Coi như đám cường giả Thần Cực Cảnh của Thiên Vị tộc đã cho La Chinh không ít thời gian, bây giờ cũng nên đến lúc rời điHai người Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm đều mang vẻ mặt u oán. Thời gian gặp nhau ngắn ngủi, còn chưa tới một canh giờ đã phải vội vàng rời đi. Nhưng Ninh Vũ Điệp nhìn ra được, đám cường giả siêu cấp trên vòng quay bát quái kia và La Chinh cũng không quá thân thiết, hiện tại không phải lúc để hờn dỗi. Nàng chỉ có thể hy vọng La Chinh mau chóng giải quyết xong mọi chuyện rồi quay về Trung Vực.
Chuyến đi đại lục Hải Thần lần này cũng không tiện mang Phong Niệm Vân đi cùng. La Chinh tạm thời để nàng lại, nhờ Thiên Hạ Thương Minh chăm sóc giúp.
Nhưng bởi vậy nên khiến Cổ Bội Nhi không vui. Có điều, Thanh Long nói cho La Chinh biết, tuy đại pháp Phong Hồn khó gỡ bỏ, nhưng vẫn có biện pháp, cũng không cần thiết phải nhờ Thiên Vị tộc. Thế nên tất nhiên La Chinh cũng không cần để ý đến sắc mặt của Cổ Bội Nhi. Dù sao thì có vẻ Phong Niệm Vân rất ghét Cổ Bội Nhi.
Sau khi chuẩn bị xong, Mạc lão đại vung tay lên lần thứ hai, để lại một ký hiệu chữ thập đỏ như máu trong thành Thiên Khải. Hắn cũng để lại một cái phù định vị trong thành Thiên Khải, sau đó vòng quay bát quái chậm rãi dâng lên lần nữa, lao vút về phía đông nam mà La Chinh chỉ!
Thông qua ký ức của Đại Thế Giới, La Chinh đã biết hình dáng cụ thể của Đại Thế Giới này. Trong Đại Thế Giới này, lục địa chỉ chiếm hai phần, mà diện tích của đại dương thì chiếm đến tám phần! Mấy khối đại lục chủ yếu tập trung ở phía tây Đại Thế Giới, ví dụ như đại lục thần quốc, Trung Vực… Ngoài ra, ở phía bắc của đại lục thần quốc còn có một khối đất hoang rất lớn.
Đại lục Hải Thần lại là ngoại lệ. Khối đại lục này nằm tách biệt ở một bên khác của Đại Thế Giới, cho nên ở đại lục Hải Thần mới có thể sinh ra nền văn hóa hoàn toàn khác biệt như vậy.
Sau khi rời khỏi từ phía đông nam của Trung Vực, vòng quay bát quái vẫn duy trì một tốc độ cao, phi hành thẳng tắp, nhằm thẳng về phía trước.
Nếu không dùng truyền tống trận mà đi qua hơn nửa cái Đại Thế Giới để đi tới đại lục Hải Thần thì cho dù là đối với võ giả Thần Cực Cảnh cũng không có khả năng chỉ trong nháy mắt đã tới.
Tuy La Chinh có thể đi vào mộ Tiên Thiên Miểu lần nữa, lợi dụng truyền tống trận, trực tiếp đi đến đại lục Hải Thần. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút đề phòng đối với bảy người của Thiên Vị tộc này, nên không muốn quấy rầy Thiên Miểu đạo nhân an nghỉ.
Dưới tốc độ chạy như bay, ngoài mặt biển màu xanh lam và không trung xanh thẳm ra, dường như trong trời đất không còn có bất cứ thứ gì tồn tại nữa.
Đa số thời gian trên vòng quay bát quái đều là cảnh tượng im ắng. Ngoài rồng tổ ngẫu nhiên phát ra một tiếng thì những người khác đều đang ngồi khoanh chân, nhập định như tăng. Cường giả Thần Cực Cảnh đã có thể sáng lập ra thế giới bên trong cơ thể, La Chinh cũng từng thấy qua thế giới bên trong cơ thể Phong Niệm Vân. Cường giả Thần Cực Cảnh đều sáng lập ra một thế giới bên trong cơ thể nên La Chinh đoán chắc bọn họ đang chăm chút cho thế giới bên trong cơ thể của mình.
“Kéc…”
Rồng tổ vẫn luôn cuộn mình ở bên người La Chinh bỗng nhiên kêu lên, nó dùng đôi mắt cực lớn nhìn chằm chằm vào La Chinh cứ không nhúc nhích.
Nhìn thấy nó, La Chinh lại mỉm cười, lúc này mới nhớ ra chưa biết nên xử lý nó như thế nào.
Trứng rồng tổ này vốn do Thanh Long bảo hắn đi lấy. Nhưng từ khi rồng tổ nở ra đến bây giờ, La Chinh vẫn chưa có thời gian suy xét xem mình nên sắp xếp cho nó như thế nào.
Khi La Chinh hỏi ý kiến Thanh Long, giọng nói của Thanh Long nhẹ nhàng thổi đến rồi nói: “Con rồng tổ này đã mang dấu ấn của ngươi, nếu cứ khăng khăng diệt trừ dấu ấn thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định với nó. Chính vì vậy, nên mấy người Thiên Vị tộc đó mới không cướp đoạt rồng tổ từ trong tay ngươi”
Nguyên nhân mấu chốt khiến Thiên Vị tộc không trực tiếp cướp đi rồng tổ, chính là vì thân phận của La Chinh đã được bọn họ công nhận. Đồng thời, bọn họ cũng biết rõ, nếu cứng rắn xóa đi dấu ấn thì sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với rồng tổ. Sau khi xác định vị trí của tháp Linh Lung, khả năng lớn nhất là bọn họ sẽ dẫn La Chinh về Thiên Vị tộc để hắn chuyên phụ trách nuôi dưỡng con rồng tổ này…
Đương nhiên, việc này còn phải xem thiên phú của La Chinh như thế nào. Nếu giống như chính La Chinh đã nói, hắn nhận được danh hiệu Thiên Vị màu vàng, như vậy tất cả sẽ hoàn toàn khác.
“Cho nên còn phải xem quyết định của Thiên Vị tộc. Theo ý ta, chắc bọn họ sẽ để ngươi tự nuôi dưỡng rồng tổ. Ha ha” Thanh Long tất nhiên biết rõ La Chinh không nói dối. Nhân vật có thiên phú như thế đặt ở trong bất kỳ góc nào cũng sẽ tỏa sáng. Sau khi tra rõ thiên phú của La Chinh, tất nhiên Thiên Vị tộc sẽ không đắc tội với hắn, ngược lại còn tập trung bồi dưỡng hắn.
“Giao cho ta tự nuôi?” La Chinh ngạc nhiên.
Từ đầu tới cuối, La Chinh đều không có tính toán này. Việc vào thánh địa Thiên Thần lấy trứng rồng tổ cũng là ý của Thanh Long, còn hắn lại không muốn chăm sóc nó lắm.
Thanh Long lại thản nhiên nói: “Thế nào? Không muốn sao? Cái quan hệ đánh dấu này còn chắc chắn hơn cả khế ước giữa Hỏa Doãn Nhi và Chân Phượng kia. Hơn nữa thiên phú của rồng tổ mạnh hơn so với Chân Phượng nhiều. Tương lai nó trưởng thành thì có thể sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của ngươi đó”
“Nhưng ta không biết nuôi!” La Chinh biết đứng ở trên lập trường của Thanh Long, nó sẽ không hại mình. Nếu con rồng tổ này là vật tín ngưỡng của toàn bộ Chân Long tộc, vậy thiên phú thần thông của nó tất nhiên là không thấp. Nhưng vấn đề là trước đây La Chinh thật sự không có dự định này.
Thanh Long cười nhẹ, rồi mới lên tiếng: “Tốc độ trưởng thành của rồng tổ rất nhanh, không mất bao lâu nó sẽ trưởng thành, cũng không cần ngươi quan tâm nữa, cho nên ngươi cố gắng tranh thủ với Thiên Vị tộc đi”
La Chinh cũng không bị Thanh Long thuyết phục, nhưng nhìn tên nhóc đang cuộn tròn ngủ say bên cạnh mình, La Chinh chớp mắt một chút, rốt cuộc cũng gật đầu.
Ở trong đầu La Chinh, trong đôi mắt cực lớn của Thanh Long hiện vẻ cô đơn. Xích Long cảm nhận được cảm xúc của Thanh Long, liền giao lưu: “Cửu đệ, bọn họ bất nhân, chúng ta cũng bất nghĩa. Cho dù mất đi tình đồng tộc, thì chín huynh đệ chúng ta tự gây dựng thế lực, như thế chẳng phải cũng tốt sao?”
Tính tình Xích Long ngay thẳng, nóng nảy, ngược lại không có nhiều suy nghĩ như Thanh Long. Thanh Long hơi duỗi móng rồng ra, chỉ thản nhiên nói: “Ài, dù sao thì chín huynh đệ chúng ta cũng xuất thân từ Chân Long tộc, nếu dựa vào rồng tổ tự gây dựng thế lực khác thì cũng không sai. Nhưng… Ài!”
Trong Chân Long tộc cũng tồn tại tranh chấp không nhỏ. Lúc trước, chính bởi vì tranh chấp này nên chín con Chân Long bọn họ đã phải trả cái giá quá lớn. Cho đến bây giờ, cũng chỉ có hai linh hồn Chân Long thức tỉnh.
Nếu không phải bởi vì La Chinh, có lẽ tranh chấp “cửu long mê án” này sẽ dần bị chôn vùi trong dòng sông dài lịch sử. Nhưng La Chinh từng bước mạnh lên, Thanh Long lại phát hiện ra mình đã tìm được cơ hội. Nếu rồng tổ cùng trưởng thành với La Chinh, ngày sau La Chinh trợ giúp bọn họ tạo lại thân Thiên Diễn, bọn họ hoàn toàn có thể sáng tạo ra một Chân Long tộc lần nữa. Thanh Long đang rất vui vẻ, nhưng nhớ tới chuyện cũ lại trở nên buồn bã…
Tất nhiên tốc độ phi hành của vòng quay bát quái vô cùng nhanh. Từ đại lục thần quốc vượt qua Bạo Loạn Tinh Hải đi vào Trung Vực cũng chỉ mất mấy canh giờ. Nhưng xuất phát từ Trung Vực, đi đại lục Hải Thần lại mất khoảng chừng hai ngày hai đêm!
Trên đường, La Chinh cũng gặp mấy loài mãnh thú khổng lồ, ví dụ như mãnh thú trong biển có được thân thể lớn đến hai ngàn trượng. Còn có một loài chim lớn hơn nghìn trượng, giống như một tòa cung điện trên không trung. Nhưng đám mãnh thú cấp mười một có thể sáng ngang với đại năng Thần Hải Cảnh lại nhạy bén phát hiện có một đám cường giả Thần Cực Cảnh trên vòng quay bát quái, nên chúng đều cảm thấy sợ hãi, không dám đi lên trêu chọc.
Mà đám người Cổ Bội Nhi của Thiên Vị tộc cũng không có chút hứng thú nào đối với đám mãnh thú này. Vốn dĩ ở Hạ Giới, thứ có thể khiến bọn họ cảm thấy hứng thú cũng không nhiều lắm. Chuyến đi này, mục tiêu của bọn họ chỉ có tháp Linh Lung mà thôi.
Sau hai ngày hai đêm, trước mắt mọi người liền xuất hiện một khối đại lục, đúng là đại lục Hải Thần xa cách đã lâu.
“Tháp Linh Lung ở đâu trên khối đại lục này?” Thanh Phong thản nhiên hỏi.
La Chinh gật đầu, lập tức nói: “Ở chính giữa khối đại lục này!”
“Tốt lắm” Thanh Phong lạnh lùng mỉm cười, nói với Cáp Bằng: “Chúng ta qua đó đi”
Lúc này La Chinh mới lắc đầu nói: “Nếu các ngươi muốn đến gần tháp Linh Lung, sợ là không dễ dàng như vậy đâu…”
“Là sao?” Không chỉ Thanh Phong mà những người khác đều lập tức nhíu mày. Tục ngữ có nói, mắt thấy mới là thật. Tuy La Chinh nói giống như thật vậy, nhưng trước khi nhìn thấy tháp Linh Lung, bọn họ vẫn giữ thái độ hoài nghi với bất cứ điều gì La Chinh nói.
La Chinh lại nghiêm túc đáp: “Bởi vì đó là vùng đất nguyền rủa, võ giả trên Hư Kiếp Cảnh đều không thể tiến vào trong đó, nếu vào thì nhất định phải chết”