tay vị võ giả đứng đầu bưng một cái bình nhỏ màu tím vàng.
Trong lòng đám võ giả kia còn thấy kỳ quái, bởi thứ trong cái chai này chỉ dùng để giúp võ giả Hạ Giới thích ứng với nguyên khí trời đất, vì sao bọn họ lại phải tự mình đưa tới cho Thiên Tôn?
Càn Lam Thiên Tôn đưa tay lấy cái bình vừa được mang tới đưa cho La Chinh ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Trong chai này chứa Địch Trần Đan. Võ giả phải tự thích ứng với áp lực nguyên khí trời đất, Thiên Vị tộc chúng ta cũng không thể thay đổi điều này. Nhưng Địch Trần Đan có thể trung hòa nguyên khí trời đất xung quanh. Nếu ăn Địch Trần Đan liên tục trong một khoảng thời gian thì bọn họ có thể đi vào Thượng Giới mà không gặp trở ngại”
“Không biết hiệu lực của Địch Trần Đan này có thể kéo dài bao lâu?” La Chinh hỏi.
Càn Lam Thiên Tôn mỉm cười: “Địch Trần Đan này là đan dược bậc cao, ước chừng có thể kéo dài khoảng ba mươi năm…”
La Chinh suy nghĩ trong lòng: Đan dược này có thể kéo dài hiệu quả trong mấy chục giờ đã là không tệ rồi. Vừa nghe đến ba mươi năm, trong lòng hắn cũng có chút cạn lời.
Không hổ là Thiên Vị tộc, sau khi đưa tay nhận Địch Trần Đan, hắn liền bước vào trong Tiên Phủ.
La Niệm, Ngọc bà bà và rất nhiều người trong Vân Điện đều đã chờ một thời gian dài.
Bọn họ phải ở lại trong Tiên Phủ mấy năm, tuy điều kiện trong Tiên Phủ không tồi, nhưng cũng chẳng khác gì một ngục giam vậy.
La Chinh lấy Địch Trần Đan này ra, nhét vào tay mọi người. Sau khi mọi người đều nuốt từng viên, La Chinh lại đi vào trong Tiên Phủ lấy cái mũ Thiên Mệnh kia ra.
Trong nháy mắt khi tay La Chinh chạm vào mũ Thiên Mệnh, cả Thiên Đạo liền truyền đến một luồng rung động nhè nhẹ!
Các Thiên Tộc của Thiên Vị tộc thì vẫn ổn, bởi bọn họ biết La Chinh đã chạm vào mũ Thiên Mệnh. Còn các Thiên Tôn khác trong vũ trụ thì kinh ngạc nhìn lên không trung, không ngờ Thiên Đạo này lại rung động…
Đối với lần rung động này, bản thân La Chinh cũng không biết phải làm sao. Giữa mũ Thiên Mệnh và Thiên Đạo cũng có chút liên quan với nhau, chỉ cần hơi không chú ý là bắt đầu rung động không dứt.
Sau khi lấy được mũ Thiên Mệnh, La Chinh và đám người La Niệm cùng nhau rời khỏi Tiên Phủ.
La Niệm ở trong Tiên Phủ vô cùng buồn chán, chỉ có thể phát huy thiên phú dịch nghĩa những chữ Phạn màu vàng mà thôi. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi, trong còn đầy nỗi tò mò với thế giới này.
Thế nên sau khi được La Chinh cho ra ngoài, đương nhiên cậu nhảy cẫng lên hoan hô, ngắm nhìn bầu trời cao vút và cả núi Xung Tiêu giống như một khối thủy tinh khổng lồ.