Chim ưng trống bị chặt mất năm cái đầu cũng sợ đến mức hồn phi phách tán. Nó không dám tấn công La Chinh nữa mà lập tức giương cánh bay lên cao“Rù!”
Chim mái cũng lờn vờn bên cạnh nó rồi vỗ cánh bay theo.
Hôm nay đôi chim ưng sáu đầu này bị La Chinh chém đứt chín cái đầu, xem như thiệt hại nặng nề. Nhưng đối mặt với tồn tại cường đại như vậy mà còn giữ được mạng sống đã là may mắn lớn lao, mặc dù thiên tính chim ưng sáu đầu có hiếu chiến như thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là chạy trốn. Còn trứng chim rơi xuống dưới kia thì chúng không rảnh bận tâm.
“Ầm!”
Hai con chim ưng sáu đầu bay được một đoạn thì đột nhiên bị một tia sét từ trên trời giáng xuống bổ trúng.
Trong sấm sét chói mắt, chim ưng sáu đầu hóa thành hai làn tro bụi, phập phù theo làn gió…
Đoàn người Dực Vương trên Tháp Sơn nhìn thấy tia chớp to đùng kia cũng mấy lần biến sắc.
“Ai phóng sấm sét thế, ai mà có uy lực lớn như vậy?” Đông Hoàng nghiêm giọng hỏi.
Trong tia sét kia ẩn chứa tinh thể bất quy tắc, năng lượng tản ra sau khi giáng xuống mạnh đến kinh người.
Thấy tia sét kia, cổ họng Huyết Lang cũng hơi khô khốc, trong mắt ngoại trừ sầu lo và sợ hãi còn ẩn chứa vẻ căm hận cùng cực: “Nếu đúng như ta đoán thì đó chính là Lôi Sát, một trong ba trụ cột của văn minh Nguyên Linh!”
Lôi Sát này là một đối thủ mạnh, từng giải quyết sáu thợ săn Bất Hủ, chính là kẻ dẫn người bao vây tiêu diệt thợ săn Bất Hủ lúc trước.
“Tồn tại có cấp bậc sánh ngang với A Hỏa, thực lực có lẽ yếu hơn A Hỏa một chút” Nữ Oa ở bên cạnh nói.
“Cấp bậc cao như vậy thật sao?” Sắc mặt Đông Hoàng thoáng thay đổi.
Những người khác trên lưng Dực Vương cũng trầm mặt.
Tuy bọn họ đã từng đánh bại A Hỏa của văn minh Nguyên Linh, nhưng dù sao đó cũng là ở trong thế giới mẹ. Các thành viên Lê Sơn và cổ thần hỗn độn đều có thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân, còn A Hỏa lại giáng lâm thông qua thân thể của Cơ Hiên Viên, suy cho cùng thực lực chân chính cũng bị hạn chế.
Hiện tại mọi người đều đang ở trong Bỉ Ngạn, thực lực cũng chịu ảnh hưởng nhất định. Lôi Sát lại là sinh linh Bỉ Ngạn, có thể phát huy trăm phần trăm thực lực, bên cao bên thấp, chênh lệch thực sự quá lớn.
Quan trọng nhất chính là thân thể La Chinh còn đang bị Quỷ Quyệt khống chế, bọn họ không tìm ra cách đối phó, bây giờ lại còn nhảy ra một tên Lôi Sát, phải làm sao mới được?
“Rầm rầm rầm…”
Sấm sét liên tục đánh xuống, cách bên này càng lúc càng gần, như có một người sấm sét khổng lồ đang từng bước dồn ép.
“Ầm!”
Tia sét thô lớn cuối cùng xuất hiện, đánh thẳng vào Tháp Sơn ngã ngang ngã dọc, nơi đó bỗng xuất hiện một quả cầu trong suốt, trong quả cầu chính là Lôi Sát.
“Ha” Trong quả cầu trong suốt, Lôi Sát cười khẽ một tiếng: “Nếu ngươi muốn giải cứu đám loài người bị giam cầm kia thì con đường này là một lựa chọn sai lầm!”
Lúc đoàn người La Chinh được Dực Vương giải cứu trong Thái Thanh Thiên, văn minh Nguyên Linh còn có thể truy tìm thông qua dấu ấn U Ảnh. Sau khi tiến vào con đường Than Khóc, văn minh Nguyên Linh đã để mất dấu bọn họ.
Nhưng mấy ngày sau, Dực Vương cùng Đông Hoàng, Phục Hy và mọi người rời khỏi con đường Than Khóc, dấu ấn U Ảnh lại phát ra tin tức, tuy không có U Ảnh Chi Nhân theo dõi nhưng có thể truy tìm được vị trí ước chừng.
Lôi Sát, A Hỏa và Giới Ngôn thương lượng một phen, quyết định để Lôi Sát đích thân ra tay.
Giới Ngôn vốn muốn đi cùng Lôi Sát, nhưng lại bị Lôi Sát từ chối.
Trong Bỉ Ngạn, Lôi Sát sở hữu sức mạnh có tính áp đảo, mang theo Giới Ngôn đồng nghĩa với mang theo vô số người tộc Nguyên Linh, gã cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với bản thân.
A Hỏa lại giữ thái độ xem kịch không phát biểu ý kiến. Nàng ta vẫn luôn ghét Lôi Sát, huống chi lần trước giáng lâm nàng ta từng thất bại, hiện tại ước gì Lôi Sát đích thân ra trận lại thảm bại quay về.
Lôi Sát lần theo dấu ấn U Ảnh trên người Nữ Oa và Đông Hoàng, nhưng sau khi tới nơi, toàn bộ chú ý của gã đều tập trung vào người La Chinh, những người khác đều là râu ria.
Lôi Sát không biết rõ trạng thái hiện tại của La Chinh, gã tưởng La Chinh muốn mở ra con đường hầm kia, nhưng đẩy ngã tòa tháp này rõ ràng là sai đường.
Quỷ Quyệt khống chế thân thể La Chinh lạnh lùng liếc nhìn Lôi Sát một cái, sau đó đột nhiên cất bước chạy ào về phía Tây.
Nó còn muốn đẩy ngã ngọn Tháp Sơn tiếp theo!
“Ha”
Lôi Sát khẽ nhếch miệng, quả cầu nhấp nháy sấm sét lập tức đuổi theo.
“Chúng ta cũng đi theo!”
Dực Vương vỗ cánh, chở mọi người đi theo.
Chỉ còn nhóm người áo đen còn ở lại nơi này…
Ba gã áo đen mỗi người ôm một quả trứng, tiếp theo bọn họ phải đưa trứng chim về.
Những quả trứng chim trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy chất lỏng màu xanh đậm bên trong và hình hài sơ kỳ của chim ưng sáu đầu. Sức ăn mòn của chất lỏng bên trong trứng chim mạnh hơn nước bọt của chim trưởng thành rất nhiều, bọn họ phải vô cùng cẩn thận, lỡ không cẩn thận làm vỡ thì nhất định sẽ rơi vào kết cục tan xương nát thịt.
“Cha, chúng ta về thôi” Con trai thủ lĩnh thúc giục.
Tuy đã tổn hại nhiều người trong tộc, nhưng cuối cùng vẫn lấy được trứng chim đã là may mắn vạn phần. Tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ đêm dài lắm mộng, bây giờ nhanh chóng trở về mới là việc làm sáng suốt.
“Con người kia thật đặc biệt” Thủ lĩnh nói.
“Đó không phải cuộc chiến chúng ta có thể nhúng tay vào” Con trai thủ lĩnh bình thản nói: “Cha, cha đừng quên nơi này là Quang Vực”
Thực lực của bộ tộc bọn họ không hề yếu. Những tồn tại có thể sống yên ổn tại Thượng Thanh Thiên không có ai là kẻ yếu. Chẳng qua năng lực của bọn họ không thể phát huy tại Quang Vực, giống như cá mập mắc cạn, có răng nanh mạnh mẽ sắc bén cỡ nào thì cũng chẳng làm được gì, đối mặt với chim ưng sáu đầu bọn họ cũng thật sự hết cách.
“Ta vẫn muốn điều tra rõ ràng” Thủ lĩnh đột nhiên nói với vẻ kiên định: “Dù sao hắn cũng xem như là ân nhân cứu sống cả tộc ra!”
“Ta bằng lòng đi theo thủ lĩnh!”
“Ta cũng bằng lòng!”
“Thủ lĩnh, xin hãy dẫn theo ta!”
Những người áo đen khác đều đứng dậy.
Thủ lĩnh gật đầu, chọn ra hơn hai mươi gã áo đen từ trong đội ngũ, sau đó nhanh chóng xuất phát theo phương hướng của La Chinh, những người áo đen khác thì trở về dưới sự chỉ huy của con trai thủ lĩnh.
“Ầm…”
Một tia sét to như một Tháp Sơn giáng xuống, đánh ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Quỷ Quyệt điều khiển La Chinh chạy băng băng trên mặt đất, nó không muốn giao thủ với Lôi Sát, chỉ muốn đẩy ngã Tháp Sơn theo mục tiêu đã định, mặc kệ Lôi Sát một mực đeo bám đằng sau.
Nhưng những bước chạy nhìn như bình thường của La Chinh thực tế lại ẩn chứa một loại thân pháp quỷ dị nào đó.
Lúc Lôi Sát thi triển thần thông, toàn thân La Chinh cũng bị bao phủ trong sấm sét, nhưng ngay sau đó hắn lại đi ra bình yên vô sự, như thể hắn và sấm sét là hai không gian hoàn toàn riêng biệt.
Lôi Sát cũng thấy lạ vô cùng…
Trước kia gã đâu có nhìn thấy thần thông này trên người La Chinh!
“Ầm ầm ầm ầm!”
Gã liên tục đánh ra bốn tia sét, lần nào cũng như vậy.
Rõ ràng thân thể La Chinh đã ngập trong sấm sét, nhưng sấm sét lại không cảm nhận được sự tồn tại của La Chinh.
“Thủ đoạn kỳ lạ, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Quả cầu trong suốt của Lôi Sát đột nhiên lóe lên, sau đó xuất hiện ngay trên đỉnh đầu La Chinh.
“Két két két…”
Bề mặt hình cầu trong suốt bắt đầu lóe lên tia chớp năm màu đỏ xanh tím đen lam, những tia chớp này giống như những con rắn nhỏ bao phủ lấy đầu La Chinh.