Tộc Tà Hổ vẫn luôn nhìn chằm chằm tộc Mộc Diệp như hổ đói rình mồi. Mặc dù tộc Mộc Diệp nhỏ yếu nhưng vẫn có năng lực tự vệ, nhất là họ có thể dựa vào uy lực của Quỷ Quyệt gai độc, co đầu rút cổ ở sườn núi dễ thủ khó côngQuan trọng nhất là bản thân tộc Mộc Diệp chẳng có giá trị lớn nên tộc Tà Hổ cũng không vội ra tay với tộc này.
Cổ Đa và Thương Đa của tộc Mộc Diệp đã cảm nhận được nguy hiểm từ lâu. Dị tộc trên đảo Dạ Kiến nhiều như vậy, những dị tộc nhỏ yếu hơn sẽ bị hủy diệt nhiều hơn. Vì thế Thương Đa mới mạo hiểm đồng hành với La Chinh, nó muốn trở nên mạnh hơn một chút.
Những ngày qua, thế cục trong toàn bộ đảo Dạ Kiến đã xảy ra biến hóa lớn. Tộc Xích Ma và tộc Đại Di chắc chắn sẽ bị diệt tộc, những dị tộc phụ thuộc vào hai tộc lớn này lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Quá trình “thay máu” xảy ra một lần nữa nhất định sẽ đem đến lợi ích to lớn. Tộc Tà Hổ cũng thừa dịp loạn lạc để triển khai tiến công tộc Mộc Diệp.
Cổ Đa thống lĩnh các chiến sĩ của tộc Mộc Diệp cố thủ ở phía trên. Bây giờ, bọn chúng vô cùng tuyệt vọng. Không phải tộc Tà Hổ không công lên được. Chỉ có điều, tộc Mộc Diệp tỏ thái độ ngọc đá cùng vỡ nên nếu cưỡng ép xông lên thì tộc Tà Hổ cũng sẽ bị thương vong lớn. Nhưng tộc Tà Hổ đã ra tay thì không thể nào từ bỏ ý đồ được…
“Tộc trưởng Cổ… Cổ Đa, chúng ta còn có thể đàm phán giảng hòa với bọn chúng không?” Một chiến sĩ của tộc Mộc Diệp hỏi.
Cổ Đa tộc trưởng cười buồn đáp: “Ngươi nói xem?”
Tộc Tà Hổ vốn chẳng nói gì với tộc Mộc Diệp, vừa xông tới đã giết chết mười mấy người của tộc Mộc Diệp. Đây rõ ràng là muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Các chiến sĩ của tộc Tà Hổ đang chậm rãi tới gần giữa sườn núi, chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào. Bầu không khí đã ngưng kết tới mức đóng băng! Mặt của tộc nhân hai bên còn chẳng nháy lấy một cái.
“Nộ Hổ! Nếu ngươi tiến đánh tộc Mộc Diệp của ta thì chắc chắn ngươi sẽ tổn hại một nửa quân số, tới lúc đó tộc Quỷ Diện ở núi bên cạnh sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Cổ Đa đột nhiên gào lên.
Tộc Quỷ Diện cũng là một dị tộc không dễ chọc. Nếu sức mạnh của tộc Tà Hổ bị tổn hại, nhất định sẽ bị tộc Quỷ Diện xâm lược.
Tộc trưởng tộc Tà Hổ cười ha hả đáp: “Không phiền ngươi quan tâm tới chuyện đó, tộc Quỷ Diện đã rời đi rồi”
Quả thật tộc Quỷ Diện là chướng ngại vật của tộc Tà Hổ. Bây giờ, tộc Quỷ Diện đã rời đi nên tộc Tà Hổ cũng không cần lo lắng gì nữa.
Trong lúc hai bên nói chuyện, các chiến sĩ của tộc Tà Hổ lại tiến tới mấy bước nữa, khoảng cách của chúng với tộc Mộc Diệp chỉ còn khoảng mười trượng.
Cổ Đa khẽ mím môi, trong lòng vô cùng do dự và bàng hoàng. Nó muốn hạ lệnh cho các chiến sĩ của tộc Mộc Diệp tiến công, nhưng nếu Cổ Đa mở miệng thì cũng chính là lúc tận thế của tộc Mộc Diệp…
Ngay khi nó đang do dự thì người của tộc Mộc Diệp chỉ về phía xa và nói: “Tộc trưởng, ngài nhìn kìa, Thương Đa về rồi!”
“Là Thương Đa!”
“Thương Đa từ núi quỷ trở về rồi!”
Người của tộc Mộc Diệp như thấy được tia sáng hy vọng, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.
Cổ Đa nhìn về phía xa, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Thương Đa trở về thì làm được gì kia chứ? Với thực lực của Thương Đa thì có thể thu hoạch được gì ở núi quỷ? Cùng lắm là có thể dung hợp được một Quỷ Quyệt cấp Thù mà thôi, chẳng thể trợ giúp được gì cho thế cục của tộc Mộc Diệp.
Tộc Tà Hổ cũng chú ý tới Thương Đa ở phía xa. Nộ Hổ quay đầu nhìn một cái rồi cười khẩy, chỉ ba tên chiến sĩ của tộc Tà Hổ và ra lệnh: “Xử lý nó đi!”
Ba chiến sĩ của tộc Tà Hổ gọi Quỷ Quyệt “Phong Quỷ” ra, chúng như u linh lướt về hướng dưới núi với tốc độ nhanh lạ thường. Trong mắt chúng, Thương Đa cũng chỉ như cá trên thớt mà thôi.
Nhưng lúc chúng xông tới thì Thương Đa móc mảnh lưu ly ra và nói: “Ngươi… Có đồng ý giúp ta không?”
Trong mấy ngày giao lưu với nhau, Hổ Thứ và Thương Đa đã trao đổi với nhau một chút. Tư duy của Quỷ Quyệt loại hiền lành rất đơn giản, Hổ Thứ đã coi Thương Đa như bạn của mình.
Tuy Hổ Thứ không muốn rời khỏi mảnh lưu ly nhưng bạn bè gặp nạn thì nó vẫn ra tay giúp đỡ. Huống chi, những đối thủ này có vẻ rất… yếu.
“Được”
Sau khi nhận được câu trả lời, Thương Đa nói với khuôn mặt không biểu cảm: “Giết hết bọn chúng đi”
Khi chiến sĩ của tộc Tà Hổ vọt tới trước mặt Thương Đa, trên mặt ba tên này tràn đầy vẻ nhạo báng. Khoảng cách giữa hai bên gần như vậy rồi mà còn muốn phản kháng?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu chúng thì đột nhiên có ba cái gai nhọn mọc từ trong mảnh lưu ly ra.
“Phập, phập, phập!”
Ba gai nhọn này đâm xuyên qua người chiến sĩ tộc Tà Hổ một cách chính xác. Nó cũng đâm xuyên qua Quỷ Quyệt “Phong Quỷ” bám ở ngoài thân thể chúng.
Hổ Thứ từ từ chui từ trong mảnh lưu ly ra ngoài, đồng thời thu ba cái gai nhọn về phía sau lưng mình. Ba chiến sĩ của tộc Tà Hổ bị găm vào lưng nó…
Giờ phút này, người của tộc Mộc Diệp và tộc Tà Hổ đều trợn tròn mắt. Dù khí tức của Hổ Thứ rất ôn hòa nhưng bọn chúng vẫn có thể phân biệt được. Đây không phải Quỷ Quyệt cấp Thù, cũng không phải Quỷ Quyệt cấp Oán mà là Quỷ Quyệt cấp Hận.
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của Nộ Hổ.
Thương Đa mang một Quỷ Quyệt cấp Hận từ núi quỷ về ư? Đó là chuyện chỉ Đại Quỷ Tế mới làm được, hơn nữa Đại Quỷ Tế rất khó rời khỏi núi quỷ! Không thể nào có chuyện này được!
Trong mắt Nộ Hổ viết vô số chữ “không tin”, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt. Hơn nữa, sự thật này còn đang xông về phía tộc Tà Hổ với tốc độ rất nhanh.
“Chạy mau!”
“Đây là Quỷ Quyệt cấp Hận!”
“Trời ơi…”
Trên mặt các chiến sĩ của tộc Tà Hổ nào còn vẻ phách lối, chúng nhao nhao vắt chân lên cổ chạy.
Thoạt nhìn Hổ Thứ rất khoan thai nhưng một khi nó hành động thì tốc độ lại nhanh tới mức khó tin. Nó hóa thành một quả cầu gai cực lớn lăn lộn khắp nơi, xuyên thủng từng tộc nhân của tộc Tà Hổ, ghim thi thể của chúng trên lưng mình.
Chỉ mấy chục giây sau, người của tộc Tà Hổ đã bị giết gần hết. Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, người của tộc Mộc Diệp đột nhiên hoan hô ầm ĩ. Tộc trưởng Cổ Đa vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc không tin nổi…
Nhân tộc không quay lại núi quỷ. Dưới yêu cẩu của bọn họ, đám Hầu Chủ mở một hang động ở phía nam của đảo Dạ Kiến, mười ba chiếc răng sói được đặt chỉnh tề ở trong đó.
Đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn bày kết giới ở ngoài động là để phòng ngừa đám Hầu Chủ nhìn trộm.
“Khởi Nguyên Thần Huyết cực kỳ ghét bị chia cắt…”
“Nếu tự tiện đưa Khởi Nguyên Thần Huyết ra ngoài cơ thể sẽ bị trả thù một cách mãnh liệt”
Trước đây, bọn họ đã từng thử mấy phương pháp với ý đồ sử dụng sức mạnh của Khởi Nguyên Thần Huyết, nhưng đều thất bại.
“Ta chắc chắn rằng nó có trí tuệ” Nữ Oa bản tôn nói.
“Trước khi vào đảo Dạ Kiến, ta đã từng thử giao lưu với nó nhưng cũng thất bại” La Chinh vuốt vuốt tay.
“Nhưng xét từ những hành vi trước kia của nó thì nó vẫn tồn tại một mục đích nhất định” Nguyên Thủy Thiên Tôn phân tích.
Nữ Oa bản tôn gật đầu: “Cũng có thể nói nó chỉ chủ động ra tay khi nó cho rằng tình huống có lợi cho bản thân. Nếu không, nó chỉ bị động bảo vệ tính mạng cho La Chinh mà thôi…”
“Không có cách nào giao lưu thì không thể thuyết phục được. Gần như không thể làm Khởi Nguyên Thần Huyết ra tay được” Đế Tuấn bi quan nói.
Đám người trong hang động im lặng. Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn rất tự tin. Nhưng sau khi thử mấy lần, ông chẳng có bất cứ đột phá nào.
Lúc mọi người ở đây nghĩ mãi không ra cách nào thì La Chinh đột nhiên đứng bật dậy, đi thẳng tới trước mặt một chiếc răng sói.
“Cạch!”
Hắn tạo ra một vết rách trên cánh tay mình. Thông qua vết thương có thể quan sát được Khởi Nguyên Thần Huyết. Khởi Nguyên Thần huyết đặc quánh, nó cố thủ ở trong vế thương, không có giọt máu tươi nào rơi ra ngoài.