Cho dù một vòng hỗn độn có phồn vinh hưng thịnh đến đâu thì cuối cùng cũng không tránh khỏi cây châm định mệnhVạn linh tan biến, người sống ngủ mãi.
Đây không tính là một loại kiếp nạn, chẳng qua là số mạng mà hỗn độn bị định ra ngay từ khi ra đời. Để đi ngược lại số mạng này, cho tới bây giờ chỉ có một cách, chính là hóa thân thành sinh linh Bỉ Ngạn và ẩn nấp trong Bỉ Ngạn.
Trong vô số đơn vị thời gian đến nay, không một sinh linh nào có thể may mắn tránh khỏi tai họa. Hoặc là họ sẽ phải vào Bỉ Ngạn, hoặc là chết, hoặc là giành lấy quyền trở thành Chân Lý Chi Tử đời tiếp theo với xác suất cực kỳ bé nhỏ, nhưng dù có sống qua hai vòng hỗn độn thì kết cục vẫn chỉ có một chữ “chết”.
Vô số sinh linh, vô số thiên tài đều từng tìm kiếm đủ loại phương pháp và thủ đoạn, mà thoát khỏi hỗn độn là biện pháp đơn giản trực tiếp nhất. Thế nhưng từng vòng văn minh từ khi nở rộ đến điêu tàn, cho tới bây giờ chưa một ai có thể thành công.
Bây giờ, “Vô Ưu Vương” không chỉ ẩn nấp trong không gian “rác thải” này, tránh được cái chết xui xẻo khi Chung Yên giáng lâm mà thậm chí còn đào xuyên qua hỗn độn. Khi chứng kiến những điều này, độ rung động trong lòng 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả được.
Mặc kệ họ có tin hay không, bây giờ sự thật đang rành rành ngay trước mắt, đương nhiên họ rất mong La Chinh tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị dẫn đầu chui vào trong cái động hình tròn kia, La Chinh cũng đi vào theo.
Trên vách động hình tròn là một vật chất màu nâu cực kỳ chặt chẽ, không phải đất bùn hay đá tảng. La Chinh đưa tay khẽ ấn lên vách động rồi bộc phát sức mạnh Bỉ Ngạn, nhưng vách động căn bản không có chút phản ứng nào, vật chất của vách động này kiên cố đến mức gần như không thể nào cắt xén…
Chàng trai thanh tú chú ý đến hành động của La Chinh bèn mỉm cười nói: “Không thể phá hỏng vách động này được đâu. Sư tôn từng nói, một trăm nghìn hay một triệu thần quân lực cũng không thể để lại dấu vết ở trên đó…”
“…”
La Chinh nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng: “Rốt cuộc vách động này bền chắc tới cỡ nào?”
“Không phải vấn đề bền chắc, mà sư tôn từng nói vách động này thuộc về vật tuyệt đối không có cách nào phá vỡ” Cô gái yêu mị nói tiếp.
“Vậy sư tôn của các ngươi đào xuyên thứ này như thế nào?” La Chinh hỏi.
“Đương nhiên sư tôn có cách của sư tôn” Chàng trai thanh tú tỏ ra kiêu ngạo.
Câu trả lời của hai người họ gần như không câu nào là không nhắc đến Vô Ưu Vương…
La Chinh cũng thôi không thử nghiệm độ cứng của vách động nữa mà đi tiếp cùng hai người trong hang động.
Chiều dài của hang động này cũng vượt quá tưởng tượng của La Chinh. Hang động này cao hơn nửa người, lại kéo dài mười mấy dặm, mặc dù cúi người bò như vậy không mệt lắm nhưng cũng hao phí hai canh giờ mới tới được điểm cuối.
Sau khi đến điểm cuối của hang động, La Chinh, 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh đều đồng loạt nhìn sang.
“Đây chính là thế giới bên ngoài hỗn độn?”
Hiện ra ở trước mắt La Chinh là một vùng sao, từng điểm sáng gần gần xa xa tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Trước đây hắn nghe chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị miêu tả đến là huyền diệu, rất khó giải thích, nhưng rốt cuộc đây cũng chỉ là một khoảng hư không đầy sao mà thôi…
Chàng trai thanh tú cười nói: “Ngoài hỗn độn không phải như những gì ngươi thấy đâu… Ngươi vươn tay ra ngoài hang động này thử xem”
La Chinh khó hiểu nhìn y rồi đưa tay ra khỏi hang theo lời y nói.
Một cảnh tượng quái dị xuất hiện.
Ngón tay hắn vừa rời khỏi hang động là lập tức hóa thành vô số điểm sáng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng!
La Chinh càng đưa tay ra xa, khoảng cách giữa những ánh sao kia cũng càng chia tách xa hơn, nếu La Chinh từ từ rút tay về, tất cả ánh sao lại hội tụ về phía cửa hang. Cho đến khi tay La Chinh hoàn toàn lùi về hang động, những ánh sao tỏa ra bên ngoài lại trở về bên tay mình.
“Cái này… Thật thần kỳ…”
Từ đầu tới cuối La Chinh không hề cảm nhận chút khác thường nào, mặc dù tay hắn biến thành những ánh sao kia nhưng lại không đau không ngứa, thậm chí ngay cả xúc cảm cũng vẫn tồn tại rất rõ!
Thấy phản ứng của La Chinh, chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị đều ra vẻ “ta biết mà”.
Cô gái yêu mị cũng nhẹ nhàng đưa tay ra, đồng thời không ngừng quơ múa, những ánh sao tản ra từ tay nàng cũng không ngừng nhúc nhích trong hư không.
“Ta đi ra xem thử” La Chinh nói.
Sau đó hắn đứng dậy, định chui ra khỏi hang động này.
“Không thể!”
Ai ngờ vẻ mặt của chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị đều tái đi, họ cùng ngăn cản trước mặt La Chinh.
“Sao thế?” La Chinh hỏi, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Chàng trai thanh tú liền nói: “Sư tôn từng nói hình thái này là Huyền Lượng Chi Thái, những bộ phận khác của thân thể hóa thành Huyền Lượng Chi Thái thì không sao, nhưng nếu như ngươi chui hết cả người ra ngoài kia thì sẽ không tìm được đường trở về, sẽ vĩnh viễn lạc trong hình thái đó!”
Lời giải thích này khiến La Chinh hít một hơi khí lạnh, bên ngoài hỗn độn đúng là một nơi khó có thể tưởng tượng được. Thứ hiện ra trước mắt không phải là hư không mà là một trạng thái đặc biệt, cách thức thể hiện của các loại vật chất ở đây rất khác, mà không gian và thời gian cũng thay đổi theo một cách không thể nào tưởng tượng hay miêu tả.
“Vậy sư tôn của các ngươi và những người khác đi vào như thế nào?” La Chinh lại hỏi.
“Sư tôn tự có cách của sư tôn… Nếu ngươi quả thật muốn xem thử bên ngoài thì có thể thò đầu ra, bọn ta kéo ngươi là được. Sau thời gian một nén nhang, bọn ta sẽ kéo ngươi về” Cô gái yêu mị đề nghị.
Hai người họ không dám tiến vào không gian bên ngoài hỗn độn nhưng vẫn rất tò mò nên từng dùng cách này để ngắm.
“Đúng là một cách hay!”
La Chinh gật đầu rồi lập tức nghiêng người ra bên ngoài, mà chàng trai thanh tú thì ở phía sau kéo hai chân La Chinh lại.
Khi đầu La Chinh thò ra khỏi hang động cũng biến thành vô số ánh sao màu xanh lam. Đầu La Chinh tiến ra ngoài nhiều hơn, ánh sao cũng bắt đầu lan ra thật nhanh.
Mãi đến lúc này, La Chinh vẫn chưa cảm giác được bất kỳ điều gì khác thường.
Nhưng ngay khi hắn đưa toàn bộ đầu ra thì lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, hai mắt đã không thể nào thấy được vật gì nữa, thay vào đó là một loại cảm giác mới!
Từ xưa đến nay, La Chinh chưa bao giờ có loại cảm giác như thế. Ở trong vùng hư không này, mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô, hắn chính là một ngôi sao trong đó mà cũng là tất cả ngôi sao!
Khoảng cách ở đây trở nên dài vô hạn, cũng lại ngắn vô hạn. Hắn có thể đưa tay ra và chạm đến không gian cách hắn rất xa, nhưng lại không cách nào chạm tới ở khoảng cách cực gần.
Thời gian theo ý nghĩ của hắn mà bỗng chốc gia tăng tốc độ, chỉ một suy nghĩ đã trăm triệu năm, mười tỉ năm, không đếm được số năm… Nhưng ý nghĩ vừa thay đổi thì tất cả đều mới chỉ trôi qua một giây.
Cảm giác quái dị này, La Chinh căn bản không cách nào diễn tả!
Giống như chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị đã nói, dưới trạng thái này hắn căn bản không thấy được bản thân ở hỗn độn, đương nhiên cũng không tìm được cái hang động kia, thậm chí ngay cả cảm giác đối với thân thể mình cũng hoàn toàn biến mất.
Nếu như mình tùy tiện đi vào thì e là sẽ vĩnh viễn lạc trong trạng thái này.
Vì đã mất đi khái niệm thời gian nên La Chinh cũng không biết mình trải qua bao lâu, dường như chỉ trong chớp mắt, lại tựa như trải qua vô số năm.
Ánh sáng của những ngôi sao xung quanh xoay tròn một trận, sau đó La Chinh lại bị kéo về bên trong hang động, cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra trước mặt hắn lần nữa.