Thông qua quan sát tỉ mỉ, Nữ Oa tự nhiên có phân tích của mìn”“Thứ này không có thị giác, chỉ có thể đuổi theo sức sống”..” Nữ Oa vừa nói vừa bôi một lớp thuốc bột quỷ lên tay.
Con quái vật lông trắng vốn theo sát phía sau Nữ Oa lập tức mất đi mục tiêu, ngửi dò tìm khắp nơi như ruồi không đầu.
Trong mắt Nữ Oa lóe lên vẻ trầm tư: “Các dị tộc nhân trên đảo đều biết sử dụng thuốc bột quỷ, quái vật lông trắng chắc hẳn không thể tạo thành uy hiếp cho bọn họ, như vậy tộc nhân tộc Mộc Diệp chủ động hiến tế con mồi cho quái vật lông trắng chắc chắn là để lấy được chỗ gì đấy, chỗ tốt là gì?”
“Khó mà đoán được” La Chinh lắc đầu: “Có lẽ sau khi hiến tế con mồi, bọn họ có thể tới một nơi nào đó nhận cái gọi là “chỗ tốt” gì đó”
Chuyện này có quá nhiều khả năng, với đầu mối cực kỳ có hạn như này rất khó mà suy đoán ra được.
“Chít! Đúng rồi, lúc ta dùng thiên nhãn quan sát Khoái Ngưu, sau khi con quái vật lông trắng kia cắn nuốt một con Khoái Ngưu thì để lại một vài tinh thể lưu ly trong suốt” Thắng Thiên Thử Vương bỗng nhiên nhắc nhở.
Vừa rồi nó bận bôi thuốc bột quỷ, ngược lại bỏ quên một đoạn này.
Lúc này Nữ Oa nhìn về phía Huyết Lang, hỏi: “Huyết Lang, trong túi Linh Thú của ngươi còn Khoái Ngưu không?”
“Còn” Huyết Lang gật đầu. Đương nhiên gã biết Nữ Oa muốn làm gì, gần như không hỏi nhiều đã lấy một con Khoái Ngưu từ trong túi Linh Thú ra ngoài.
Con Khoái Ngưu này cũng là vật còn sống. Sau khi rời khỏi túi Linh Thú, nó cảm nhận được khí tức Quỷ Quyệt trên người quái vật lông trắng, lúc này hoảng sợ kêu to “ụm, ụm”, nhấc chân lên định chạy trốn.
Huyết Lang lăng không điểm một cái, điểm lên đầu Khoái Ngưu, con Khoái Ngưu kia lập tức hôn mê.
Con quái vật lông trắng kia vốn định rời đi rồi, nhưng sau khi cảm nhận được sức sống từ con Khoái Ngưu, nó bèn xoay người nhào tới. Chỉ chốc lát nó đã cắn nuốt gần sạch con Khoái Ngưu, sau đó hóa thành một đống lông trắng rồi biến mất.
“Keng keng keng…” Đồng thời khi con quái vật lông trắng biến mất, mấy viên tinh thể lưu ly rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Những tinh thể lưu ly này vừa nhỏ vừa dài, giống như từng cây châm dài trong suốt.
Nữ Oa tiến tới đưa tay nhặt từng viên tinh thể lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía một lúc. Tinh thể này cho nàng một loại cảm giác không thoải mái, giống như một bộ phận của Quỷ Quyệt, khí tức cũng tương tự.
“Đây chính là chỗ tốt mà tộc nhân tộc Mộc Diệp muốn có, nếu như chúng ta bị cắn nuốt, số lượng tinh thể lấy được chắc hẳn nhiều hơn rất nhiều” Nữ Oa vừa nói vừa đưa tinh thể cho Phục Hy ở bên cạnh.
Phục Hy đặt ở trước mặt ngửi, quan sát một lúc cũng không nhìn ra nguyên cớ, bèn đưa cho Đông Hoàng, sau đó Đông Hoàng lại đưa cho lão Anh.
Sau khi chuyển một vòng, tinh thể lưu ly rơi vào tay La Chinh. Ngay khi La Chinh cũng đang cẩn thận quan sát, Thiên Truyền ở bên cạnh bỗng nói: “Có thể để ta xem thử không?”
Thiên Truyền thân là thân thể Quỷ Quyệt, cảm giác của hắn ta lại khác hoàn toàn.
Lúc La Chinh đặt những tinh thể này vào tay Thiên Truyền, Thiên Truyền bóp tay thành nắm đấm, bao bọc hoàn toàn tinh thể ở bên trong, sau đó hắn ta nhắm hai mắt lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tai mắt mũi miệng vốn hoàn chỉnh của Thiên Truyền bắt đầu tan ra như nến, thân thể hình người nhanh chóng biến thành một bãi màu trắng bán trong suốt như bùn, áo giáp mặc trên người hắn ta thì rơi đầy đất.
“Thiên Truyền tiền bối!”
La Chinh vội vàng la lên.
“Hắn sao vậy?”
“Tại sao lại như vậy…”
“Những tinh thể lưu ly này cũng được dùng để đối phó với Quỷ Quyệt à?”
Trên mặt những người khác cũng lộ ra vẻ nôn nóng.
Tuy Thiên Truyền chỉ là một con Quỷ Quyệt cấp Thù, nhưng hắn ta là người kiến tạo thế giới! Mức độ hiểu biết đối với toàn bộ Hỗn Độn vượt xa những người khác, nếu hắn ta có thể đứng chung một chỗ với mọi người đương nhiên là trợ lực cực lớn. Nếu chỉ vì mấy viên tinh thể lưu ly không biết tên mà xảy ra vấn đề, vậy thì thật không đáng chút nào.
“Các ngươi nhìn kìa, những tinh thể lưu ly kia…” Thắng Thiên Thử Vương chỉ vào Thiên Truyền, nói.
Mấy viên tinh thể lưu ly lúc trước đã chui vào trong cơ thể Thiên Truyền, bị bao bọc hoàn toàn.
“Trước hết cứ chờ một lát xem, có lẽ tình huống không hỏng bét như những gì chúng ta nghĩ” Nữ Oa nói.
Dù sao thân thể Quỷ Quyệt của Thiên Truyền chỉ bị “hòa tan” chứ không bị ăn mòn mất, mà với đặc tính bất tử của thân thể Quỷ Quyệt, chỉ cần có thể phục hồi như cũ thì cũng sẽ không có gì đáng ngại.
Sau khoảng thời gian chừng ba nén nhang, thân thể của Thiên Truyền lại bắt đầu lắc lư, từ trong vũng bùn trong suốt kia mọc ra đầu, thân thể. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thiên Truyền lại khôi phục thành hình người.
“Thiên Truyền tiền bối, vừa rồi ngài sao thế?” La Chinh hỏi.
Thiên Truyền đưa tay ra, mấy viên tinh thể lưu ly kia vẫn được cầm trong tay hắn ta, chỉ nghe hắn ta nói: “Những thứ này dường như là chốn về của ta, ta cảm thấy rất thoải mái, như muốn ngủ đông ở trong đó…”
Quỷ Quyệt thân là thể sinh mạng đặc biệt, đương nhiên hoàn toàn khác với sinh linh bình thường. Lúc Thiên Truyền cầm lấy những viên tinh thể này thì sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi, những tinh thể kia giống như là giường của hắn ta vậy. Hình thái hóa thành một vũng bùn vừa rồi chỉ là Thiên Truyền ngủ một giấc ngắn mà thôi.
Thiên Truyền đưa tinh thể lưu ly cho La Chinh, lúc này La Chinh mới kể lại lời Thiên Truyền nói cho những người khác.
“Ngủ đông…” Chân mày của Đông Hoàng hơi nhíu lại.
Loại chuyện như ngủ này chỉ tồn tại nhỏ yếu mới cần đến. Linh hồn chỉ cần được trải qua rèn luyện một chút cũng vĩnh viễn không cần ngủ. Quỷ Quyệt chắc chắn chính là linh hồn càng cường đại, càng đặc thù hơn, vậy mà lại cần ngủ đông, điều này khiến Đông Hoàng cực kỳ nghi hoặc.
“Có lẽ thứ này có thể thôi miên Quỷ Quyệt?” Huyết Sư suy đoán.
Nữ Oa nhìn chằm chằm tinh thể lưu ly trong tay La Chinh, cau mày nói: “Thiên Truyền tiền bối là Quỷ Quyệt thức tỉnh, hắn còn không cách nào kháng cự lại kết tinh lưu ly này, nếu là Quỷ Quyệt chưa thức tỉnh thì sao?”
Cho dù là loại nhập vào người hay loại giết chóc, những Quỷ Quyệt này đều dựa vào chấp niệm mà hành động, không có quá nhiều sức phán đoán. Những Quỷ Quyệt kia đụng phải tinh thể lưu ly như vậy, há chẳng phải sẽ vĩnh viễn ngủ say hay sao?
“Có lẽ có thể dùng để vây hãm Quỷ Quyệt” Huyết Lang nói.
Nữ Oa khẽ gật đầu, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt như cũ. Nàng cảm thấy những tinh thể lưu ly kia không chỉ có tác dụng như vậy.
“Chúng ta đừng suy nghĩ nhiều quá, lúc trời sáng đáp án sẽ tự động được công bố thôi” Huyết Nha bỗng nhiên nói.
Nghe thấy vậy, khóe miệng Nữ Oa hơi cong lên, cười lạnh nói: “Cũng phải!”
Đoàn người bọn họ không phải hạng người lòng dạ ác độc, nhưng nếu tộc nhân tộc Mộc Diệp dám đem tính mạng của bọn họ ra hiến tế, đương nhiên không thể trách bọn họ được rồi.
Đêm của đảo Dạ Kiến kéo dài mười canh giờ. Sau khi bọn họ bôi thuốc bột quỷ, đêm đó không còn con quái vật lông dài nào khác xông vào bên trong hang động nữa.
Thắng Thiên Thử Vương lại lấy thiên nhãn từ trong túi Linh Thú ra, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét chói tai của một vài sinh linh dị tộc, Thắng Thiên Thử Vương nhìn theo tiếng hét là có thể thấy quái vật lông dài giáng xuống trên những ngọn núi khác, cắn nuốt những sinh linh bị hiến tế kia.
Sau mười canh giờ, sắc trời dần dần sáng lên. Luồng khí tức khó chịu vốn quanh quẩn xung quanh tất cả mọi người nhanh chóng biến mất…
Trong một hang động nho nhỏ dưới chân núi, Thương Đa từ bên trong chui ra, rung người như run rẩy, lắc rơi thuốc bột quỷ bôi trên người xuống.
Những tộc nhân tộc Mộc Diệp khác cũng rối rít chui ra khỏi “nhà nhỏ” của mình, trong đó có tộc trưởng Cổ Đa.
Thương Đa và Cổ Đa mắt đối mắt, trong mắt hai người đều tràn đầy vẻ hưng phấn.