Nếu thật sự phải đấu với Hàm Sơ Nguyệt thì hắn nhất định phải giấu đi vài kỹ năng, nếu không thì sẽ rất dễ bị “tóm gáy”Tuy nhiên, suy nghĩ của Hàm Lưu Tô lại giống với La Chinh. Trong ký ức của nàng, thực lực của La Chinh đã vượt xa người cùng cảnh giới, nhưng lại không có nhiều chiêu thức. Bây giờ, Hàm Sơ Nguyệt đã khác xưa nhiều, e rằng ngay cả La Chinh cũng khó có thể che giấu trước mặt nàng nhỉ?
Ý nghĩ trong lòng La Chinh và Hàm Lưu Tô đều đang liên tục xoay chuyển.
Nhưng trận chiến giữa hắn và Hàm Sơ Nguyệt lại không diễn ra.
Vì đúng lúc này, một cửa bên khác của đại điện bị đẩy ra.
Hơn trăm người thi nhau ùa vào từ cửa lớn. Tuy tu vi của họ không cao nhưng khí thế của từng người lại không thấp.
Một phần trong số họ là võ giả chứng thần, nhóm còn lại là thần cấp thấp. Hầu hết họ là những người vô cùng trẻ trung, tuổi xương của những võ giả chứng thần kia thường chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, còn đám thần cấp thấp cũng mới chỉ ngoài hai mươi. Tuy họ đều mặc trang phục bình thường nhưng chỗ nào cũng đều vô cùng chăm chút. Vài người mặc đồ có thêu phượng hoàng cánh xanh trên vai, một số người lại đính tơ vàng lên tay áo để tạo hình rồng vàng sống động, tất nhiên địa vị của họ cũng không thấp.
Trừ họ ra, còn có bốn thần cấp cao. Họ cố hết sức giấu đi hơi thở của mình, không hề nổi bật, vì thực ra họ chỉ là hộ vệ bên cạnh vài người trẻ tuổi trong đó thôi.
“Ở đây cấm người ngoài đi vào!” Cung thúc hơi chau mày rồi bất ngờ chặn lại đằng trước, “Dù các ngươi có là ai thì cũng mời ra ngoài cho!”
Trưởng công chúa giá lâm thì những người khác trên đảo nổi Hàm gia đều phải tránh đi, không cho phép bất kỳ sự chống đối nào.
Một thanh niên mười lăm tuổi dẫn đầu ngẩng đầu kiêu ngạo cười ha ha, “Ngươi nói gì? Ta không nghe rõ!”
“Tên tai to kia mời bọn ta ra ngoài kìa! Ha ha! Bây giờ đã nghe được chưa?” Một thanh niên áo xanh khác cố tình hét to vào sát tai người thanh niên đứng trước.
“Ngươi xéo ngay cho ta, thủng tai ông đây rồi…”
“Nói bé thôi, hôm nay ở đây có cả hai công chúa Hàm gia kìa. Các ngươi đừng làm xấu mặt Nhạc ca!”
“…”
Những người trẻ tuổi này bắt đầu gây ồn, khiến đại điện vốn đang yên tĩnh lập tức tức trở nên ồn ào.
Cung thúc trông có vẻ âm trầm, cắn răng chuẩn bị muốn gây khó dễ!
Vì hắn là thần cấp cao, tất nhiên việc xử lý đám hậu bối là việc vô cùng đơn giản. Tuy nhiên, khi hắn vừa định ra tay thì phía bên cạnh đã có hai vị thần cấp cao vọt đến cản trước mặt hắn.
“Này anh bạn, ngươi không nên chõ mũi vào chuyện của người trẻ tuổi” Một người trong đó nhẹ giọng nói với Cung thúc.
Cung thúc sầm mặt đáp: “Ta phải bảo vệ công chúa của ta”
“Thiếu chủ nhà ta cũng không thể thiếu một cọng lông nào, ngươi không nên ép bọn ta phải ra tay” Người nọ tiếp tục nhỏ tiếng nói: “Chuyện của người trẻ thì để tự bọn họ giải quyết, làm lớn chuyện thì tất nhiên trên kia sẽ có người ra tay. Lì lợm xen vào thì chỉ có thịt nát xương tan thôi! Hiểu lời ta nói không?”
Những vị thần cấp cao vẫn luôn làm hộ vệ phục vụ cho đệ tử trung tâm của những nhà quyền thế, từ lâu họ đã hiểu rõ quy tắc trong đó. Họ biết đôi khi mình không thể tận tụy quá, nếu không sẽ phải gánh lấy hậu quả.
Đảo nổi trên không trung của biển Thời Gian chính là trung tâm quyền lợi, nếu người thường mà không cẩn thận bị cuốn vào thì sẽ bị xé thành mảnh vụn, ngay cả thần cấp cao cũng không ngoại lệ.
Cung thúc vừa mới chuyển đến điện Linh Tâm của thành Thánh Hoàng nên tất nhiên chưa hiểu rõ quy tắc trong đó lắm. Hắn chỉ biết phải tận tụy với công việc, bảo đảm sự an toàn của Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt. Vậy nên khi thấy đám chơi bời quyền thế không coi ai ra gì từ các nhà quyền thế lớn vọt đến, tất nhiên là hắn khó mà chịu nổi!
Tuy nhiên, khi nghe đối phương nói, Cung thúc liền bình tĩnh lại. Chỉ cần những người này không ra tay với đám Hàm Lưu Tô thì hắn sẽ không phải làm chuyện dại dột. Vì tuy hắn là thần cấp cao nhưng lại không thể trêu vào bất cứ ai trong số hơn trăm người ở đây.
Vẻ mặt của ba cô gái, Hàm Sơ Nguyệt, Hàm Lưu Tô và Hàm Bích La khi thấy những người này cũng không tốt nổi. Hàm Lưu Tô còn bước ra, nhíu chặt mày hỏi: “Các ngươi lại đến làm gì?”
“Nhìn ngươi ăn nói khách sáo chưa kìa! Ngươi đã có hôn ước với Nhạc ca, coi như là người vợ chưa cưới vào cửa của hắn. Mà chồng đến thăm vợ thì sao chứ? Mọi người nói có đúng không?” Một tên nhóc đầu trọc cười ha ha nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Hàm Lưu Tô lập tức trở nên vô cùng mất tự nhiên. Đôi mắt nàng lại không nhịn được mà liếc nhìn La Thiên Hành. Nàng để ý thấy hắn lộ vẻ sững sờ, lòng nàng bèn dấy lên cảm giác mất mát không nói thành lời.
Cùng lúc đó, đám người kia bèn tránh ra tạo thành một con đường. Có một người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, dáng người mảnh khảnh cân đối chậm rãi bước đến, hơi mỉm cười với nàng, “Lưu Tô! Lại gặp nữa rồi!”
Người này đúng là “Nhạc ca” trong lời người khác, tên đầy đủ là Lãnh Lâm Nhạc.
Lãnh gia đứng hạng thứ tư trong các đảo nổi quyền thế!
Dù là so với mười nhà quyền thế lớn kia, Lãnh gia vẫn thực sự là con quái vật khổng lồ. Khi người của Lãnh gia ra khỏi đảo nổi, chỉ cần so dòng họ thôi thì nhà quyền thế khác đã thấy mình thấp hơn họ một cái đầu rồi.
Hàm gia và Tần gia từng có quan hệ rất tốt, hai gia tộc lớn đó vẫn thường liên hôn. Đến nay, hai nhà Tần, Hàm đều có con cháu của gia tộc mình sống ở chỗ của đối phương.
Nhưng quan hệ giữa Tần gia và Hàm gia bây giờ lại lặng lẽ xuất hiện vết nứt.
Có tin đồn rằng, nếu muốn tranh thủ tiến vào mười hạng cao nhất của các đảo nổi thì chỉ có thể loại bỏ Hàm gia. Mà Hàm gia lại không định chắp tay dâng thứ hạng này ra, nên mối quan hệ giữa hai nhà quyền thế lớn từng thân thuộc và liên hôn rất nhiều, giờ đây đã xuống đến điểm đóng băng.
Một bằng chứng khác, chính là chuyện hôn nhân của Hàm Lưu Tô.
Thánh Hoàng của Hàm gia có nhiều con, nhưng gần như toàn là con trai. Mãi cho đến kỷ nguyên thần này thì ông ta mới may mắn có được hai cô con gái là Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt, nên tất nhiên họ được Thánh Hoàng rất chiều chuộng.
Các nàng là con gái ruột của Thánh Hoàng nên dĩ nhiên địa vị không tầm thường. Vốn dĩ có người cho rằng Thánh Hoàng của Hàm gia sẽ cho con gái lớn Hàm Lưu Tô đính hôn với Tần gia. Nhưng bởi vì quan hệ giữa Hàm gia và Tần gia đã rạn nứt nên lúc này họ lại hứa hôn với Lãnh gia, để Hàm Lưu Tô đính ước với Lãnh Lâm Nhạc.
Mọi người đều chú ý đến mối quan hệ giữa Hàm gia và Lãnh gia, cũng như tình trạng có thể xảy ra trong tương lai. Phía trên biển Thời Gian, mọi động thái của các nhà quyền thế đều chứa đựng ý nghĩa sâu xa, mà ý nghĩa của chuyện liên hôn giữa hai nhà Hàm, Lãnh lại rất đáng để họ phân tích.
Nhưng, người trong cuộc như Hàm Lưu Tô lại là người lờ đi…
Không ai để tâm ý kiến của nàng là gì, cũng ai quan tâm đến thiên phú hay thực lực của nàng. Họ chỉ để ý đến giá trị của nàng!
Hàm Lưu Tô không hề tham dự ngày đính hôn đó.
Sau đó, nàng tìm đến phụ hoàng, cũng làm loạn một trận trước mặt ông, nhưng cuối cùng lại bị ông đóng chặt cửa từ chối gặp.
Trong mắt Thánh Hoàng của Hàm gia, Lãnh Lâm Nhạc chính là bến đỗ tốt nhất cho Hàm Lưu Tô. Hàm Lưu Tô làm như vậy chẳng qua chỉ là làm loạn vô cớ mà thôi. Thực tế thì nhà quyền thế nào cũng có trường hợp như vậy. Hàm Lưu Tô không phải là người đầu tiên, nhưng ai có thể cãi lại mệnh lệnh của thánh nhân chứ?
Họ không phải những người thường trong vũ trụ: nếu thực lực thấp kém thì còn có thể lặng lẽ trốn đi…
Tuy Thần Vực rộng lớn nhưng làm sao có thể tránh thoát sự đuổi bắt của thánh nhân?
Trong mắt mọi người, Hàm Lưu Tô náo loạn đủ rồi thì sẽ yên ổn lại thôi.
Lãnh Lâm Nhạc cũng là thanh niên vô cùng ưu tú. Hắn đã vững vàng giành được một trong năm cái tên đứng đầu trong đấu trường của các vị thần, mấy năm nay chưa từng tụt hạng. Mặt khác, hắn cũng là con trai nhỏ nhất của thánh nhân Lãnh gia, địa vị không hề thua kém Hàm Lưu Tô chút nào, có thể gọi là môn đăng hộ đối!
Lãnh Lâm Nhạc đã lịch thiệp chào hỏi, nhưng Hàm Lưu Tô vẫn bày ra vẻ mặt cau có như trước rồi phớt lờ đi, quay mặt sang một bên, không thèm liếc hắn lấy một cái.
Thấy dáng vẻ của Hàm Lưu Tô như vậy, Lãnh Lâm Nhạc lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn đang định bước về phía Hàm Lưu Tô, nhưng hai cô gái nhỏ Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La ở hai bên trái phải đã cùng lúc trừng mắt với hắn.
“Không được đến đây!”
“Cút nhanh cho ta!”
Ngày thường thì hai cô gái này rất thích thi tài đấu trí với nhau, nhưng trong chuyện này các nàng lại vô cùng đoàn kết. Bởi vì các nàng đều nhất trí phải bảo vệ Hàm Lưu Tô.
“Hai cô nhóc này, mau tránh qua một bên đi!”
“Ha ha, đúng là con gái Hàm gia người này còn đẹp hơn người kia! Nhưng hai cô nhóc này khi lớn lại không dính dáng gì đến tỷ tỷ của các nàng cả…”
“Hay lúc nào đó ngươi cũng bảo cha ngươi đến Hàm gia cầu hôn xem?”
Đám người này nói chuyện không biết lựa lời. Ngay cả khi bình phẩm về Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng là dùng những lời lẽ khá chói tai.
Nhìn qua thì có vẻ như Hàm Sơ Nguyệt là một cô gái yếu đuối, nhưng tính cách lại giống mẹ của nàng: vô cùng cứng rắn. Vừa nghe vậy, nàng lập tức bùng nổ. Đôi mắt tròn như hạt nhãn trừng lên, đôi tay nàng thì biến ảo ra hai luồng bóng dáng màu máu!
Chúng không ngừng kéo dài từ bàn tay nhỏ của nàng, trông như là hai món vũ khí không có hình dạng, rồi lập tức đâm về phía một người trong đám chơi bời nhà quyền thế kia.
Nàng không hề nương tay, là thực sự muốn giết người!